Giữa tháng 5/2016, em Huỳnh Thành
Phát ở Sài gòn bị bắt về đồn công an do xuống đường cùng nhiều người khác để
yêu cầu chính phủ Việt Nam phải sớm tìm ra lý do vì sao cá chết hàng loạt ở dọc
bờ biển 4 tỉnh miền Trung. Em bị các công an viên tra vấn nhiều giờ liền, với
các câu hỏi “động cơ nào khiến quan tâm đến cá chết”. Sau khi tra vấn và không
tìm được điều gì sai phạm, công an thả em ra vào đêm khuya. Nhưng vừa ra khỏi
đồn, em Phát bị những người to khỏe, mặc thường phục, đeo khẩu trang chận lại,
đánh đập dã man. Lúc đó, em Phát chỉ là trẻ vị thành niên.
Cuối tháng 5/2016, anh Phan Anh, một
người dẫn chương trình trên truyền hình ở Hà Nội bất ngờ được mời vào buổi tọa
đàm, mà trong đó anh bị chất vấn bởi một nhóm người, được dẫn dắt bởi bà Tạ
Bích Loan, trong suốt 2 giờ liền (cắt lại chỉ còn 60 phút) để truy vấn rằng
“mục đích nào, động cơ nào…” trong việc chia sẻ các thông tin về vụ cá chết mà
anh đưa trên facebook của mình. Những câu hỏi mang tính tấn công, diễn dịch sai
hiện thực… cũng như thái độ muốn áp đảo anh tại trường quay đã khiến hàng triệu
người Việt sững sờ. Sự phản ứng nhanh chóng và dữ dội ngay trong đêm đã thành
một áp lực lớn, khiến đài truyền hình VTV phải lấy xuống bản phát trên youtube.
Khác với trường hợp của em Huỳnh Thành Phát, cuộc đánh nguội vào Phan Anh đã
hoàn toàn thất bại.
Có cái gì đó khá giống nhau trong 2
trường hợp điển hình nêu trên. Bởi thủ pháp và lý luận của phía những người
đứng về phía chính quyền – từ hành chánh công quyền đến giải trí tuyên truyền –
đều tương đồng.
Câu hỏi “mục đích gì, động cơ nào…”
cũng không xa lạ gì với tôi. Từ những bài viết đầu tiên về hiện thực xã hội,
tôi đã nhiều lần phải làm việc với những người luôn lặp đi lặp lại câu hỏi đó.
Nhận thức trở thành một loại tội danh đối với những ai không chọn ăn đong khẩu
phần thực tế trên đất nước này.
Nhưng đó là thủ pháp đặc biệt của
phía an ninh văn hóa. Giờ thì tôi thấy thủ pháp đó đã phổ thông ở khắp nơi, leo
lên đến tận truyền hình với những nụ cười giả văn minh. Không biết động cơ nào
đã khiến một lớp người nói trên luôn biết cách né tránh gọi tên đúng những kẻ
luôn gây sai lầm và khổ nạn với tổ quốc – dân tộc, nhưng rất giỏi học đòi thủ
pháp của công an để truy vấn người dân mình.
Xã hội Việt đang suy đồi với một lớp
người như vậy. Họ luôn tin rằng bất kỳ ai có ý thức về hiện thực, ai nói và tin
vào sự thật, khác với những điều mê mị mà truyền thông nhà nước gieo rắc, đều
là kẻ thù của họ. Dựa vào quyền lợi và sự bình an tạm thời mà họ đang hưởng
thụ, tất cả những người quan tâm đến vận mệnh đất nước, đến đồng bào… đều là kẻ
âm mưu lật đổ sự tận hưởng máng ăn mỗi ngày trong trang trại.
Từ câu chuyện của em Huỳnh Thành
Phát đến anh Phan Anh, cho thấy tư duy và hành động của phía một phía vẫn không
đổi, nhưng nhận thức và ý thức của phía nhân dân đã vùn vụt đổi thay. Chuyện
của em Huỳnh Thànn Phát chỉ có hàng trăm lượt share, hàng ngàn like nhưng đến
chuyện của Phan Anh đã là hàng ngàn lượt share, hàng chục ngàn like. Vấn đề
không phải là Phan Anh nổi tiếng hơn, mà vấn đề ở chỗ cấp số nhân của thái độ
đó, cùng một ý nghĩa là phẫn nộ cho sự thật.
“Chia sẻ trên mạng để làm gì?” – câu
hỏi là chương trình 60 phút mở của VTV dàn dựng rất công phu về chuyện thảm họa
cá chết đã không có được lời đáp, thì hôm nay, mạng xã hội đã giúp trả lời
thay: để vùng đứng dậy, để biết mình còn mang giá trị một con người.
“Thoạt đầu họ, phớt lờ bạn, sau đó
chế giễu bạn. Rồi họ chuyển sang tấn công bạn. Cuối cùng thì bạn chiến thắng”,
Mahatma Mohandas Gandhi (1869-1948), nhà lãnh đạo tranh đấu dân quyền lừng danh
của Ấn Độ đã để lại di huấn như vậy về những cuộc đối đầu giữa sự thật và xảo
biện, giữa con người tự do và công dân chuồng trại.
Thoạt đầu những kẻ xảo biện trung
thành phớt lờ em Phát hay Phan Anh vì cho rằng điều của Phát hay Phan Anh suy
nghĩ là thiểu số. Đến khi nhận ra sức mạnh của suy nghĩ đó, thì họ chọn cách
diễu cợt vô căn “nhận tiền của thế lực xấu”, “muốn làm người nổi tiếng”… để
nhằm dập tắt. Rồi khi ngay cả những lời diễu cợt ấu trĩ đó thất bại, họ lại tổ
chức tấn công. Em Phát bị đánh đập đến thâm tím mặt mày, Phan Anh bị đưa vào
đấu trường Đỏ. Và cuối cùng thì những con người có suy nghĩ độc lập và chân
chính lại chiến thắng. Họ làm cho giòng dõi Việt Nam ngập tràn sự tự hào và
mạnh mẽ, rằng thành phần nặc nô trộn lẫn trong dân tộc này chỉ là số ít đáng
thương hại mà thôi.
Đã 2 tháng, kể từ khi thảm họa môi
trường phát đi từ Vũng Áng, Hà Tĩnh. Hàng trăm tấn cá chết, tài nguyên, con
người bị thiệt hại. Những người có trách nhiệm đã cố tình im lặng, thậm chí
chọn cách đối đầu với nhân dân để kéo dài thời gian, bịt chặt thông tin. Giữa
việc mở rộng cửa sự kiện, thúc đẩy các biện pháp khoa học để tìm ra nguyên
nhân, thì họ chọn cách bít lối, lùa dân xuống biển, ăn cá như một tập tục hoang
dã nhằm chứng minh sự tồn tại của chính quyền. Hành động này nhắc cho người ta
nhớ lại hành động của nhà lãnh đạo Cộng sản Nam Tư Slobodan Millosevic khi
ông xua dân bắt buộc phải qua lại cây cầu mà NATO đã thông báo trước sẽ đánh
sập, nhằm triệt hạ sử dụng quân sự bừa bãi của ông Millosevic vào năm 1999.
Tại sao một thảm họa quốc gia lại
được bưng bít đến mức, khiến nhân dân bị hăm dọa, vây hãm, đánh đập, gán án tù…
chỉ vì muốn biết điều gì đang xảy ra trên đất nước mình? 60 phút mở ấy, lại
đóng sập những câu hỏi chính cần có, quay lưng một cách nhục nhã với tình trạng
của đất nước.
Một Gạc Ma khác trên đất liền đang
diễn ra. Hàng hàng tấn cá chết tràn bờ, những thợ lặn thoi thóp và những ngư
dân nhiễm độc và khốn cùng đường sinh sống, đang bị bức tử một lần nữa bởi
truyền thông nhà nước và các kiểu công dân máng ăn. Gạc Ma ở tọa
độ 9°43’9″N -114°16’57″E thì người Việt bị thảm sát bởi giặc xâm lược Trung
Quốc. Còn chương trình 60 phút mở lại cho thấy một Gạc Ma khác chạy dài dọc bờ
biển miền Trung. Cuộc thảm sát tài nguyên và tương lai con người Việt Nam đang
công khai diễn ra bởi những kẻ nhân diện thú tâm, có cùng tiếng nói và dòng máu
Lạc Hồng.
Rất nhiều người tức giận đòi phải
phản ứng đích danh từng người trong chương trình đấu trường Đỏ với Phan Anh,
nhưng thật sự điều đó không cần thiết đâu, thưa các bạn. Tiếng gào rú từ chuồng
trại dù lớn bao nhiêu, bộ lông bóng bẩy thế nào vẫn thấp hèn hơn những con
người tự do sống giữa đồng xanh và mặt trời sự thật. Điều mà bạn cần ghi nhớ
dứt khoát rằng, cột mốc hôm nay, là điểm dừng cuối của hành trình có thể đã dài
hơn 41 năm, rằng truyền thông tuyên truyền nhà nước không bao giờ đáng tin cậy
cả.
Và hơn nữa, đó là những kẻ phản bội
tồi tệ, vì đã sử dụng tiền thuế của nhân dân để chống lại nhân dân.