Nàng là người Việt gốc Hoa. Tên nàng là Trịnh Tiểu Mi, một cái tên rất… “tài
tử Hồng Kông”. Mà thật sự, nàng cũng có nét tài tử Hồng Kông, bởi vì nàng đẹp.
Ở nhà gọi nàng là “A Xíu”, một cái tên có âm thanh thật dễ thương. Và cũng hạp
với con người của nàng : nhỏ nhỏ thon thon, cân đối gọn gàng như con búp-bế.
Gia đình nàng có nhà ở Chợ Cũ Sàigòn. Tầng dưới là cửa hàng bán cà phê đã
rang rồi, cà phê hột và cà phê xay đủ loại. Hai tầng trên để ở và sân thượng là
nơi rang cà phê.
Nàng là con gái duy nhứt của gia đình, lại là đứa con út nên được cưng như
trứng mỏng. Hai người anh đã có gia đình, đã “ra riêng”, cũng bán cà phê nhưng
ở tuốt trong chợ lớn. Ngày ngày, nàng phụ “mà má” đứng bán cà phê. Khách hàng
tới mua nườm nượp, nhất là giới trai trẻ. Cà phê được pha trộn và rang theo lối
thủ công gia truyền, ngon có tiếng. Bán đắt đã đành nhưng cửa hàng đông khách,
có lẽ phần lớn tại vì nàng duyên dáng dễ thương ! Bằng cớ là thiên hạ nói “Cà
phê A Xíu” chớ không ai nói “Cà phê Hối Ký” là bản hiệu của cửa hàng !
…Chàng là người Việt “chánh cống”, quê ở Cần Thơ. Chàng thuộc gia đình nông
dân, ba đời làm ruộng. Chàng tên là Bảy vì là thứ bảy. Dáng vóc chàng cao ráo,
“đô” con, nhưng tánh tình thì trầm lặng ít nói, còn có vẻ… lù đù nữa ! Vì vậy
nên hồi đi lính quốc gia, bạn đồng đội “gắn” cho hỗn danh “thằng Bảy Lù”.
Hồi thời trước, nhờ bà con quen lớn sao đó mà chàng được về làm việc văn
phòng ở tổng tham mưu. Chàng mướn một căn gác nhỏ ở khu cổng xe lửa số 6 để ở,
rồi ngày ngày đi làm bằng xe đạp. Chàng không đủ sức mua Honda nên lúc nào cũng
thấy đi xe đạp, cho dầu phải đạp xa cách mấy…
Chàng và nàng gặp nhau lần đầu trong bữa tiệc cưới của một người bạn chung.
Chú rễ này cố tình sắp cho họ ngồi cạnh nhau, cùng bàn. Bởi vì khi giới thiệu,
anh ta nói : “Đây là Tiểu Mi, người đẹp Chợ Cũ. Chưa có kép nào được lọt mắt
xanh của nàng hết. Mày liệu thử thời vận coi ra sau. Còn đây là thằng Bảy, bạn
cùng đơn vị. Nó hơi cù lần nhưng dễ thương như một tờ giấy trắng. Anh sắp nó
ngồi cạnh Tiểu Mi để nó… hầu Tiểu Mi đó nghen !” Nàng nhìn chàng, mỉm cười mà
hai vành tai đỏ ửng. Chàng gật đầu, nói lí nhí : “Hân hạnh…”. Vậy rồi họ quen
nhau…
Về đơn vị chàng giới thiệu “cà phê A Xíu”. Mấy xếp lớn xếp nhỏ uống thử,
khen ngon. Sau đó, cứ vài hôm là chàng đạp xe xuống Chợ Cũ mua cà phê giùm mấy
xếp. Nhờ vậy, họ thân nhau. “Pà-pá , mà-má” của Xíu cũng mến “thằng Bảy”, nên
thường nói : “Tội nghiệp thằng nhỏ ! Đạp xe lên xuống mua cà phê hoài mà không
nghe than một tiếng”.
Rồi họ được phép đi chơi với nhau. Đi xe đạp, mỗi đứa một chiếc, chạy song
song. Những lúc đi như vậy, chỉ có mình nàng nói, còn chàng thì mỉm cười lắng
tai nghe, lâu lâu góp vào vài câu, nhưng góp đúng lúc. Nàng thích chàng ở chỗ
tế nhị đó. Còn chàng thì thích nghe nàng nói, nói bất cứ chuyện gì. Bởi vì
giọng nói của nàng đã dễ thương mà cách nàng nói càng dễ thương gấp bội.
Vậy rồi họ yêu nhau lúc nào không biết ! Họ chưa từng nói “yêu nhau” nhưng
họ biết họ yêu nhau. Bởi vì họ nói tình yêu bằng đôi mắt và họ nghe lời yêu
bằng tất cả con tim…
Một hôm – chàng nhớ hoài cái hôm đó, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, và có lẽ
mãi mãi về sau … ờ… mãi mãi về sau … chắc chẳng bao giờ quên – hai đứa hẹn nhau
đi chơi, Xíu nói : “Em để xe đạp ở nhà. Đi chơi mà đạp xe song song cứ phải
nhìn qua ngó lại, sợ té sợ đụng, có khi quên bẵng đi mình đang nói cái gì …
thành ra mất đi cái thú đi chung với nhau”. Rồi nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn
chàng, cười cười : “Em muốn anh chở em đi, được không ?”. Chàng sung sướng, gật
đầu. Nàng ngồi lên pọt-ba-ga, hai chân buôn thõng một bên, một tay nắm lấy phía
sau yên xe. Dáng nàng ngồi thong dong thoải mái. Chàng đạp xe, nghe nhẹ phiêu
phiêu. Một lúc, chàng hỏi “Xíu ngồi có được không ?”. Nàng trả lời: “Được chớ
anh”. Rồi tiếp: “Anh thấy không ? Mình đi chung một xe như vầy, nói chuyện với
nhau có phải thích hơn không ? Dĩ nhiên, anh ngồi phía trước, em phía sau, mình
không nhìn nhau được trong khi nói chuyện. Nhưng mình đâu cần nhìn nhau mà mình
vẫn thấy nhau phải không anh ?”.Chàng nghe mát cả lòng. Chàng gật đầu rồi nhấn
mạnh lên bàn đạp cho xe đi nhanh nhanh như để nói lên niềm phấn khởi ! Rồi đột
nhiên chàng nói, lời lẽ không biết từ đâu tuôn ra : “Xíu à ! Chở Xíu đi như
vầy, có phải đạp suốt ngày, suốt tháng, suốt năm… anh cũng đạp nổi.” Nàng cười
sung sướng, đưa tay véo hông chàng một cái. Sao nàng thèm cắn người yêu thật
đau cho hả “cái gì đó” đang căng đầy lồng ngực…
Từ đó, có đi chung thì luôn luôn chàng đèo nàng sau xe…Dễ thương quá là tình
yêu của Bảy và Xíu !
Vậy rồi có ngày 30 tháng tư 1975… Phải có ngày đó, để đổ nát được cách mạng
đề cao. Phải có ngày đó, để hoang tàn được cách mạng xem là thành tích. Miền
Nam giống như nùi giẻ rách, nhờ đã được giải phóng hoàn toàn !
Hai người anh của Xíu đã đưa vợ con di-tản. Pà-pá, mà-má và Xíu ở lại buôn
bán lai rai, chờ coi có “làm ăn gì được không”. Cửa hàng bây giờ thâu gọn lại
chỉ còn có hai thùng kiếng nhỏ đặt phía trước. Bảng hiệu đã được gỡ xuống cất
trên sân thượng. Mấy dụng cụ rang cà phê được chất ngổn ngang trong một góc,
giống như đồ phế thải. Làm như vậy để thấy cái vẻ nghèo nàn, làm ăn khó khăn…
Bảy học tập ba hôm rồi về làm thợ phụ cho bác Năm thợ hồ ở cùng xóm. Chàng
có “xẹt” qua Chợ Cũ thăm người yêu mấy lần. Bây giờ họ không còn thì giờ để đi
chơi với nhau bởi vì ai cũng bận rộn bởi các buổi hội họp, học tập, khai báo,
đi mết tinh v.v… là những thứ sanh hoạt rất cần thiết để đưa nhân dân lên làm
chủ (Nhà Nước nói như vậy). Thành ra mỗi lần họ gặp nhau, họ coi thời gian quý
như vàng ! Có lẽ vì vậy mà bây giờ họ nhìn nhau nhiều hơn là họ nói chuyện với
nhau…
Thời gian sau, chánh quyền “đánh tư sản mại bản”.Gia đình Xíu không tránh
khỏi “đại nạn” này. Những người “cách mạng” xong vào nhà ngang nhiên và hùng hổ
như một bọn cướp. Họ “bươi” từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, từ trước ra
sau, từ sau ra trước… giống như gà bươi đống rác. Gặp gì kiểm kê nấy. Vậy rồi…
hốt hết ! Mà-má và Xíu chỉ biết ôm nhau mà khóc, còn Pà-pá thì ngồi trên ghế
xích-đu, xích tới xích lui hút thuốc, nín thinh.
Sau “trận” đó, nhiều người nhảy lầu tự tử. Nghe thấy như vậy, Pà-pá nói:
“Làm như vậy đâu có giải quyết cái gì ? Tụi nó còn cười, nói mình ngu ! Từ từ
rồi tính nữa.” Trong khi chờ đợi pà-pá “tính nữa”, mẹ con Xíu ngồi xổm trên vỉa
hè bán giò-cháo-quẩy bánh tiêu… Bây giờ, Bảy vẫn đạp xe xuống thăm Xíu. Lần nào
cũng được nàng cho một cái bánh. Chàng ngồi xổm một bên, ăn. Không đói, nhưng
vẩn ăn. Và ăn thấy ngon !
Cách mạng không…”quản lý” được thời gian nên thời gian vẫn đi qua, ngạo
nghễ. Thiên hạ lần lượt đi chui-cũng gọi là “vượt biên” -Phần đông đi bằng
đường biển. Có người đi thoát, có người bị bắt. Những người đi thoát, có khi
mất tích, có khi bị cướp. Dầu vậy, đi chui cũng đã trở thành gần như là một
phong trào !
Thấy mỗi người vượt biên phải đóng nhiều cây vàng cho người tổ chức, cán bộ
cách mạng “nhào ra làm ăn”. Họ cũng tổ chức đi chui, nhưng là một loại đi chui không
sợ bị bắt vì có chánh quyền … hộ tống. Vì vậy, thiên hạ gọi là “đi chui bán
chánh thức” ! Người Tàu được ưu tiên đi bằng cách này. Cho nên họ đi ồ ạt…
Một hôm, được thơ hẹn của Xíu, Bảy xin nghỉ việc buổi chiều, đạp xe xuống
“Con Rùa” đường Duy Tân, đợi. Một cô gái chở Xíu tới bằng Honda, gật đầu chào
Bảy, đợi Xíu bước xuống rồi quay xe đi vội vã. Xíu mặc áo dài trắng, tóc được
cột túm lại sau ót. Nhìn đôi mắt mọng đỏ của người yêu, Bảy linh cảm có một cái
gì không ổn. Bảy hỏi: “Có chuyện gì vậy, Xíu ?”. Nàng không trả lời, nhưng nói
giọng trống rỗng: “Anh chở em đi. Đi đâu cũng được”. Đợi nàng vén vạt áo ngồi
vững vàng lên pọt-pa-ga, chàng mới đạp xe đi. Đi chầm chậm, đi thẳng. Lần này,
Xíu không nắm phía sau yên xe. Xíu vòng một tay ôm lấy nửa người của Bảy. Lần
đầu tiên được bàn tay thon nhỏ của người yêu đặt lên bụng mình, Bảy thật xúc
động. Chàng đạp xe mà tưởng chừng như trên đường phố chỉ còn lại có hai đứa…
Một lúc sau, Xíu mới nói: “Pàpá cho phép em đi chơi với anh từ giờ tới năm
giờ chiều”. Rồi nàng nghẹn ngào: “Đi với nhau lần cuối”. Bỗng nàng chồm tới,
vòng cả hai tay ôm chặt lấy người yêu, úp mặt lên lưng chàng, khóc ngất. Chàng
nghe rớt ra từng tiếng rời rã trên lưng: “Tối … nay … em … đi …”. Mồ hôi bỗng
vã ra như tắm, nhưng Bảy vẫn còn tỉnh táo để đặt một bàn tay lên bàn tay người
yêu bóp nhẹ. Cử chỉ đó làm Xíu không kềm được nữa. Nàng vừa khóc lớn vừa giúi
giúi mặt lên lưng người yêu, mạnh thật mạnh- Làm như nàng muốn chui hẳn vào
người của chàng để hai đứa chỉ còn là một, để nước mắt và mồ hôi của hai đứa
hòa quyện với nhau cùng chung niềm thống khổ, để đừng thấy đừng nghe đừng biết
gì gì nữa, chết lịm đi cho cuộc tình khép lại, vĩnh viễn khép lại… Tội nghiệp !
Rồi ngày mai, rồi mãi mãi, cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đâu ?
Hai người vẫn đèo nhau đi… Đầu óc trống rỗng. Chẳng còn nói được với nhau
chuyện gì hết. Và chắc cũng chẳng còn biết phát âm là gì nữa ! Niềm đau quá lớn
đã làm cho họ như người câm. Hai người câm…
Xíu vẫn ôm lấy người yêu, áp một bên má lên cái lưng chắc nịch của người
yêu, quên mất rằng đây là lần đầu tiên Xíu chạm vào người của Bảy ! Lâu nay,
mặc dầu yêu nhau tha thiết, họ chỉ dám nắm tay nhau thôi, và nắm tay nhau chỉ
có mấy lần. Xíu nhắm mắt, tưởng chừng như thời gian đang ngừng lại. Nàng bỗng
nghe rõ hơi thở, nghe rỏ nhịp tim của Bảy, những thứ mà lâu nay nàng chưa từng
nghe. Mũi nàng bỗng hửi được mùi mồ hôi, hửi được mùi da thịt của Bảy, những
thứ mà lâu nay nàng chưa từng dám nghĩ tới. Nàng bỗng nghe hơi ấm từ người của
Bảy chuyền sang người nàng âm thầm nhưng rõ rệt, thứ cảm giác dìu dịu lân lân
mà lâu nay nàng chưa từng được biết. Nàng bỗng nhận thức rằng người yêu nàng là
đây, còn hiển hiện trong vòng tay. Rồi sẽ không bao giờ được như vầy nữa. Bởi
vì đây là lần đầu và cũng là lần cuối, lần cuối… Thương xót quá ! Nàng siết
chặt người yêu với tất cả sức mình mà nước mắt trào ra không dứt…
…Rồi Bảy cũng phải đưa Xíu về. Chàng vừa thắng xe, chống chân xuống đất,
nàng đã đứng xuống chạy ù vào nhà. Tà áo dài trắng của nàng lất phất vài cái
như vẫy chào lần cuối trước khi khuất sau cánh cửa. Bảy chống tay lên ghi-đông,
đầu gục xuống giữa hai vai. Chàng có cảm giác như mình đã kiệt sức…
…Xíu đi rồi, ngày nào Bảy cũng đạp xe đi long bong. Không biết đi đâu, cứ
đạp chầm chậm, đạp hoài. Khát, thì tấp vô uống cái gì đó. Đói, thì tấp vô ăn
đại cái gì đó. Ăn gì uống gì, không cần để ý tới nữa.
Vậy mà Bảy cũng đạp tới cái công viên nhỏ mà hai đứa thường hẹn nhau. Chàng
dựng xe cạnh chiếc băng xi măng mà hai đứa thường ngồi, rồi bước lại ngồi giống
như ngày xưa chàng vẫn ngồi để đợi nàng tới. Nhưng bây giờ thì chàng ngồi một
mình, ngồi thật lâu. Và không biết tại sao lại phải ngồi như vậy !
Rồi lại đạp xe đi loanh quanh. Không cần biết đi đâu…
Vậy mà Bảy cũng đi đến “Con Rùa” đường Duy Tân, chỗ hai đứa thường đến ăn
kem, uống nước dừa. Chàng dựng xe rồi lại ngồi lên bệ gạch, chỗ quen ngồi để
đợi nàng đến. Chỗ đó nhìn thẳng xuống sau lưng nhà thờ Đức Bà, nàng luôn luôn
đi từ hướng đó đi lên, hướng mà bây giờ chàng nhìn đâm đâm, nhìn mãi…
Vậy mà Bảy cũng đi đến con đường Đinh Tiên Hoàng, khúc rộng thênh thang dẫn
dài xuống bờ sông. Hai đứa thường đi bộ ở đó vì đường vắng và mát. Đường đó bây
giờ vẫn vắng và mát, Bảy dẫn xe đi bộ chầm chậm như ngày xưa…
Rồi Bảy còn đến nhiều nơi nữa : sở thú, vườn Tao Đàn, con đò Thủ Thiêm, chùa
Vĩnh Nghiêm, quán thạch chè Hiển Khánh… Những nơi những chốn mà hai đứa, ngày
xưa, đã từng đến một lần, hai lần, nhiều lần. Không biết cái gì đã đưa đẩy
chàng đi như vậy ?
Bảy không biết rằng mình đang đi lượm những mảnh vụn của cuộc tình. Nếu
không có cái “ngày cách mạng thành công”, thì cuộc tình đó đã không bị đập tan
thành mảnh vụn… Để thấy cái gọi là “cách mạng thành công” đã thật sự thành công
trong nhiệm vụ phá tan đập nát tất cả những gì của miền Nam, kể cả những gì nhỏ
bé nhứt tầm thường nhứt như tình yêu của chàng trai và cô gái đó !
Chuyện không nói Xíu có đi được đến bờ đến bến nào không. Điều mà người ta
biết là có vài chiếc tàu “đi chui bán chánh thức” bị chìm vì gặp sóng to gió
lớn. Việt cộng đã cho đi bằng loại tàu gần như phế thải, không còn đủ tiêu
chuẩn vượt đại dương.
Nhưng chuyện nói rằng Bảy vẫn đạp xe đi loanh quanh, hết ngày này qua tháng
khác. Và bây giờ Bảy hay đứng ở bờ sông Sàigòn, nhìn xa xâm rất lâu để chỉ gọi
thầm có hai tiếng : “Xíu ơi…”.
Tiểu Tử