Một buổi tối sau một ngày làm việc
với rất nhiều "sì trét" như lối nói nghe thấy rất nhiều ở trong nước
ngày nay, tôi đi ăn ở một tiệm ăn quen. Tiệm lúc ấy đang đông khách, tôi và
người bạn được đưa tới ngồi ở một bàn gần góc tiệm. Nhưng vừa kéo ghế ngồi xuống
thì tôi đã thấy ngay là không ổn, bữa tối có nhiều phần sẽ không yên lành. Cách
bàn của chúng tôi một bàn khác có 5 hay 7 khách người lớn và thêm vào đó là 3
thiếu niên. Những thiếu niên này chừng 8 hay 9 tuổi, rất ồn ào. Chuyện ồn ào là
chuyện rất thường trong các tiệm ăn mà những thành phần gây ồn ào lại không
phải là các thiếu niên như trong tiệm ăn tối hôm ấy. Thường là những người lớn.
Không hiểu những người này tại sao không biết điều chỉnh cái volume to
nhỏ của họ như trong các máy khuyếch âm. Lúc nào những cái ampli ấy cũng
được mở to hết cỡ như những chương trình tiếp vận cải lương hồi trước hào phóng
cho cả xóm nghe. Trong những lần được nghe chuyện miễn phí như thế, nhiều người
trong chúng ta thường chỉ biết cố gắng chịu đựng cho qua cơn... cơ cực, ăn cho
nhanh rồi về nhà đau khổ tiếp. Quyền của chúng ta, quyền được bình an cho xong
bữa ăn như ông Trời cũng tránh không ra đòn trong lúc đang dùng bữa.
Ông Trời đã nương tay với chúng ta
biết bao nhiêu lần trong khi nhiều, rất nhiều, người khác chung quanh chúng ta
thì lại không nhẹ nhàng với chúng ta bao giờ cả.
Người lớn nhiều người như vậy đó.
Còn 3 đứa trẻ trong tiệm ăn hôm ấy cũng không một chút nhẹ tay với đám khách
chút nào. Ba đứa gồm 2 trai và một gái, không phải chỉ to tiếng cười đùa la thét,
mà còn nhẩy lên nhẩy xuống, coi góc tiệm như chỗ chơi đùa của chúng. Tôi quay
sang ngó những người lớn ngồi ở bàn. Chắc họ cũng thấy khuôn mặt khó chịu của
tôi mà tôi phải tập luyện nhiều năm mới có được. Tôi nhìn họ. Họ nhìn tôi. Như
thế là có "eye contact", không có ai né ai hết. Lũ trẻ vẫn tự
nhiên đùa nghịch như ở nhà của chúng. Chúng tôi đọc menu và gọi mấy món
cho bữa tối. Lũ trẻ thì vẫn "business as usual", vẫn bình thản
ồn ào. Tôi nghĩ chắc những người lớn dùng bữa cũng sắp xong nên cố chịu đựng
thêm ít phút nữa, cả bàn sẽ ra về, và "bình an dưới thế" sẽ đến với
"người thiện tâm".
Nhưng khi nhà hàng đem thức ăn đến
bàn chúng tôi thì "bình an dưới thế" vẫn chưa chịu đến. Chúng tôi bắt
đầu ăn. Tiếng la hét, tiếng cười nói rất lớn vẫn làm xao động cả một góc tiệm
ăn. Tôi và người bạn muốn nói với nhau vài ba chuyện mà cũng không được. Tiếng
ba đứa bé vẫn ào ào lấn sang, át giọng chúng tôi. Chúng vẫn nhẩy lên nhẩy xuống
như đang ở nhà hay đang ở sân chơi. Ngồi chịu đựng thêm một lúc thì tôi thấy sự
chịu đựng của tôi cũng chỉ có hạn. Tôi quyết định phải làm một cài gì thay vì "suffer
in silence" như các nhà quí phái Ăng Lê, để "carry on",
đau đớn chịu đựng để và chịu trận một cách theo kiểu các "British
gentlemen". Tôi muốn cứu vãn bữa ăn tối của chúng tôi, không thể ngồi
tiếp để "keep calm and have a cup of tea" như tôi đã học được
của người Anh mấy chục năm trước. Tôi không thể có một "cuppa"
để chịu đau khổ (suffer in silence) trong im lặng được. Sức người có
hạn.
Tôi đứng dậy, bước tới bàn của mấy thiếu
niên nọ, và nói (hơi lớn một chút): "Hey kids! Be quiet will you?"
Lũ trẻ im ngay. Cả một góc tiệm
không còn một tiếng động nào. Tôi trở lại bàn và tiếp tục bữa tối.
"Bình an dưới thế" đã đến
với "người thiện tâm (?)". Khoảng ít phút sau, tôi thấy những người
khách ở bàn đó ra về. Tôi biết cả bàn đi ngang qua bàn chúng tôi. Tự nhiên tôi
tưởng tượng những người ấy có thể ghé lại bàn của chúng tôi và... cho tôi một
trận. Có thể lắm chứ. Họ có thể rất bực bội về chuyện tôi to tiếng với mấy đứa
nhỏ. Họ thấy bị xúc phạm khi tôi lớn tiếng la mắng, dậy dỗ con của họ, việc mà
họ nghĩ chỉ có họ mới có quyền làm. Họ đi qua bàn chúng tôi ngồi, ra quầy trả
tiền. Tôi nghĩ như thế là xong chuyện. Không có gì rắc rối như tôi đã nghĩ. Như
thế là xong một bữa tối. Tôi nói lên được sự bực bội của tôi. Gia đình của mấy
đứa bé bị tôi... cho một trận đáng đời. Tưởng như thế là hết chuyện.
Nhưng bỗng một người đàn ông tuổi
trạc ngoài bốn mươi tiến đến bàn chúng tôi. Ông chào tôi, gọi tôi bằng
"chú", xin lỗi về chuyện ồn ào của mấy đứa nhỏ làm phiền tôi trong
bữa ăn. Tôi cầm tay, vỗ vai ông nói với ông là không có chi. Tôi xin lỗi đã
(hơi) lớn tiếng với lũ nhỏ trước mặt ông. Tôi nghĩ đáng lẽ ông đã gây sự
với tôi, cự nự việc tôi la mắng các con của ông. Nếu thế, chắc chắn tôi đã phải
đôi ba lời phải quấy với ông. Nhưng việc đó bỗng trở thành không cần thiết. Tôi
thấy hơi ngượng trước mấy câu nói của ông. Chúng tôi ngồi ăn tiếp mặc dù tôi
bắt đầu thấy tiếc về sự to tiếng của tôi. Đúng lúc ấy thì một người đàn ông
khác, cũng từ cái bàn ấy đến bàn của chúng tôi và cũng nói đôi ba lời giống hệt
như người đàn ông trước đó. Và tôi cũng đứng dậy, nói với ông là tôi tiếc là đã
(hơi) lớn tiếng với mấy đứa nhỏ.
Tôi ngồi xuống tiếp tục bữa tối,
lòng nhẹ nhàng hẳn. Những người trong cái bàn ấy đi về. Những bực bội tan biến
hết. Bữa tối bình yên trở lại cho "người thiện tâm".
Ít phút sau, ông chủ nhà hàng lại
bàn chúng tôi và cho biết những người khách đó đã "mời" chúng tôi và
đã trả tiền cho bữa tối của chúng tôi!
Tôi thấy nghẹn ở cổ. Những lời xin
lỗi của hai người đàn ông ấy đã quá đủ, đã làm cho người đàn ông đáng tuổi cha
chú của hai ông ân hận biết bao nhiêu về cái thái độ to tiếng đó. Hai ông không
cần phải giáng thêm một đòn khác mà người đàn ông này không cách chi đỡ được.
Trong nhu đạo, tôi là người ra đòn.
Đối phương đã không trả đòn, chỉ né nên đòn của tôi chỉ đánh vào thinh không.
Một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng.
Quê cùng mình và xấu hổ hết sức. Tôi
không hỏi để biết tên hai ông để cám ơn hai ông. Nhu đạo là nhu thắng cương. Tôi
ra đòn, hai ông dùng nhu khiến tôi thua liểng xiểng nhớ đời. Bài học thật khủng
khiếp.
Thì ra vẫn còn nhiều người tử tế
chung quanh chúng ta.
Bùi Bảo Trúc