Để bác bỏ giả
thuyết Hồ Chí Minh nhập vai đóng thế Nguyễn Ái Quốc, có một số ngòi bút “phản
diện” sử dụng tài liệu định hướng của đảng cộng sản biên soạn cho rằng thời kỳ của
những năm đầu thập niên 30s Nguyễn Ái Quốc không được quốc tế cộng sản tin dùng.
Quốc đã bị cố tổng bí thư Trần Phú kịch liệt lên án phê phán quan điểm chính trị,
phương pháp tổ chức, là chỉ lo đến việc phản đế mà quên mất lợi ích đấu tranh
giai cấp, lập trường giai cấp... và không chỉ có Trần Phú mà còn có cố tổng bí
thư Hà Huy Tập phê phán Quốc trên tạp chí Bolshevik số 8 tháng 12/1943 như sau:
"...chúng ta không được quên những tàn tích quốc gia chủ nghĩa của
Nguyễn Ái Quốc và những chỉ thị sai lầm của đồng chí ấy về những vấn đề căn bản
của phong trào cách mạng tư sản dân quyền và những lý luận cơ hội của đồng chí
ấy bám rễ vào đầu óc của phần đông đồng chí chúng ta, giống như những tàn tích
tư sản vẫn sống dai dẳng trong đầu óc những hội viên Thanh Niên, Tân Việt và
Vừng Hồng.
Nguyễn Ái Quốc không hiểu được những chỉ thị của Quốc tế cộng sản; không
hợp nhất được ba tổ chức cộng sản từ trên xuống dưới... Tài liệu Sách lược vắn
tắt của Đảng và Điều lệ của Đảng hợp nhất không theo đúng chỉ thị của Quốc tế
cộng sản..."
Không dừng lại ở
đó, các đồng chí của Quốc còn đi xa hơn, tố cáo Quốc với lập luận Nguyễn Ái Quốc
còn khuyến dụ một sách lược cải lương và hợp tác sai lầm. Trung lập hóa tư sản
và phú nông. Liên minh với trung và tiểu địa chủ. Với các dẫn chứng từ các nguồn tư lịệu lịch sử của lề đảng, các
ngòi bút chống giả thuyết Hồ Chí Minh giả Nguyễn Ái Quốc kết luận rằng: “...Một người bị cộng sản quốc tế, bị đồng
chí đánh giá như thế, thử hỏi cộng sản
quốc tế tạo ra một người giả ông ta để làm gì?...”
Lý luận chắc nịch như thế nhưng các ông bà này vẫn chưa an tâm và
tán thêm rằng: “...Chứng cứ lịch sử cho
thấy đảng cộng sản Trung Quốc vào thời kỳ đó rất yếu phải lui về nông thôn và
hoạt động bí mật...Trong hoàn cảnh ấy, một Khổng Minh tái thế cũng không nghĩ
tới việc cho ai đó đóng giả Hồ Chí Minh cho một tương lai trời không biết, đất
không hay...”
Lý lẽ của những người phản bác giả thuyết Hồ giả Quốc và trưng dẫn
các tài liệu của tuyên giáo cộng sản Việt Nam biên soạn cho nhu cầu định hướng,
là chỉ nhằm giải thích làm sao cho thời gian Nguyễn Ái Quốc mất tích năm 1932 và
Hồ Chí Minh tái xuất hiện năm 1941 làm thế nào cho hợp lý! Mục đích chính của
luận điểm phản biện rút ra từ các tư liệu của đảng, chỉ là đánh lạc hướng, là cố
lái dư luận ra ngoài nghi án Hồ chí Minh nhập vai Nguyễn Ái Quốc nhằm che giấu
tung tích của tên tình báo quốc tế cộng sản nhập Việt, thực hiện điệp vụ trường
kỳ cho tình báo Hoa Nam, là sáp nhập Việt Nam làm một tỉnh của Trung cộng theo như
trình tự nó đã đang sắp diễn ra trong tương lai không xa.
Thực sự thì lúc Nguyễn Ái Quốc chết, cộng sản quốc tế, tình báo
Hoa Nam chưa có kế hoạch cho Hồ Chí Minh đóng thế Nguyễn Ái Quốc nên các du học
sinh ở Liên Xô mới có thể tổ chức rầm rộ lễ truy điệu, đọc điếu văn than van khóc
lóc, có đại diện quốc tế cộng sản đến chia buồn chuyện Quốc đang sống chuyển
sang từ trần. Và sự kiện Quốc chết được các báo của các đảng cộng sản, Nga, Pháp,
Anh loan tin là nằm ngoài dự kiến kịch bản Hồ nhập vai Quốc của các bên liên hệ
tới vụ việc lùm xùm giả thật của Quốc-Hồ sau này.
Mười năm sau, năm 1941 Hồ Chí Minh xuất hiện ở hang Pác Bó cũng chưa
có bằng chứng tư liệu gì lưu lại chứng tỏ Hồ nhập vai đóng thế Quốc có bàn tay
cộng sản quốc tế sờ mó vào? Tuy nhiên đó chỉ là quan sát vụ việc hời hợt bên
ngoài. Thành thật mà nói dù có chịu khó phân tích vào chiều sâu cũng không hề đơn
giản để nhận ra, là cộng sản quốc tế phối hợp với tình báo Hoa Nam sắp xếp tổ
chức đặt kế hoạch cho Hồ Chí Minh đóng thế Nguyễn Ái Quốc rất công phu, bài bản
chuyên nghiệp để cho Hồ thực hiện nhiệm vụ bí mật nhuộm đỏ Việt Nam nằm trong
chiến lược xích hóa toàn cầu của đế quốc cộng sản Nga-Tàu.
Để sắm tuồng cho Hồ đóng thế Quốc thực hiện nhiệm vụ đặc tình ở Việt
Nam không bị lô và đương nhiên là phải gìữ bí mật tuyệt đối. Do đó những ai có
nguy cơ làm lộ vai diễn đóng thế của Hồ đều bị chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên
do, hay bị biến mất một cách bí ẩn không để lại dấu vết gì và nếu không sắp xếp
những vụ việc chết chóc đó nằm cạnh nhau quan sát, phân tích, tìm hiểu thì khó
nhận ra sự bất thường trông như bình thường, như chuyện ngẫu nhiên tình cờ.
Cụ thể là những ai biết Nguyễn Ái Quốc, biết Hồ Chí Minh, biết cả
Quốc và Hồ lúc hoạt động gọi là cách mạng ở Pháp, ở Nga, ở Tàu đều bị bệnh lạ,
bị chết rất bí ẩn để không còn cơ hội tiết lộ Hồ giả Quốc như các nạn nhân có tên
sau đây:
1)Lê Văn Sao là
người có nhiều quyết tâm, nhiệt tình trong mọi hoạt động đấu tranh cho nền độc
lập của nước nhà và luôn thấy xuất hiện bên cạnh Nguyễn Ái Quốc trong các báo cáo của mật
thám Pháp. Nhưng rồi
không ai biết đích xác là Lê Văn Sao đã biến mất trên đất Tàu tự bao giờ, kể từ
sau cái chết của Nguyễn Ái Quốc năm 1932?
2)Khánh Ký người
có công truyền nghề ảnh cho Nguyễn Ái Quốc kiếm sống lúc bôn ba ở Pháp, có quan
tâm đến chính trị, thường hay tranh luận với Quốc đã chết đột ngột chỉ trước mấy
hôm phái bộ của Hồ Chí Minh sang Pháp tham dự hội nghị Fontainebleau năm 1946?
3)Phạm Quỳnh nổi
tiếng với câu “Truyện Kiều còn, tiếng ta còn. Tiếng ta còn, nước ta còn.” Ông là người từng nhiều lần được Nguyễn Ái Quốc mời
dùng cơm và bàn chuyện quốc gia đại sự khi đến Paris năm 1922. Do đó để tránh bị
bại lộ tông tích - Hồ Chí Minh cho đàn
em “mời ra làm việc” rồi xử bắn với tội danh “Việt gian đại bợm?” nhằm bịt đầu
mối phát hiện Hồ giả Quốc?
4)Nguyễn An Ninh
là người luyện tiếng Pháp cho Nguyễn Ái Quốc cùng với Quốc đi đến các câu lạc bộ
nghe diễn thuyết, cùng gia nhập hội Liên Hiệp Các thuộc địa. Nghĩa là Nguyễn An
Ninh biết rất rõ về Nguyễn Ái Quốc. Năm 1923 Quốc sang Nga học tổ chức và lãnh đạo
cách mạng. Nguyễn An Ninh về Việt Nam xây dựng phong trào, đốt lên ánh đuốc Mác-Lênin
ở trong nước và sau nhiều lần bị đồng chí “phản bội tố giác” bị Pháp bắt giam.
Cuối cùng Nguyễn An Ninh bị đày ra Côn Đảo, bị hành hạ, tra khảo và chết năm
1943?
Đó là những người
biết Nguyễn Ái Quốc ở Pháp bị chết. Riêng những “đồng chí” biết Nguyễn Ái Quốc,
biết Hồ Chí Minh lúc học tập ở Nga, lúc hoạt động ở Tàu về nước xây dựng cơ sở
cách mạng đều bị bắt, bị giết tương tự như kịch bản Nguyễn An Ninh chết. Nghĩa
là bị đồng chí phản bội tố giác cho giặc Pháp bắt rồi bị tra tấn, bị giết trong
nhà tù thực dân. Điều rất lạ là không ai biết đồng chí phản bội đó là ai, tên gì,
ở đâu?
Có phải đồng chí
“phản bội” đó nằm trong mạng lưới bí mật của Hồ Chí Minh, của tình báo Hoa Nam,
của mạng lưới điệp báo của cộng sản quốc tế, ra tay theo nhu cầu bảo toàn bí mật
cho Hồ Chí Minh nhập vai Quốc?
Cách giết người diệt
khẩu khá giống nhau trong thập niên 30s, 40s, đó là nhằm dọn đường cho Hồ Chí
Minh xuất hiện vào vai đóng thế Quốc, lãnh đạo kháng chiến chống Pháp? Danh sách
các nạn nhân bị thanh toán để Quốc “tái xuất giang Hồ, đại náo giang hồ” bao gồm
cả những đảng viên cao cấp lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam thời bấy giờ như: Trần
Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Nguyễn Thị Minh Khai, Phan Đăng Lưu...Tất cả đều
bị chết theo cùng một kịch bản là bị đồng chí phản bội chỉ điểm cho mật thám bắt
và anh dũng hy sinh trong nhà tù thực dân Pháp?...
Ngoài ra còn có
một số tên tuổi biết cả Hồ lẫn Quốc bị giết để diệt khẩu theo cách khác như: môt
là Lâm Đức Thụ, người bạn đồng chí của Nguyễn Ái Quốc trong thương vụ bán cụ
Phan Bội Châu cho Pháp để lãnh thưởng. Lâm Đức Thụ đã bị Hồ Chí Minh ưu ái sai đàn
em “xử” cho đi mò tôm vì tội phản đảng làm điềm chỉ viên cho mật thám Pháp? Hai
là Hồ Tùng Mậu là một trong 7 thành viên thành lập đảng cộng sản Việt Nam do
Nguyễn Ái Quốc đại điện cộng sản quốc tế tổ chức ở Hongkong bị máy bay Pháp bắn
trúng khi đang trên đường vào liên khu IV?...
Tuy nhiên không
phải chỉ có những ai biết rõ về Nguyễn Ái Quốc, về Hồ Chí Minh bị Hồ Chí Minh cắt
cử đàn em thanh toán hoặc bị mạng lưới sát thủ của cộng sản quốc tế và tình báo
Hoa Nam thanh toán. Những nạn nhân của Hồ nhập vai Quốc còn có những người tài
đức, có uy tín trong dân cũng bị “đội quân sát thủ bí mật” thanh toán để tiếp sức
cho Hồ Chí Minh thu tóm quyền lực, thực hiện kế hoạch xích hóa toàn cầu cho cộng
sản quốc tế!
Chúng thanh toán
mọi cá nhân, tổ chức đảng phái chính trị không cộng sản lẫn cộng sản không chịu
nằm dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh. Tất cả đều bị thủ tiêu bí mật lẫn công
khai hoặc bị mật thám Pháp bắt giết. Danh sách cộng sản đệ tứ bị phe đệ tam của
Hồ Chí Minh thanh toán gồm có: Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Trần VănThạch, Phan Văn
Chánh, Hồ Văn Ngà...Các cá nhân, các đảng phái chính trị không cộng sản khác gồm
có: Trương Tử Anh của Đại Việt, Lý Đông A của Duy Dân, Chu Bá Phượng của Quốc Dân
đảng, Nhà văn Khái Hưng của Tự Lực Văn Đoàn, giáo chủ Huỳnh Phú Sổ của Phật Giáo
Hoà Hảo, Nguyễn Văn Sâm của đảng Việt Nam Quốc Gia Độc Lập, Bùi Quang Chiêu của
đảng Lập Hiến Đông Dương (từng gặp bàn chuyện quốc gia đại sự với Nguyễn Ái Quốc
ở Paris)...
Cũng nên nói thêm
trong kháng chiến chống Pháp những người Việt Nam cùng mục tiêu đấu tranh giành
độc lập không hề có sự ân oán, thù hận nào giữa người cộng sản với người không
cộng sản. Tất cả hai nhóm đều là những người yêu nước, cùng hành động giống
nhau là chống thực dân Pháp, cùng mục tiêu đấu tranh giành lại nền độc lập tự
chủ cho nước nhà. Cả hai nhóm đều bị chính quyền Pháp đàn áp, bị bắt giam chung
với nhau trong cùng một nhà tù, cùng có tinh thần yêu nước như nhau vì cùng là
nạn nhân khốn khổ bởi sự tàn ác của đế quốc thực dân Pháp nên có sự thương yêu
đùm bọc liên đới gắn bó chặt chẽ với nhau theo truyền thống yêu nước của tổ tiên
nòi Việt.
Thế thì tại sao Hồ Chí Minh, tự xưng là cha già
dân tộc, được loa đài ca tụng là thánh của dân tộc Việt Nam lại ra tay lạnh lùng,
tàn độc không thương tiếc với những người Việt Nam yêu nước với câu nói khát máu
không tính người, trong cuộc nói chuyện với đảng viên đảng xã hội Pháp Daniel
Guérin, vào ngày 25/06/1946 tại Pháp: “...Tất
cả những ai không theo con đường tôi đã vạch đều bị tiêu diệt...” Qua phát
ngôn đến hành động của Hồ không có lý giải nào đúng đắn hơn, ngoài câu kết luận
Hồ không phải người Việt Nam, hắn chỉ là tên nhập vai đóng thế Nguyễn Ái Quốc để
thực hiện nhiệm vụ thôn tính Việt Nam cho cộng sản Tàu?
Cuốn tự truyện
“Những Mẩu Chuyện Về Đời Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch” của Trần Dân Tiên được in ấn,
phát hành bằng tiếng Trung ở Thượng Hải năm 1948, tiếng Pháp ở Paris năm 1949,
là bản tiểu sử ráp nối, gắn kết cuộc đời Nguyễn Ái Quốc vào nhân vật Hồ Chí
Minh. Phổ biến cuốn tự truyện “Hồ Chủ Tịch” có nghĩa là cộng sản quốc tế đã đồng
tình với tình báo Hoa Nam chính thức công khai vở diễn Hồ Chí Minh nhập vai đóng
thế Nguyễn Ái Quốc sau nhiều năm âm thầm chuẩn bị tô son đánh phấn lẫn diệt trừ,
bịt các đầu mối có nguy cơ làm hỏng kịch bản đóng thế của diễn viên Hồ Chí
Minh.
Không khó để thấy,
là nhiều năm trước năm 1941 là thời điểm Hồ Chí Minh (Già Thu) xuất hiện ở Pác
Bó cho đến năm 1945 là năm Hồ Chí Minh cướp chính quyền hợp pháp của chính phủ
Trần Trọng Kim thì cộng sản quốc tế, tình báo Hoa Nam đã âm thầm huấn luyện,
chuẩn bị biên sọan lý luận, giải thích tình tiết sao cho nghe xuôi tai về những
năm Nguyễn Ái Quốc mất tích.
Cụ thể là lúc Hồ
Chí Minh sang Moscow học khóa tình báo ở đại học Phương Đông Phương với bí danh
Lin thì Hồ Chí Minh vẫn chưa nằm trong kế hoạch đóng thế Nguyễn Ái Quốc của cộng
sản quốc tế nên Hồ vô tư khai sinh 1901 với nhiều chi tiết cá nhân không liên
quan gì đến nguyễn Ái Quốc và để cho Hồ nhập vai Quốc phù hợp với thời điểm Hồ
Chí Minh (Hồ Quang) làm thiếu tá Bát Lộ Quân ở Diên An, một trong hàng trăm bí
danh của cả Quốc với Hồ thì tiểu sử trích ngang của Hồ được xào nấu, biên soạn
có đoạn viết như sau:
“...Đầu năm 1933, Nguyễn Ái Quốc đã có mặt ở Liên Xô. Ông dự Đại hội lần thứ 7 Quốc tế Cộng sản từ
ngày 25 tháng 7 đến ngày 20 tháng 8 năm 1935, nhưng không được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương của Quốc tế
Cộng sản. Đại diện của Việt Nam tại ban chấp hành này là Lê Hồng Phong. Theo
tài liệu của một số nhà sử học, ông bị ép buộc phải ở lại Liên Xô và bị giam lỏng
hoặc nói nhẹ hơn là bị kỷ luật, do bị nghi ngờ về lý do ông được nhà cầm quyền
Hương Cảng trả tự do(?)...
... Ông phụ trách chung những người cộng sản Việt Nam
và theo học khóa ngắn hạn tại trường Lenin là trường Đảng cao cấp dành cho các
lãnh tụ cộng sản nước ngoài (1934-1935). Năm 1935, ông được bầu làm đại diện của Đảng
Cộng sản Đông Dương bên cạnh Quốc tế Cộng sản.Trong khi Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị
Minh Khai... về nước từ
1936 và các học sinh người Việt Nam không tiếp tục sang Liên Xô nữa thì ông vẫn
phải ở lại Liên Xô. Thời gian này ông có theo học lớp nghiên cứu sinh sử học của
Viện nghiên cứu các vấn đề dân tộc và thuộc địa nhưng sau đó không tốt nghiệp.
Ông rời Liên Xô vào mùa thu năm 1938...”
Tất cả chi tiết
diễn giải về Nguyễn Ái Quốc từ năm 1933 đến 1941 chỉ nhằm giải thích sao cho
phù hợp với thời điểm Hồ Chí Minh mang bí danh Hồ Quang làm thiếu tá Bát Lộ
Quân ở Diên An...
Song song việc
tiêu diệt những “đồng chí” có khả năng làm lộ bí mật Hồ đóng thế Quốc, là ban
tham mưu giấu mặt của Hồ Chí Minh chỉ đạo, hổ trợ Hồ ra tay thanh toán hầu hết
những cá nhân biết Nguyễn Ái Quốc, biết Hồ Chí Minh và biết cả hai Quốc với Hồ.
Đến khi Hồ Chí
Minh cướp được chính quyền, giành lấy chức chủ tịch nước thì mạng lưới tình báo
cộng sản quốc tế, tình báo Tàu bí mật hổ trợ tài, nhân, vật lực để giết thêm những
ai có khả năng làm lộ vai diễn và những người đe dọa đến việc thu tóm quyền lực
tuyệt đối của Hồ gây trở ngại cho nhiệm vụ nhuộm đỏ Việt Nam của cộng sản quốc
tế, cộng sản Tàu trực tiếp giao phó.
Trước khi thanh
toán nốt những ai có nguy cơ làm lộ kế hoạch Hồ nhập vai đóng thế Quốc thì bộ đầu
não của hệ thống đặc tình của Nga-Tàu bày mưu lập kế cũng như cung cấp nhân sự
cho Hồ Chí Minh tiêu diệt để thực hiện mục tiêu thu tóm quyền lực tuyệt đối vào
trong tay Hồ.
Với các nhân sĩ,
trí thức yêu nước, các lãnh đạo đảng phái chính trị không cộng sản thì thế lực
trong bóng tối chỉ đạo cho Hồ Chí Minh ngoài mặt hô hào đoàn kết chống Pháp nằm
dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh. Những ai ngoan ngoãn đoàn kết thì Hồ ban phát
chức tước và với những ai không chịu hợp tác thì Hồ bí mật ra lệnh ám sát, thủ
tiêu hoặc công khai giết rồi cài tội trạng Việt gian phản quốc lên ngực áo...giết
đủ kiểu đủ cách...
Những nhân tài không
chịu hợp tác với Hồ thì đội quân sát thủ của Hồ khủng bố, săn lùng tiêu diệt là
chuyện bình thường nhưng những nhân sĩ, trí thức hợp tác với Hồ mà tài giỏi, khí
phách có uy tín trong nhân dân, trong lực lượng kháng chiến chống Pháp, có tiềm
năng...dù không có ý định tranh đoạt quyền hành của Hồ cũng không thoát khỏi bàn
tay đẫm đầy máu của quỷ dữ Hồ Chí Minh.
Nhiều người tài
có tiếng tăm tham gia chính phủ liên hiệp kháng chiến của nước Việt Nam Dân Chủ
Cộng Hòa - trúng cử vào quốc hội khóa đầu tiên được Hồ ban phát chức vụ trong Chính
Phủ Liên Hiệp Lâm Thời Việt Nam sau một thời gian hợp tác nhận ra bộ mặt tráo
trở lật lọng của Hồ, nếu không chạy thoát ra nước ngoài được đều bị đội sát thủ
bí mật của Hồ giết bằng nhiều cách - từ đánh thuốc độc, ám sát thủ tiêu, tố điêu
xử tử với tội Việt gian phản quốc, tội kẻ thù giai cấp hoặc dàn dựng cảnh lực
lượng vũ trang Pháp tấn công tiêu diệt... đến chỉ điểm cho “địch” bắt giết.
Những nhân vật
chủ chốt của các đảng phái chính trị không cộng sản rời bỏ chính phủ Liên Hiệp
Kháng Chiến lưu vong sang Trung Quốc gồm có: Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam,
Vũ Hồng khanh...và những người không đảng phái như cựu hoàng Bảo Đại, cựu thủ
tướng Trần Trọng Kim...là những người chỉ nghe tiếng Nguyễn Ái Quốc, chỉ biết mặt
Hồ Chí Minh khi nghe lời kêu gọi đoàn kết, thành lập Chính Phủ Liên Hiệp Lâm Thời
Việt Nam.
Sau khi diệt trừ
đầu não của các đảng phái chính trị không cộng sản như Việt Quốc, Việt Cách,
Duy Dân, Tân Việt, Đại Việt, Lập Hiến... thì bộ tham mưu của Hồ chí Minh đặt tầm
ngắm vào các tu sĩ, nhân sĩ, trí thức yêu nước có uy tín, có khả năng tập hợp
quần chúng đã tham gia chính phủ Liên Hiệp kháng chiến của Hồ Chí Minh hoặc chỉ
ủng hộ nhưng không tham gia chính quyền.
Những giòng tộc
lớn, những tu sĩ, nhân sĩ, trí thức yêu nước tham gia Chính Phủ Liên Hiệp Kháng
Chiến có uy tín, có tiếng tăm được nhân dân tín nhiệm, ủng hộ từ thành thị đến
thôn quê, có khả năng tập hợp quần chúng đã bị bộ phận siêu quyền lực trong bóng
tối của Hồ Chí Minh thanh toán gồm có: Tiến Sĩ Huỳnh Thúc Kháng, Cử Nhân Võ Liêm
Sơn, Phó Bảng Đặng Văn Hướng, Đức Thầy Cao Triều Phát, Linh mục Phạm Bá Trực, Thượng Thư Bùi Bằng Đoàn...
Tiến Sĩ Huỳnh Thúc Kháng
Cử Nhân Võ
Liêm Sơn
Thượng
Thư Bùi Bằng Đoàn
Đức Thầy Cao Triều Phát
Linh Mục Phạm Bá Trực
Phó Bảng Đặng Văn Hướng
Sau đây chúng ta
cùng đọc một số nét về các nhà cách mạng, c ác chí sĩ, các tu sĩ trí thức tinh
hoa của Việt Nam tham gia, đóng góp cho Chính Phủ liên Hiệp kháng Chiến do Hồ
Chí Minh cướp quyền lãnh đạo - chết như thế nào?
1)Tiến Sĩ Huỳnh Thúc Kháng: Cách mạng
tháng Tám 1945 thành công, Chủ tịch Hồ Chí Minh mời ông ra tham gia Chính phủ
Liên hiệp lâm thời nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa với chức vụ Bộ trưởng Bộ Nội
vụ. Theo sử gia Trần Trọng Kim thì trong thời gian này, khi
được hỏi về công việc, Huỳnh Thúc Kháng đã nói: "Bây giờ việc gì cũng
do địa phương tự trị cả, thành ra không có việc gì mấy, và khi có việc gì, thì
họ làm sẵn xong cả rồi, tôi chỉ có vài chữ ký mà thôi".
Năm 1946, khi Hồ Chí Minh sang Pháp đàm phán, Huỳnh Thúc Kháng
được cử làm Quyền Chủ tịch nước Việt Nam. Thời gian này ông còn là Chủ tịch Hội
Liên hiệp Quốc dân Việt Nam. Cuối năm 1946, ông là Đặc phái viên của Chính phủ
vào cơ quan Uỷ ban Kháng chiến Hành chính Nam Trung Bộ tại Nghĩa Hành, tỉnh
Quảng Ngãi.
Ngày 21 tháng 4 năm 1947, ông lâm bệnh nặng và
mất huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi.
2)Cử Nhân Võ
Liêm Sơn: Năm 1944, ông bí mật
tham gia Mặt trận Việt Minh. Sau Cách mạng tháng Tám (1945), ông về
quê nhà, tham gia công tác kháng chiến tại Hà Tĩnh.
Năm 1947, Võ Liêm Sơn
được chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa bổ nhiệm
làm Trưởng ban tuyên truyền kháng chiến, Ủy viên Ủy ban kháng chiến hành chính
đồng thời được cử làm Chủ tịch Mặt trận Liên việt Hà Tĩnh.
Năm 1948, Võ Liêm Sơn được đi dự hội nghị Kháng chiến toàn quốc và hội
nghị Văn hóa toàn quốc ở Việt Bắc. Đó cũng là “cơ duyên” cụ Võ được gặp Bác Hồ
và cùng nhau uống rượu xướng họa thơ. Lần ấy Bác đã mời cụ Võ về ở với mình bảy ngày và khi chia tay
người bạn cũ để về lại khu 4, Hà Tĩnh, cụ Võ được Bác Hồ tặng chiếc gậy có khắc
dòng chữ: “Tặng Võ Liêm Sơn tiên sinh”.
Ngày
22/12/1949 ông mất vì bạo bệnh, nghĩa là chỉ không đầy một năm sau ngày ông họa
thơ và được Hồ chí Minh tặng gậy.
3)Phó
Bảng Đặng Văn
Hướng: Thời gian làm Tổng đốc Nghệ An, phong trào Việt Minh đã ngấm ngầm thấm
vào đất xứ Nghệ, ông bí mật liên lạc với Trần Văn Cung (Bí thư Tỉnh ủy Nghệ An) và ông Lê Viết Lượng (sau này là Chủ tịch Ủy ban
Kháng chiến Trung Bộ). Ông cho thay thế tên lãnh binh bằng ông Trần Văn Quang (sau này là Thượng tướng, Thứ
trưởng Bộ Quốc phòng, Chủ tịch Hội CCB Việt Nam). Chức Chánh văn phòng tỉnh
được ông giao cho Nguyễn Tạo (sau này là Tổng cục trưởng Tổng
cục Lâm nghiệp). Ông thay những tên tri huyện có xu hướng thân Pháp, Nhật bằng
những người có xu hướng dân tộc…
Ông đã Việt minh hóa bộ máy chính quyền Trần Trọng Kim, vì vậy mà khi Cách mạng Tháng
Tám nổ ra, ông bàn giao ấn tín, súng đạn, tiền của, giấy má từ chính quyền thân
Nhật sang chính quyền Cách mạng như trở bàn tay, không tốn một viên đạn, một
giọt máu. Xe của Việt Minh treo cờ đỏ sao vàng, rước ông về quê rất trân trọng,
trong tiếng hoan hô đón tiếp của dân làng. Năm 1945 ông tham gia Việt Minh tại
Liên khu IV và khi Hồ Chí Minh thành lập Chính phủ, ông được mời ra giữ chức Bộ
trưởng không bộ, phụ trách Thanh-Nghệ-Tĩnh...
4)Thượng Thư Bùi Bằng Đoàn: Nổi tiếng liêm khiết, chính trực, cả
ba anh em ông đều thi đổ nên được mệnh danh là Hà Đông tam bằng. Ngày 6 tháng 1 năm 1946 ông ứng cử đại biểu
Quốc hội Việt Nam tại tỉnh Hà Đông và trúng cử, đồng thời Chủ tịch Hồ Chí Minh và chính phủ cử ông làm Trưởng
ban Thanh tra đặc biệt của Chính phủ,[3] tương đương với chức Tổng Thanh tra Chính phủ Việt Nam.
Ngày 2 tháng 3 năm 1946, ông được bầu vào Ban Thường trực Quốc
hội, tham gia thành lập Hội liên hiệp quốc dân. Ngày 8 tháng 11 năm 1946, ông được cử làm Trưởng ban Thường trực Quốc
hội thay cho ông Nguyễn Văn Tố.
Năm 1947-1948, ông hoạt động ở chiến khu Việt Bắc. Tháng 8 năm 1948 ông bị bệnh bán thân bất toại ở Việt
Bắc, Hồ chủ tịch ra lệnh đưa ông về Liên khu 3,
trong thời gian bệnh ông vẫn theo dõi tin tức và đóng góp ý kiến. Do ông phải
đi chữa bệnh ở xa, ông Tôn Đức Thắng được cử giữ chức Quyền Trưởng
ban Thường trực Quốc hội. Hòa bình lập lại ông về Hà Nội dưỡng bệnh.
Ngày 13 tháng 4 năm 1955, ông qua đời tại Hà Nội khi được Hồ mừng thọ
với chiếc áo lụa vì sau nhiều năm bị bạo bệnh bán thân bất toại ở chiến khu
Việt Bắc của bác Hồ- không chịu chết!
5) Đức Thầy Cao Triều Phát: Sau ngày đình chiến, Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi điện mời nhân sĩ yêu nước
Cao Triều Phát ra bắc. Từ Cà Mau cụ Cao đi Phụng Hiệp, đáp máy bay lên Sài Gòn
rồi ra Hà Nội. Sau đó, theo đường bộ lên Thái Nguyên. Một ngày thu năm 1954,
giữa núi rừng Đại Từ, hai nhà yêu nước vui mừng gặp nhau lần đầu, cùng uống
rượu đào ngâm thơ chào mừng kháng chiến thắng lợi...
Tết năm 1955, Hồ và các đồng chí Trường
Chinh, Phạm Văn Đồng mời các nhân sĩ trí thức miền nam đến Phủ Chủ tịch dùng
cơm...không lâu, ngày 9-9-1956, Cao Triều Phát từ trần vì bạo bệnh. Chủ tịch Hồ Chí Minh,
Chủ tịch Tôn Đức Thắng, Thủ tướng Phạm Văn Đồng... đã đến tận giường bệnh thăm
viếng chia buồn cùng gia đình...
6) Linh Mục Phạm
Bá Trực: Năm 1946 trúng cử đại biểu
Quốc hội khóa I, ông được bầu làm Ủy viên dự khuyết Ban Thường trực Quốc hội
vào tháng 3 năm 1946.
Tháng 5 năm
1947, linh mục Trực được bầu là Phó Ban Thường trực Quốc hội tương đương Phó Chủ tịch Quốc hội hiện nay. Năm 1951, tại Đại hội thống nhất Việt Minh- Liên Việt được cử
làm Phó Chủ tịch Ủy ban Liên Việt toàn quốc và Ủy viên Hội Hữu nghị Việt – Hoa.
Linh mục Phạm Bá Trực mất vì bệnh tim ngày 5 tháng 10 năm 1954 tại Đại
Từ, Thái Nguyên. Lễ tang của của ông được tổ chức theo nghi lễ quốc
gia]. Trong lễ truy điệu ông có 3 điếu văn và điếu văn của chủ tịch Hồ Chí Minh viết do Bộ trưởng Phan Anh
thay mặt ông Hồ đọc lời điếu.
Qua sáu nhân vật
hợp tác, tham gia trong chính phủ Liên Hiệp Kháng Chiến của Hồ Chí Minh bị chết
vừa kể, chỉ có phó bảng Đặng Văn Hướng bị đấu tố, tố điêu giết chết trong cải cách
ruộng đất. Năm người còn lại chết vì bạo bệnh liên quan đến tim mạch, là dấu hiệu
của bị đầu độc và Trung Quốc là “đế chế” của độc dược. Thế cho nên chuyện các
nhân sĩ, tu sĩ, trí thức yêu nước bị đội sát thủ của quốc tế cộng sản, của tình
báo Hoa Nam, của Hồ Chí Minh hạ độc để cho Hồ thu tóm quyền lực thực thi nhiệm
vụ quốc tế cộng sản và những người yêu nước hợp tác với Hồ bị hạ độc thủ bằng
thuốc độc được củng cố qua lời tiết lộ
của cán bộ cộng sản Hoàng Mạnh Đức, trưởng ban huấn luyện quân báo Liên
khu 5, là cụ Huỳnh Thúc Kháng, sau khi đóng trọn vai trò bù nhìn bung xung, đã
được cộng sản đưa về Quảng Ngãi dưỡng bệnh rồi chích thuốc thủ tiêu để diệt khẩu
vào năm 1947.
(Đón Đọc số tới để
biết tại sao Hồ Chí Minh tới năm 1955 vẫn chưa dám nhận là Nguyễn Ái Quốc?)
Le Nguyen
(tác giả gửi)