Nói nào ngay thì tui thương (rất) nhiều người chớ không phải một.
Phần lớn, buồn thay, đều là những phụ nữ đã có chồng con (tùm lum)
hết trơn rồi nên kể ra đây e không tiện lắm. Đành chỉ nêu tên một nhân
vật mà thôi, một người cùng phái – Khổng Tử – để tránh bớt (phần
nào) tiếng đời dị nghị!
Ông mất năm 479 (B.C.E) sau một kiếp nhân sinh không mấy an nhàn, và
hơi lận đận. Điều an ủi là sau khi nhắm mắt thì Khổng Tử được suy
tôn là Vạn Thế Sư Biểu của dân tộc Trung Hoa.
Tuy nhiên, cũng chính cái danh hiệu lớn lao này đã khiến ông không
được an giấc ngàn thu. Năm 1974 (C.E) Khổng Tử bị đám hậu sinh hạ bệ,
bêu riếu, và xỉ vả không tiếc lời chỉ vì Chủ Tịch Mao Trạch Đông Vĩ
Đại không thích có bất cứ một người (Tầu) nào khác mà cũng “vĩ
đại” quá cỡ … như mình!
Qua đến đầu thế kỷ XXI (khi khổng/ khi không) Khổng Tử lại được
phục hồi, và được cử làm Đại Sứ Văn Hoá Lưu Động “để quảng bá ngôn
ngữ và văn hóa Trung Hoa” qua vài trăm cái Viện Khổng Tử mọc ở khắp nơi.
Thiệt là “nhậm trọng nhi đạo viễn.” Tôi ngó cái trọng trách Bắc
Kinh giao cho Khổng Tử mà không khỏi sinh lòng ái ngại, và động lòng
… thương cảm! Lúc còn sống, ông phải bôn ba – đã đành. Giờ đã thác
mà hồn vía cũng (lông bông) không khác!
Những Viện Khổng Tử ở Châu Phi, Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Úc … làm ăn ra
sao – thiệt tình – tôi hoàn toàn mù tịt. Còn ngay tại Cambodia, nơi tôi
tạm trú, hơn một năm qua thì (ôi thôi) chả ra làm sao cả. Chúng có
còn hơn không, chớ không “quảng bá” được cái con bà gì ráo.
Ngày 14 tháng 2 năm 2015, nhật báo The Cambodia Daily loan tin: “Spring Festival Gala a
Display of China’s Soft Power”. Xin trích vài đoạn ngắn, theo bản
dịch của Hồng Thủy, để rộng đường dư luận:
“… hôm Thứ Ba vừa qua Trung Quốc và Campuchia đã cùng tổ chức một chương
trình văn nghệ truyền hình trực tiếp Festival Mùa Xuân tại đảo Koh Pich ở Phnom
Penh. Chương trình biểu diễn nghệ thuật hoành tráng kéo dài 2 giờ 30 phút với
sự có mặt của vợ chồng Thủ tướng Hun Sen do đài truyền hình quốc gia Campuchia
và đài truyền hình tỉnh Vân Nam đồng tổ chức …
Trung Quốc đã khẳng định vị trí là đối tác thương mại lớn nhất của
Campuchia, đồng thời cũng là nhà cung cấp viện trợ nước ngoài hàng đầu, bơm
hàng tỉ USD vào Campuchia trong 2 thập kỷ qua. Quan hệ giữa 2 nước tiếp tục
được củng cố sau khi Bắc Kinh cam kết gói viện trợ 144 triệu USD cho Campuchia
vào tháng 12 năm ngoái.
Bắc Kinh đang muốn gia tăng ảnh hưởng văn hóa của mình tại Campuchia. Viện
Khổng Tử do chính phủ Trung Quốc tài trợ đã mở cửa tại Phnom Penh năm 2009,
tính đến tháng 6/2013 đã có chi nhánh trên 13 tỉnh thành. Mục tiêu Trung Quốc
đặt ra là sẽ ‘phủ sóng’ chi nhánh viện Khổng Tử trên tất cả 24 tỉnh thành của
Campuchia.”
Hai diễn viên tỉnh Vân Nam biểu diễn một màn xiệc tại Spring Festival Gala ở
Phnom Penh. (Siv Channa/The Cambodia Daily)
Tôi sợ rằng những người thực hiện chương trình Festival Gala (kể
trên) đã có chút hiểu lầm giữa xiệc Tầu và văn hoá Trung Hoa. Ghánh
xiệc Vân Nam tuy có làm khán giả trầm trồ qua nhiều màn biểu diễn
hoành tráng nhưng chắc không để lại ấn tượng gì sâu đậm lắm, nếu so
với vô số dịch vụ thiết thực mà những cơ quan từ thiện (từ nước
ngoài) đã thực hiện tại Cambodia.
Tuy Trung Cộng “là đối tác thương mại lớn nhất của Campuchia” nhưng đây
không phải là quốc gia duy nhất hiện có mặt tại Xứ Chùa Tháp. Chính
phủ Hunsen mở rộng cửa, hân hoan chào đón tất cả những cơ quan thiện
nguyện đến với đất nước của họ.
Bởi vậy, cũng như Bangladesh, Cambodia được mệnh danh là Thiên Đường
Của NGO (Paradise of NGO) với sự hiện diện của ba ngàn năm trăm Tổ
Chức Phi Chính Phủ. Theo tường trình của CCC (Cooperation Committee for Cambodia) thì có khoảng từ
hai mươi đến ba mươi phần trăm dân chúng được hưởng những lợi ích trực
tiếp từ những cơ quan thiện nguyện này.
Tôi không tin rằng mấy chục cái Viện Khổng Tử đang nhận ngân sách, và
chỉ thị, từ Bắc Kinh có thể thực hiện được một phần mười những
thành quả tương tự ở Cambodia. Ngay ở lãnh vực tương đối giản dị, như
giảng dậy tiếng Hoa, họ cũng chả làm được “trò/trống” gì đáng kể.
Ở Phnom Penh, có hàng hàng trăm trường học quốc tế (British
International School, Canadian International School, Western International
School, Northbridge International School …) nhưng không đâu giảng dậy tiếng
Tầu cả. Người Miên, chớ bộ người điên sao mà đi học tiếng Hoa – mấy
cha?
NGO không chỉ có mặt ở Thủ Đô hay hay những thành phố lớn. Tôi
nhìn thấy nhân viên của họ lẽo đẽo trên mọi nẻo đường quê, hay len
lách khắp sông rạch và cồn nổi trơ vơ giữa Biển Hồ, bất kể vào mùa
khô hay mùa nước nổi.
Có bữa, sau khi xem mấy bức ảnh (của nhiếp ảnh gia NgyThanh) chụp
cảnh trẻ con Kampuchea tại núi rác Stung Meanchey, tôi nẩy ra cái ý
định là phải ghé qua bãi rác Beuong Chheung Ek. (ở Phnom Penh) để nhìn
cho tận mắt. Đến nơi, tôi dặn taxi trở lại đón sau chừng vài tiếng,
rồi đeo máy hình hăm hở xuống xe. Cửa vừa mở là tôi đã bị oẹ liền
vì không khí nồng nặc mùi hôi thối.
Tôi chui lại ngay vào xe, đưa tay ra dấu cho tài xế chạy liền tức
khắc. May mà tôi không có thói quen ăn sáng nên chưa đến nỗi làm bẩn
xe của người ta.
Ảnh: NgyThanh
Vậy mà mỗi ngày nhân viên của cơ quan thiện nguyện PSE (Pour un Sourire d’Enfant,
Một Nụ Cười Cho Trẻ Thơ) vẫn đều đặn mang đến bãi rác Stung Meanchey
250/300 phần ăn cho những đứa bé sinh sống ở nơi đây – kể cả sáng
cuối tuần. Ngoài bữa điểm tâm, PSE còn cử hai vị bác sĩ làm việc
tại chỗ để chăm sóc những vết cắt, vết đâm, vết trầy hay ghẻ lở
trên da thịt của lũ trẻ thơ.
“Bởi không có thuốc men gì cả, tôi thấy một bà bác sĩ đành chỉ biết ôm ấp
và an ủi các cháu bé, bằng tất cả tình cảm hào phóng của mình. In the
absence of medicine, I observed one doctor prescribe hugs, which she gave out
in liberal doses” – theo như nguyên văn lời tường thuật của một
phóng viên, đọc được qua trang Tales
of Asia.
Ảnh: NgyThanh
Giới lãnh đạo ở Bắc Kinh có thể chi hàng tỉ Mỹ Kim cho 24 Viện
Khổng Tử (ở Cambodia) để đổi lại những tràng pháo tay của giới qúi
tộc và quan chức đất nước này, sau những màn màn xiệc Tầu ngoạn
mục. Tuy thế, họ không thể mang đến bãi rác Stung Meanchey một vòng
tay thân ái hay một nụ cười chỉ vì họ không biết cười và cũng chả
có lòng nhân ái. Người ta không thể cho cái mà mình không có.
Cũng thế, cũng có thể nói mà không sợ mang tiếng cường điệu rằng
Trung Cộng không thể xử dụng quyền lực mềm (ở bất cứ nơi đâu) giản
dị chỉ vì họ không hề thủ đắc thứ quyền lực đó. Chút “credit”
(Nhân/ Nghĩa/ Lễ/ Trí/ Tín) của Đại Sứ Văn Hoá Khổng Phu Tử, cùng
toàn bộ Tứ Thư Ngũ Kinh của Nho Giáo, không sao che lấp được những
hành vi vô văn hóa mà hàng triệu người Tầu vẫn phô diễn – hàng ngày
– ở khắp mọi nơi:
Kiểu ăn “buffet” của du khách Trung Hoa. Ảnh: VTC
Trung Cộng không phải là Trung Hoa. Cố tráo (trở) giữa Văn Minh Trung
Hoa với Văn Minh Trung Cộng là một cố gắng vô vọng. Ép Khổng Tử phải
làm cán bộ tuyên truyền cho cái thứ “Văn Hoá Cộng Sản” thì rõ ràng
là đã biến ông thành một kẻ lố bịch và rất đáng thương. Tôi thương
ông lắm!
Tưởng Năng Tiến