Từ
vài năm nay, vùng Địa Trung Hải là bến đỗ của dòng người từ Phi Châu đi tìm đất
hứa dù phải mất mạng. Vừa rồi làn sóng di dân Trung Đông gây rúng động
thế giới với bức ảnh xác cậu bé chết trôi vào bờ, đánh động sự cảm thương của mọi
người.
Cả trăm ngàn di dân đi xe, đi bộ tràn qua Châu Âu vì bà
Merkel hứa nước Đức sẽ ôm trọn gói, trong lúc cộng đồng Âu Châu bên bờ vực
hoảng loạn, siểng niểng vì vài thành viên sắp phá sản, đã phá sản và tiếp tục
phá sản.
Tây, Đức hùng mạnh đang mắc nợ như chúa chổm, chỉ trông cậy
vào sưu cao thuế nặng đánh vào công dân của họ để lấp món nợ trường kỳ, nhưng
lại hào phóng đón dân tỵ nạn vì lỡ mang tiếng là nước giàu.
Xứ Anh lạnh lùng khôn ngoan, tự làm chủ vận mệnh đất nước
mình, tuy là thành viên Châu Âu, nhưng không lệ thuộc vào cái rọ Schengen,
không xài đồng euro, không dính gì đến dòng người chạy giặc tới Châu Âu.
Khi làn sóng di dân xô ngã hàng rào biên giới, gây hỗn loạn
mấy xứ vành đai giới tuyến Châu Âu, các vị lãnh đạo Đức, Pháp chợt hoàn hồn,
“từ nói đến làm” là một bài toán chưa có đáp số.
Bà Merkel, thủ tướng Đức nghẹn họng với con số hứa hẹn
bảy tám trăm ngàn di dân sẽ được nhận vào Đức trong lúc thành phố Berlin bị ứ
đọng không đủ phương tiện tiếp đón dòng người như thác lũ đáp xe lửa đến đây.
Xứ Tây tuyên bố
sẽ nhận trên hai mươi ngàn người tỵ nạn, chính quyền thông báo sẽ chi trả một
ngàn euros cho mỗi người tỵ nạn định cư ở quận huyện nào chịu chứa, ngay cả
công dân Pháp, ai chịu cưu mang người tỵ nạn cũng sẽ được chi trả đúng giá
trên.
Nghe mà đâm hoảng, một ngàn euros một người, số tiền không
nhỏ, nhưng chi trả cho bao nhiêu ngày tháng thì chính phủ không nói rõ, ai muốn
hiểu sao cũng được.
Chỉ cần vài nước Liên Âu lên tiếng tiếp nhận cũng đủ lôi
kéo dân Trung Đông, Phi Châu đi tìm đất hứa, hậu quả vì số lượng quá lớn nên họ
bị chặn lại ở biên giới Áo, Hungary, Croatie, Hy Lạp…
Tại đây họ đập phá để giải tỏa thất vọng, gây bạo loạn cũng
là cách họ làm áp lực với Châu Âu là kết quả không tránh khỏi, chỉ tội người
dân tại chỗ, họa vô đơn chí, đã nghèo lại phải đeo mang.
Trên TV Pháp, phát thanh viên hôm đó đưa tin nước Mỹ sẽ đón
nhận trên mười ngàn dân tỵ nạn Syrie qua thanh lọc, coi như chia sẻ gáng nặng
với Châu Âu. Bình luận viên ngồi bên cạnh mỉa mai:
- Xứ Mỹ rất rạch ròi, họ chỉ lo toan cho công dân của họ
thôi, còn “bá tánh” tính sau.
Không hiểu dân Pháp nghĩ gì về câu này, riêng tôi rất hài
lòng, vì ít ra công dân Mỹ dù bất cứ nguồn gốc nào cũng hãnh diện mình là người
Mỹ, được chính quyền thừa nhận.
Bước chân vào phi trường Los Angeles (LAX) có cổng dành
riêng cho công dân Mỹ, dù người đó bận áo bà ba mang dép Lào, hay mặc quốc phục
Phi Châu… họ được tiếp đón như người thân trở về nhà.
Bên kia cổng dành cho ngoại quốc, du khách là thương gia
giàu sụ đến từ Châu Âu, Á, Phi… phải xếp hàng rồng rắn như mọi người, nước Mỹ
phục vụ người Mỹ không hề mặc cảm.
Phi trường Charles De Gaulle của Tây khác hẳn, làm gì có
cổng Citizen, dân Pháp chìm lỉm trong đám đông như khách phương xa quá cảnh,
xếp hàng như mọi người, chính phủ sợ ưu đãi dân mình sẽ bị mang tiếng kỳ thị.
Dân Tây ngại treo cờ quốc gia trước cửa nhà dù là ngày quốc
khánh, ngại tự xưng mình là Tây chính gốc, vì sợ bị lên án “kỳ thị” với người
nhập cư, họ lạc loài ngay trên quê hương mình.
Hội “SOS Racisme” bênh vực công dân Pháp gốc ngoại quốc nếu
có ai bị hà hiếp, bị gọi là “dân da đen, dân Ả Rạp” (les noirs, les beurs),
nhưng dân Tây chính gốc bị dân nhập cư đánh bờm đầu, bị gọi là “tụi da trắng”
(les blancs) thì không thấy ai dám lên tiến bênh vực cho dân chính gốc đang
sống trên quê cha đất tổ.
Vừa rồi trên TV, phát thanh viên gài bẫy vị dân cử cánh hữu, là thị trưởng
thành phố phía bắc xứ Tây với câu hỏi :
- Tại sao địa
phương của ông không chịu nhận người tỵ nạn Syrie vừa đến Pháp ?
Ông thản nhiên trả lời:
- Hiện nay chúng tôi không có tiền sửa chữa trường học vì
ngân sách bị cắt giảm, ngoài ra thành phố của tôi đã cưu mang cả trăm gia đình
tỵ nạn Kosovo từ bao năm nay nên chúng tôi không còn chỗ để nhận thêm người.
Cô kia tỏ vẻ nhân đạo, trách khéo
ông thị trưởng:
- Ông không nhận được nhiều người, nhưng ông không thể nhận
thêm năm hay ba người được sao, con số này nhầm nhò gì so với cả trăm ngàn
người đang chạy giặc.
Tôi đang bí trước câu hỏi này, nhưng ông thị trưởng thì không, ông cười tươi
rói:
- Thưa bà, theo ý bà thì tôi nên đuổi gia đình kosovo nào
ra đường để mang gia đình Syrie vào thế chỗ của họ ?
Cô kia bẻn lẽn chuyển đề tài, câu trả lời đã nói lên phần
nào thực trạng Châu Âu đang đuối sức với những nước thành viên đang giẫy chết,
nhưng vẫn cố gồng mình làm “người khổng lồ bằng giấy”.
Đầu năm nay, thằng lớn nhà tôi đi công tác bên San José, vì
máy bay đáp xuống San Fancisco nên cháu phải dùng taxi đi đến trụ sở chính ở
thung lũng Hoa Vàng.
Anh “tài” hôm đó
là người gốc Trung Đông, cũng trạc tuổi thằng con tôi, để thu ngắn hành trình,
thằng nhỏ gợi chuyện trên trời dưới đất, anh “tài” định cư bên Mỹ hơn thập
niên, có vợ hai con, thằng con nhà tôi có một con. Nói đến học đường, con
tôi hỏi:
- Căn tin ở trường có thực đơn riêng cho trẻ em Hồi Giáo
không?
Anh ta đáp:
- Làm gì có.
Thằng con tôi ngạc nhiên, kể tiếp:
- Bên Pháp ở khu
vực có nhiều học sinh Hồi Giáo căn tin phải có thực đơn riêng không có thịt
heo, đó là chuyện thường ngày ở huyện, còn chuyện chướng tai gai mắt ở bệnh
viện cũng không ít.
Ông bác sĩ phụ
khoa ở Pháp thỉnh thoảng bị ông Hồi Giáo đánh sặc máu vì cái tội dám
nhòm chỗ kín của vợ hắn, họ đòi hỏi phải có nữ BS phụ khoa phục vụ vợ họ trong
khi Đại Học y xứ Tây đang dẹp bỏ ngành phụ khoa quá tốn kém.
Bác sĩ ở bệnh
viện cũng bị thân nhân bệnh nhân người Hồi Giáo hỏi thăm sức khoẻ bằng dao,
hoặc hành hung nhân viên y tế vì họ không hài lòng cách phục vụ của bệnh viện,
mặc dù họ được chữa trị hầu như miễn phí.
Những sự kiện
này được đưa lên TV, báo chí như chuyện xe cán chó, chính phủ không có hình
phạt làm gương vì ngại mang tiếng “kỳ thị” nên ngành y cúi đầu chịu trận, căn
tin cứ thế mà phục vụ.
Anh tài xế
Taxi nghe đến đây phải ngoái cổ nhìn thằng con tôi, vì anh không tin những
gì vừa nghe, thằng nhỏ gật đầu xác nhận:
- Tôi nói dối
anh làm gì, chỉ là chia sẻ với anh những gì xảy ra bên trời Âu đó thôi.
Xứ Tây dân chủ
đến mức công dân hay không công dân đều như nhau, chỉ khác là dân bản xứ, dân
nhập cư có quốc tịch đóng thuế cho bá tánh hưởng sái, một kiểu thế giới đại
đồng cộng sản thời xưa. Chính phủ cắt giảm chi phí công cộng như đóng cửa
bệnh viện ở vùng xa, giảm bớt nhân viên y tế, đóng cửa vài trường đại học…bớt
chi tiêu cho dân để hào phóng với người ngoại quốc. Sinh viên ngoại quốc
đến Pháp học, chi phí ghi danh y chang công dân Tây, hơn một ngàn euros một năm
ở đại học Y, Dược, Khoa học kỹ thuật…, và được trợ cấp y tế, trợ cấp thuê phòng,
bù lỗ vé đi métro…, số tiền trợ cấp này gần cả trăm triệu, trái lại sinh viên
Pháp nào cha mẹ có thu nhập khá thì đừng mơ đến mấy thứ trợ cấp này.
Đáng sợ hơn là dân Tây, người bản xứ bây giờ y như người ở
trọ trên quê mình, họ bị dân nhập cư với dân số gia tăng áp đảo và bản chất
hung hãn đang áp đặt tôn giáo và văn hóa của họ khiến xứ Tây khó giữ được văn
hóa và tôn giáo gốc của mình, nhà thờ bỏ trống được sửa thành đền thờ hồi giáo
đang trên đà phát triển.
Gần đây có nhiều video cho thấy dân tỵ đang hé lộ bản tính
và ý định áp đảo chính phủ Châu Âu sắp cưu mang họ, như bản tin dưới đây:
"Người Hồi giáo tị nạn yêu cầu hủy lễ hội bia Oktoberfest ở Đức!".
Morad Almuradi, một người Hồi giáo ở Hà Lan đã tổ chức một cuộc vận động
trên trang Change.org yêu cầu Hội đồng thành phố Munich hủy bỏ lễ hội 16
ngày bia Oktoberfest.
Nỗi lo bây giờ đã trở thành sự thật, chỉ còn là vấn đề về
thời gian khi dòng người tị nạn đổ xô vào Châu Âu bắt đầu áp đặt những tư tưởng
Hồi giáo của họ lên châu lục này.
Dân tỵ nạn hiện
nay sẵn sàng đánh đổi sinh mạng để tìm đất hứa, nhưng sau khi được tiếp nhận và
an cư, truyền thống tín ngưỡng độc tôn chắc cũng khó phai, có thể sẽ còn không
ít người cực đoan trong họ chủ trương “đồng hóa” quốc gia tiếp đón họ và truyền
bá đạo Hồi chứ không hề có ý hội nhập như dân Châu Á.
Nói vậy không có nghĩa tất cả người hồi giáo đều quá khích,
hiếu chiến. Dân tộc nào cũng có kẻ tốt người xấu. Nhưng người hồi giáo, dù
không bạo động, không quá khích, họ gần như không hề lên án kiểu hành quyết man
rợ như chặt đầu, thiêu sống... con tin rơi vào tay tụi cuồng tín, hay tiêu diệt
người Công Giáo.
Trong khi Châu Âu ca bài “nhân quyền”, lăng săng cứu vớt
người Hồi Giáo chạy giặc, thì người Công Giáo bị bách hại, tàn sát bên Trung
Đông còn đang bị quên lãng.
Bà Merkel và ông Hollande theo chủ nghĩa đại đồng cho rằng
những người tỵ nạn này là “phúc lộc, tài nguyên”, là lực lượng lao động chính
cho những xứ đang tuột dốc dân số, trong lúc dân thất nghiệp tại chỗ đang gia
tăng.
Thử làm con tính nhẩm, gia đình hồi giáo, một vợ năm sáu
con, chỉ có một đầu lương của ông chồng, xã hội phải tài trợ vài chục năm cho
họ, với ẩn số, con cái của họ sẽ làm gì đền đáp ơn cưu mang họ, hay lớn lên mấy
cậu lại quay về cố hương (Trung Đông) để học trò thánh chiến và du nhập bạo lực
vào châu lục này.
Lò rèn thánh chiến sẽ chốt tại Châu Âu khi họ có đủ nhân
lực khắp nơi và ngay cả trong nguồn máy chính quyền, nhóm thánh chiến không cần
phải quay về Trung Đông.
Phúc họa - họa phúc không biết đâu mà lường. Bà Merkel, và
cả ông Hollande, trước số lượng dân tỵ nạn đang tràn vào Châu Âu, tuy cao giọng
về đạo lý văn minh Âu Châu, nhưng con mắt và cái đầu đang phải thấy dân tình
ngơ ngác lo âu trước nợ nần và nạn thất nghiệp đang có cơ gia tăng.
Sept. 2015.
Đoàn Thi