|
Ảnh minh họa chụp hôm 28 tháng 2 năm 2016
tại giáo đường St. Joseph, Bangkok. |
Sáng tác chung của
người dân xứ Việt
Thỉnh thoảng (trên
bàn nhậu) tôi vẫn góp vui bằng câu chuyện sau, sau khi nghe những bạn
đồng ẩm bàn luận về hiện trạng tôn giáo ở Việt Nam:
- Thưa cha con muốn
xưng tội.
- ...
- Trước năm 75, có
mấy nguời cán bộ cộng sản nằm vùng bị truy lùng đến xin tá túc, và con có chứa
họ dưới hầm nhà …
- Giúp đỡ tha nhân
khi họ kêu cứu trong lúc bị hiểm nguy không phải là một cái tội.
- Nhưng thưa cha…
- Con cứ yên tâm.
Ðiều con làm hoàn toàn hợp với tinh thần bác ái của Chúa Ky Tô và văn hoá của
dân tộc Việt. “Thương người như thể thương thân. Rét thời cho mặc, đói thời cho
ăn.” Gia Huấn Ca cũng có dậy như vậy. Chúng ta không thể vì chính kiến hay
lòng thù hận mà bỏ nguời ta đói khát trong cơn hoạn nạn; hoặc tệ hơn nữa là tố
giác những kẻ ở bước đường cùng.
- Thưa vâng nhưng
thưa …
- Cha hiểu …đó không
phải lỗi của con. Nếu những kẻ được cứu giúp trong cơn hoạn nạn – sau này – trở
mặt, lấy ân báo oán hoặc lại tiếp tục con đường tà đạo thì đó là tội lỗi của
họ…
- Dạ vâng nhưng điều
khiến con áy náy là…
- Là gì nữa?
- Là vì họ… vẫn còn
dưới hầm nhà…
- Con nói sao?
- Thưa cha, qúi vị cán
bộ cộng sản trốn dưới hầm nhà con vẫn còn sống ở duới đó cho mãi đến bây giờ.
- Ối, Giêsu Ma… lậy
Chúa tôi! Sao lại thế, hả con?
- Vì con vẫn chưa cho
họ biết là “cách mạng” … đã thành công!
- Nhưng… sao… sao…
con lại … lại … đãng trí đến như thế được?
- Tại con rút kinh
nghiệm hồi kháng chiến chống Tây. Thuở ấy, bố con cũng chứa cán bộ cộng sản
trong nhà; sau này, chính những nguời này đã “dàn dựng” để “nhân dân” mang ông
cụ ra … đấu tố cho đến chết! Bởi vậy nên con sợ…
- Kể thì cũng như
nuôi rắn trong nhà, đáng sợ thật chứ chả phải chuyện đùa!
- Xin cha giúp con…
- Thôi thế này con ạ,
về lấy xi măng lấp luôn cái hầm nhà lại cho… xong! Ðỡ được đứa nào hay đứa đó.
Tội nghiệt này, xin Chúa nhân từ chứng giám, ta xin chịu thay con.
- Con xin lĩnh ý cha;
tuy nhiên, cũng xin Chúa nhân từ chứng giám đây là chuyện “riêng” của con
chứ không liên hệ gì đến cha hoặc bất cứ ai.
Tôi không phải là
tác giả của “tiểu phẩm” vừa ghi. Đây chỉ là sáng tác chung của
người dân xứ Việt, nơi mà “... giữa cảnh đèn nhang nghi ngút của chùa Quán
Sứ, giữa bao nhiêu cụ bà thành tâm cúng vái, lại thấy một vị sư tuổi còn thanh
niên, có nét mặt trông như một trung đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng nào đó, mà
tôi từng thấy ở các mặt trận” – theo như nhận xét của một nhân chứng thế
giá, nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn.
Ủa, chớ mấy ổng
“nằm vùng” trong chùa làm chi vậy cà? Blogger Bùi Quang Vơm lý giải:
“... bây giờ, nhìn vào đâu, đảng cũng thấy có kẻ thù, ở chỗ nào,
cũng có âm mưu lật đổ. Đảng đang hoạt động trong lòng địch. Dân đã
thành địch rồi.”
Giới tu sĩ cũng
vậy (chắc) cũng hoá thành địch hết trơn hết trọi nên Đảng phải
“gài” người vào tu viện, thiền viện, chùa chiền, thánh thất, giáo
đường... cho nó chắc ăn – đúng như lời cảnh báo của những vị tai
mắt:
“Không được lợi dụng
tự do tín ngưỡng tôn giáo để chống phá nhà nước”
|
Giám Mục Nguyễn Thái Hợp tại giáo đường St Joseph,
Bangkok.
Photo courtesy of VietCatholic. |
Đại Biểu Quốc Hội
Nguyễn Kim Khoa: Hiện có 3 vấn đề nổi lên hiện nay trong đó có tình hình xu
hướng hoạt động tín ngưỡng tôn giáo ngày càng tăng lên đặc biệt là các địa bàn
chiến lược, trong đó có các loại đạo tín ngưỡng trái phép gia tăng và diễn biến
phức tạp.
Phó Chủ Tịch Quốc
Hội Tòng Thị Phóng: Không được lợi dụng tự do tín ngưỡng tôn giáo để chống
phá nhà nước.
Mối lo ngại về
“các loại đạo tín ngưỡng trái phép gia tăng và diễn biến phức tạp,” cùng
chuyện “lợi dụng tự do tín ngưỡng tôn giáo để chống phá nhà nước” – dường như
– chỉ có tại Việt Nam. Ở những quốc gia láng giềng, nhiều sinh
hoạt tôn giáo còn “phức tạp” hơn nhiều nhưng không thấy chính phủ,
cũng như những vị đại diện dân cử, của họ bầy tỏ sự “quan tâm” tương
tự.
Ở Thái, hằng năm,
vào tháng 12 đều có hàng chục ngàn tu sĩ cùng lượt đi khất thực.
Riêng năm vừa qua, vào hôm 27 tháng 12 năm 2015: “Mười nghìn vị Tôn đức
Tăng già trang nghiêm pháp phục, đắp Ca sa ôm bình bát, thứ tự tuần hành khất
thực quanh thành phố Chiangmai, Thái Lan.”
Nếu cùng ngày
này, ở thành phố Hải Phòng, cũng có chừng vài trăm vị sư xuống
đường khất thực thì Thiếu Tướng Giám Đốc Công An Đỗ Hữu Ca chắc
phải mừng hết lớn. Ổng dám huy động luôn đến cả trực thăng vũ trang
để chuẩn bị thêm một “trận đánh đẹp có thể viết thành sách” (nữa)
chớ chả phải chuyện đùa đâu.
Tôi không có mặt
tại Chiangmai vào hôm 27 tháng 12 năm 2015 nhưng có đến tham dự lễ tạ
ơn ở Bangkok, vào hôm 28 tháng 2 vừa qua, với Giám Mục Nguyễn Thái
Hợp, OP.
Hơn nửa số giáo
dân Việt Nam ở Vọng Các, nghĩa là khoảng ít nhất cũng phải đến một
ngàn năm trăm tín đồ đã tập họp lại để chào đón và dâng thánh lễ
tạ ơn với vị Mục Tử của họ, tại giáo đường St Joseph (Bangkok). Tất
cả họ đều còn trẻ, rất trẻ, chỉ độ khoảng tuổi từ 18 đến 30.
Tôi chưa bao giờ
được dịp đặt chân ra đến miền Trung nên có cảm tưởng là mình đang
lạc giữa một rừng người ngoại quốc vì cách phát âm tiếng Việt của
các bạn trẻ hơi nhanh, và cũng hơi lạ nữa. Tuy không nghe rõ những
mẩu đối thoại, chuyện trò của họ nhưng tôi vẫn cảm nhận nỗi an
bình trên nét mặt của từng em. Sự bình an mà chưa chắc đã có
thể tìm thấy tại quê nhà, nơi mà có những ông “tiểu đoàn trưởng/
trung đoàn trưởng” (đóng đô) ngay giữa cửa thiền, và những vị “đại
biểu quốc hội” luôn bị ám ảnh bởi chuyện “lợi dụng tự do tín ngưỡng tôn
giáo để chống phá nhà nước!”
Vì nhà thờ không
còn đủ chỗ (kể cả chỗ đứng) và vì là một người ngoại đạo nên thay
vì chen chân vào bên trong giáo đường, tôi lặng lẽ tìm một bóng cây
ngồi ghe Giám Mục Nguyễn Thái Hợp nhỏ nhẹ tâm tình qua hệ thống
phát thanh. Tuyệt nhiên, không có lời lẽ “phản động” hay “chống phá nhà
nước” nào ráo trọi. Ông chỉ chia sẻ với hàng ngàn những tín đồ trẻ
tuổi những khó khăn của họ nơi đất lạ xứ người: văn hóa, đạo lý,
đức tin. Ông cũng rất tế nhị khi nói đến những trở ngại về pháp
lý, kinh tế, xã hội ... mà di dân Việt đang phải đối đầu.
Trước đây chưa lâu,
vào hôm 3 tháng 7 năm 2014 – trên trang Nation – ký giả Petchanet
Pratruangkrai cũng có đề cập đến những di dân Á Châu tại Thái, trong
số này có khoảng năm mươi ngàn người Việt đang làm việc “chui” ở đất
nước này. (Among the roughly 2 million Myanmar workers, 300,000 Cambodians
and 50,000 Vietnamese in Thailand, many are working illegally…)
Theo tiểu luận
(“Những Cơ Hội & Thách Đố Cho Lao Động Di Dân Việt Nam Tại Thái Lan”) của
Linh Mục Antôn Lê Ngọc Đức, SVD, lao động di dân Việt Nam tại Thái Lan có
một số những đặc điểm chung:
Thứ nhất, hầu hết đến
từ các tỉnh miền bắc và miền trung, trong đó Hà Tĩnh và Nghệ An chiếm phần đa
số. Ngoại trừ một số trường hợp, hầu hết xuất thân từ những gia đình nông
thôn...
Tính chất của một số
công việc mà các lao động di dân Việt Nam làm tại Thái Lan lệ thuộc phần nào về
tuổi tác và giới tính. Những công việc như xây dựng (cọ xang), trông bãi xe
(rắp rốt), tẩm quất trong phòng vệ sinh nam (nuad hong nám) chỉ dành cho lao
động nam. Các công việc giúp việc nhà (mae ban), chăm sóc người già trẻ con trong
gia đình chủ thuê, bán hoa hồng dạo…thường dành cho lao động nữ. Ngoài ra những
công việc như may quần áo (yep pha), bán dạo (kem, trái cây, nước giải khát),
mở quầy hàng (áo quần, thức ăn, hoa quả…), bán hàng trong các cửa tiệm bán lẻ…
thì cả lao động nam và nữ đều tham gia.
Tất cả đều là
những công việc nặng nhọc, bấp bênh, và thu nhập rất thấp chỉ dành
cho đám di dân Miến, Miên, và Việt. Việt Nam ra sao mà những thanh niên
thanh nữ, rường cột và tương lai của đất nước, phải chấp nhận một
cuộc sống tủi cực đến thế ở nước láng giềng?
Xin nghe qua đôi lời
tâm tình của họ với Trà Mi, qua phóng sự (“Người Việt Ở Thái Vẫn Chọn
Mảnh Đất Này Bất Chấp Bạo Động, Nổ Bom”) nghe được vào vào hôm 24 tháng 8
năm 2015:
- Ngọc Hưng: Tới Thái
Lan ngay từ lúc đặt chân tới sân bay, họ rất vui vẻ, niềm nở, lịch sự. Mình qua
đây làm ăn sinh sống với mong muốn thay đổi một môi trường sống khác. Từ những
người thấp nhất trong xã hội Thái như xe ôm cho tới cảnh sát, họ đều giúp đỡ
mình hết mình.
-Nhung: Qua đây từ
2008 thấy Thái Lan cũng có một thời rất là xáo trộn nhưng rồi họ vượt qua mạnh
mẽ. Nhung muốn sống ở đây nên luôn hy vọng nơi này sẽ bình yên trở lại. Mình
không thấy thất vọng về đất nước Thái Lan.
-Tâm: Mình thấy thật
ra không phải là Việt Nam yên bình đâu. Ở Thái, bạn có thể cầm hai tay 2 smart
phone đi ngoài đường mà cũng chẳng bị sao hết, chứ ở Việt Nam bạn có dám hé ra
một tí xíu không? Sẽ bị giật mất liền... Ở Việt Nam chỉ cần sơ hở một chút là
bị giật liền chứ đừng nói là bỏ quên. Không phải mình nói xấu đâu. Mình nói về
độ yên tâm, về sự ổn định trong cuộc sống.
Cái giá mà kẻ tha
hương phải trả để có được “độ yên tâm” và “sự ổn định trong cuộc sống” –
tất nhiên – không rẻ. Tại sân giáo đường St Joseph, chiều nay, lần đầu
tôi mới được chứng kiến “cả rừng” đồng hương của mình tề chỉnh với
áo trắng/quần bò hay với những tà áo dài thướt tha (và lạ mắt)
trên đất Thái.
Trước đó, tôi chỉ
thấy các em nhẫn nại và lầm lũi sau những xe kem, xe nước dừa, xe
trái cây loanh quanh trên khắp nẻo đường của thủ đô Vọng Các. Đôi
khi, tôi cũng bắt gặp các em tất bật trong những quán ăn bình dân hay
nhễ nhại mồ hôi nơi các công trường (cháy nắng) ở Thái Lan.
Xin cảm ơn những
giọt mồ hôi, cũng như nước mắt, tảo tần/thương khó của tất cả những
người bạn trẻ – những con dân Việt tha hương đang góp phần (không nhỏ)
để để giữ cho dân tộc này chưa đến nỗi phải bị bị diệt vong.