Trên đoạn đường ngắn từ
cư xá trở lại trạm gác, khi đi ngang đoàn chiến đỉnh đang cặp nơi cầu tàu, Bảo
Ngọc chợt nghe tiếng hát văng vẳng trong không gian tĩnh lặng của một buồi
chiều: “There is a river called the River of No Return. Sometimes it's peaceful
and sometimes wild and free…” (1) Tình khúc này gợi lại trong
hồn Bảo Ngọc hình ảnh thê thảm sau những giờ phút êm đềm, hạnh phúc khi ông bà
Trực đưa bé Bảo Ngọc đi xem xi-nê, phim River Of No Return. Lúc đó, Bảo Ngọc
chỉ là cô bé con, được ông Trực cầm tay cho khỏi lạc; còn bà Trực mang thai gần
ngày sinh.
Chiều nay,
bất ngờ nghe lại ca khúc River Of No Return, Bảo Ngọc nhìn quanh, chợt thấy nơi
cầu tàu, một quân nhân Hoa Kỳ – Hải Quân đại úy Taylor – đang ôm Guitar, ngồi bệt phía trước chiếc Cammand,
chân thòng xuống sông, vừa đàn vừa hát. Tiếng hát của Taylor làm cho sự hãi
hùng, nỗi đau thương và niềm uất hận bừng lên trong hồn Bảo Ngọc một cách dữ
dội và tàn ác không khác chi tiếng nổ của mấy trái lựu đạn do Việt Cộng thảy
vào đám người vừa từ rạp xi-nê đi ra!
Mấy tiếng
nổ kinh hoàng vừa vang lên, nhiều thân người gục xuống trong tiếng gào khóc,
réo gọi nhau! Bảo Ngọc nghe giọng hốt hoảng của ông Trực: “Má bé Ngọc đâu? Má bé Ngọc đâu?” Bảo Ngọc sợ quá, khóc thét lên.
Tối đó Bảo
Ngọc khóc thét vì hãi sợ tiếng nổ và cảnh hỗn loạn! Vài ngày sau, Bảo Ngọc khóc
âm thầm trong không gian buồn thảm khi Bảo Ngọc thấy bà Trực nằm trong quan tài
– bụng của Bà vẫn còn căn lớn!
Dòng ký ức
đau thương của Bảo Ngọc đến đây cũng là lúc Taylor hát đến câu: “…down the river of no return. Wail-a-ree,
wail-a-re-e-ee….” (2) Bao nhiêu
năm trước, khi Marilyn Monroe hát trong phim xi-nê, Bảo Ngọc chỉ thích giai
điệu êm đềm, thiết tha của dòng nhạc chứ chưa hiểu được lời ca. Sau thời gian
học Tú Tài ban Anh văn và học thêm Anh văn tại Hội Việt Mỹ, trình độ Anh văn
của Bảo Ngọc rất khá. Bây giờ, nghe Taylor kết thúc bằng câu “…She'll never return to me!” (3) tự dưng niềm
thương nhớ người Mẹ trẻ và đứa em chưa được chào đời như lời gọi sâu thẳm từ
tiềm thức, làm cho những bước chân vô hồn của Bảo Ngọc đi dần về hướng bờ sông,
đến gần đoàn chiến đỉnh, rồi đứng yên, lắng nghe!
Thấy Bảo
Ngọc, Hải Quân trung úy Ngân, cùng khóa với Thuận – con riêng của bà Thắm, Mẹ
kế của Bảo Ngọc – nhìn Bảo Ngọc không rời. Nhiều lần, nửa đùa nửa thật, Ngân nói
với Thuận: “Thuận! Cho tao làm em mày,
nha.” Thuận giả vờ như không nghe; vì ý Thuận muốn Bảo Ngọc phải đạt được những
ước mơ trên đường học vấn mà Thuận phải bị gián đoạn vì lệnh động viên.
Bảo Ngọc
đứng chơ vơ trên cầu tàu. Hai tà áo dài trắng chờn vờn nhè nhẹ theo từng cơn
gió chiều, trông như hai cánh bướm.
Nhân dáng
của cô gái nơi cầu tàu làm Taylor ngạc nhiên đến không tin vào thị giác của
chàng! Tin làm sao được khi mà dáng người thanh cao, đồng phục trắng, khuôn mặt
xinh đẹp và đôi mắt ươn ướt của cô gái này lại giống y như nhân dáng và khuôn
mặt của cô học trò mà cách nay vài hôm, khi lái chiếc Jeep qua khỏi cầu, tình
cờ Taylor thấy cô nàng đang loay hoay gỡ tà áo dài ra khỏi giây “sên” xe đạp –
mà gỡ không được! Taylor dừng xe Jeep, hỏi thăm, thấy mắt cô nàng ửng đỏ như
khóc. Taylor gỡ giúp vạt áo dài cho cô.
Nếu người
đời cho rằng “love at first sight” có thật, thì ngay hôm giúp cô gái gỡ
tà áo, Taylor tự biết rằng chàng không thể xua đuổi khuôn mặt diễm kiều và ánh
mắt buồn của cô gái này ra khỏi trái tim của chàng! Taylor hỏi tên, nhưng theo
cách phát âm của nàng, không thể nào Taylor có thể nhớ hoặc lập lại được.
Taylor đưa cuốn sổ tay, nói nàng viết tên và địa chỉ của nàng, với dụng ý sẽ đến
thăm nàng. Cô gái lắc đầu, bảo chỉ có thể viết tên Bảo Ngọc, không dám cho địa
chỉ; vì gia đình nghiêm lắm.
Bảo Ngọc biết trước rằng, khi về nhà, thế nào bà Thắm cũng dành cho nàng một
trận đòn! Vì biết trước, vì lo sợ, cho nên, trước khi lên xe đạp, Bảo Ngọc nhìn
Taylor bằng đôi mắt biết ơn nhưng rất buồn. Chính đôi mắt buồn của Bảo Ngọc làm
cho lòng Taylor xao xuyến vô cùng! Sau khi Bảo Ngọc đạp xe đi, Taylor quyến luyến
nhìn theo, lòng thầm ước sẽ được gặp lại nàng.
Chiều nay, bất ngờ thấy cô gái mặc đồng phục trắng đang đứng bên bờ sông An
Giang, nghĩ rằng có thể niềm mơ ước của mình thành hiện thực, Taylor dựng Guitar cạnh pháo tháp rồi lên bờ, đi về
hướng cô gái. Lúc này Bảo Ngọc cũng mườn tượng như đã thấy quân nhân Hoa Kỳ này
đâu đó. Khi nhận ra chữ Taylor trên miệng túi áo, Bảo Ngọc mới nhớ.
Sau vài câu xã giao và xác định, Taylor hỏi Bảo Ngọc vào căn cứ Hải Quân có
việc gì? Bảo Ngọc đáp:
-Tôi đem thức ăn vào cho anh Thuận của tôi. Nhưng khi trở ra cổng gác, nghe
tiếng ai hát bài River Of No Return thì những kỷ niệm đau thương trong tôi chợt
sống lại. Tôi muốn biết xem ai đang hát bài đó, vì tôi thích bài đó lắm.
Taylor nhìn vào mắt của Bảo Ngọc một cách tha thiết:
-Rất tiếc vô tình tôi gợi lại kỷ niệm buồn của cô. Xin cảm ơn cô đã thích
bài hát mà tôi cũng yêu thích. Nếu có cơ hội, tôi sẽ vui vẻ để đàn và hát cho
cô nghe. Tiếc rằng trung úy Thuận và chúng tôi sắp đi công tác; và hai tuần nữa
tôi sẽ mãn nhiệm kỳ để trở về Hoa Kỳ.
-Chúc anh may mắn. Có lẽ anh vui lắm vì sắp mãn nhiệm kỳ chiến đấu trên đất
nước tôi.
-Cảm ơn lời chúc lành của cô. Nhưng, nếu trước đây khoảng một tuần, cô nói
với tôi câu ấy thì hoàn toàn đúng; nhưng từ hôm gỡ hộ tà áo dài của cô ra khỏi
giây “sên” xe đạp cho đến nay thì câu nói ấy không đúng nữa.
Bảo Ngọc thật thà quá đổi:
-Tại sao?
Taylor chưa kịp đáp lời của Bảo Ngọc thì đã nghe tiếng Thuận – có vẻ rất
gay gắc khi thấy em gái đang nói chuyện với một người Mỹ – phát ra từ nhóm quân
nhân đang đi gần đến cầu tàu:
-Bảo Ngọc! Đi về!
Bảo Ngọc vội nói “Good bye” với
Taylor. Taylor ngạc nhiên:
-Cô bé ơi! Tại sao cô có vẻ sợ?
-Tôi…tôi không được phép nói chuyện hoặc làm quen với người ngoại quốc.
-Tại sao?
-Dài dòng lắm, tôi không thể giải thích ngay bây giờ.
-Tôi muốn làm quen với cô.
-Sorry! Không được đâu!
Bảo Ngọc xoay bước. Trong giây phút bồng bột, Taylor không nén được tình cảm,
nói vói theo:
-Cô bé ơi! “Rever Of No Return” but I will return!
Lời hứa hẹn của Taylor khiến Thuận nhận thức được rằng Bảo Ngọc không còn
bé nữa! Thuận nghĩ đến Ngân. Thuận tự hứa sẽ tìm cơ hội để “hai đứa nó” quen
nhau. Bây giờ phải ngăn Taylor trước, Thuận bước đến gần, khẻ nói:
-Đại úy Taylor! Ông đừng nên tìm cách gặp em tôi.
-Tại sao?
-Phong tục của đất nước tôi là: Những thiếu nữ chưa lập gia đình, thuộc vào
những gia đình nề nếp, lễ nghĩa, có giáo dục cao không bao giờ được phép nói
chuyện hoặc làm quen với người ngoại quốc.
-Tôi không hiểu gì cả.
-Ông không cần hiểu. Tôi khuyên ông, khi nào buồn, nhớ nhà thì ra “bars” mà giải khuây.
-Tôi không muốn giải khuây. Tôi muốn làm theo ước vọng của trái tim tôi.
Chưa kịp đáp lời Taylor, chợt thấy thiếu tá Quang – Chỉ Huy Trưởng giang đoàn
– đang bước xuống chiếc Command, Thuận và Taylor cũng bước theo.
***
Đoàn chiến đỉnh giang hành chầm chậm, gần bờ. Nhìn dòng An Giang bát ngát
trong bóng hoàng hôn mịt mùng, tự dưng Taylor cảm thấy nhớ những ngày thơ dại
bên dòng Mississippi bao la. Bất giác Taylor “ngân
nga” nho nhỏ: “Oh, you Mississippi River with waters so
deep and wide. My thoughts of you keep rising just like an evening tide. I'm
just like a seagull that's left the sea. Oh, your muddy waters keep on calling
me…” (4) “Ngân nga” đến đây, Taylor chợt nhận ra, ngày đó, chàng yêu
thích Hải Quân và ghi tên theo học tại United States
Naval Academy chỉ vì sự quyến rũ của dòng Mississippi hùng vỹ!
Trong khi Taylor thương nhớ dòng sông hùng
vỹ nơi quê nhà thì màn đêm từ từ bao phủ vạn vật. Đoàn giang đỉnh lầm lủi tiến,
không được mở đèn. Nếu không có tiếng của Quang dùng ám từ truyền tin để liên lạc
với các đơn vị bạn trên bờ và nếu không có tiếng máy tàu “vi vu”, đoàn chiến đỉnh
trông như những “quái vật” khổng lồ đang di động. Trên mỗi “quái vật” khổng lồ này,
nhiều cặp mắt quan sát hai bên bờ sông để đề phòng bị Việt Cộng phục kích.
Dù trong đêm đen, hình dáng “dềnh dàng” và
những cột “ăng-ten” cao lêu nghêu trên chiếc Command cũng cho thấy sự khác biệt
của “quái vật” này với những “quái vật” khác trong đoàn. Chính sự khác biệt này
khiến Việt Cộng thường tấn công chiếc Command trước.
Nhiều tiếng nổ kinh hồn vang lên. Chiếc
Command và LCM trúng đạn! Đoàn giang đỉnh bắn hỏa châu, soi sáng một vùng. Từ
máy truyền tin: “Hai lần tư tưởng Québec!
Hai lần tư tưởng Québec! Đây Hotel! Métro ‘đi phép dài hạn’ rồi!” (5) Quang giận dữ, hét lên trong ống liên hợp: “Tất cả cho ‘gà cồ’ ‘gáy’ hướng 3 giờ. Nghe
rõ, trả lời?” Âm vang của súng cối từ đoàn chiến đỉnh át hẳn tiếng trả lời.
Trong bờ Việt Cộng dùng B40 bắn ra xối xả. Quang ra lệnh đoàn chiến đỉnh ủi thẳng
vào bờ bên phải, xử dụng hỏa lực tối đa.
Thấy Việt Cộng “chém vè” và tiếng B40 dịu dần,
Quang ra lệnh đoàn giang đỉnh ngưng tác xạ; vì ngại đạn lạc trúng các đơn vị bạn
đang đánh bọc hậu.
Gác ống liên hợp xong, Quang mới thấy
Taylor đang ôm chân và máu đọng từng vũng trên sàn chiếc Command.
***
Vừa bước đi Taylor vừa lắc đầu như chán nản, như không tin vào nhận xét của
chính mình. Tin sao được khi mà, thời còn chiến tranh, những thành phố miền Nam
Việt Nam mà chàng đã đi qua – dù thường xuyên bị “Vi-Ci” pháo kích và đặt chất
nổ để khủng bố – vẫn vui tươi, đầy sức sống; còn bây giờ, sau khi miền Nam được
“giải phóng”, tại sao Taylor chỉ thấy nụ cười hớn hở phô hai hàm răng vẩu trên
khuôn mặt sạm đen của những người mặc quân phục màu cứt ngựa, đội nón cối, hoặc
nón tai bèo, chân mang dép làm từ vỏ xe hơi; còn thường dân thì mặt ai trông cũng
hốc hác như thiếu ăn, mất ngủ?
Quanh Taylor là sự tiêu điều toàn diện! Sự tiêu điều thể
hiện nơi từng bộ quần áo vá víu trên tấm thân gầy đét của người dân; trên những
đôi chân trần; trên những gánh hàng rong chỉ loe ngoe vài trái bắp, trái ổi hoặc
mấy bó rau èo uột. Sân trường thưa thớt học trò, vì tất cả phải bươn chải kiếm
sống và cũng vì chính sách “kê khai lý lịch” cho nên con của “Ngụy quân Ngụy
quyền” không được đi học!
Qua sách báo, Taylor hiểu, tất cả sĩ quan của
“bên thua cuộc” đều bị “Vi-Ci” đày đọa trong những nhà tù được ngụy danh là “trại
cải tạo”; còn hạ sĩ quan và binh sĩ thì sao? Cả một quân lực như vậy mà nay tất
cả biến đi đâu?
Nhiều lần Taylor gạ chuyện, muốn làm quen với
người Việt để hỏi về những quân nhân V.N.C.H. và về những loa phóng thanh được
gắn khắp nơi, phát ra tiếng nói rổn rảng, quyết liệt như họ đang cãi nhau, nhưng
dường như không ai hiểu tiếng Anh; chỉ có người quản lý khách sạn là có thể vừa
ra dấu vừa đàm thoại một cách rất giới hạn! Ngày trước, những người lính và thủy
thủ, cũng có thể vừa nói vừa ra dấu để hiểu nhau và ngay cả mấy bác xích lô
cũng rất thân thiện, lúc nào cũng “Hello!
How are you?” Bây giờ mọi gương mặt đều lạnh lùng với đôi mắt không bao giờ
dám nhìn thẳng. Cái gì làm cho mọi người hãi sợ đến như vậy?
Như để giải đáp thắc mắc của Taylor, tiếng
thét của một phụ nữ vang lên. Taylor quay nhìn về hướng phát ra tiếng thét và
thấy một tên công an đang dằn co với một bà bán hàng rong; vì bà này không có
giấy phép “đăng ký kinh doanh”! Cả hai đều lớn tiếng với nhau.
Đây là lần đầu tiên – sau khi trở lại Việt
Nam – Taylor thấy một phụ nữ dám lớn tiếng với một nhân vật mặc quân phục
“Vi-Ci”. Bất ngờ tên “Vi-Ci” “dộng” vào mặt phụ nữ bán hàng. Cú “dộng” này khiến
bà bán hàng té xuống, kiếng đeo mắt rớt, mẻ một góc. Trong khi Taylor giận dữ,
vừa quát “Hey! Stop it!” vừa cố đi
nhanh đến bên bà bán hàng – nhưng vì chân bị thương trong thời kỳ chiến tranh,
đi nhanh không được – thì tên “Vi-Ci” đạp vào người bà bán hàng; thuận chân, hắn
đạp luôn vào thúng xôi của bà khiến xôi đổ vươn vải trên nền đất. Và, trước ánh
mắt kinh ngạc của Taylor, đám trẻ con từ đâu ùa đến, chụp nhanh mớ xôi, vừa chạy
vào hẽm vừa cười vừa ăn!
Thấy một người “nước ngoài” đi đến, tên
“Vi-Ci” bỏ đi thật nhanh.
Taylor cầm tờ $20.00 Mỹ kim trong tay, khom
người đỡ bà bán hàng dậy, giọng dịu dàng:
-Bà bị đau ở đâu? Bà cần đi bác sĩ hay bệnh
viện không?
Khi hỏi hai câu đó Taylor cảm thấy hơi xốn xang
trong lòng, vì nghĩ rằng làm thế nào bà bán hàng hiểu được; nhưng chàng không
thể nói tiếng Việt thì làm sao! Thật bất ngờ, Taylor thấy bà bán hàng vừa lượm
cặp kính bể đeo vào, vừa khóc tức tưởi vừa đáp:
-Cảm ơn. Nhưng cơm chúng tôi còn không có
mà ăn thì làm thế nào tôi có thể đi bác sĩ hoặc bệnh viện được!
-Một người nói tiếng Anh khá như bà mà tại
sao phải đi bán hàng rong?
-Từ 30 tháng Tư 1975 đến nay, mọi tầng lớp
xã hội miền Nam, mọi sự việc trên đất nước tôi đều đảo ngược hết rồi ông ạ!
-Thế bà là người miền Nam, đúng không?
Bà bán hàn buồn bả gật đầu.
Thấy kính cận của bà bán hàng bị bể, Taylor
lấy thêm hai tờ $20.00 Mỹ kim nữa, đưa cho bà:
-Đây, $60.00 Mỹ kim, tôi mua tất cả thức ăn
trong gánh của bà.
Biết giá trị của sáu mươi Mỹ kim vào thời
bao cấp – thời mà hằng ngày, mỗi gia đình “Ngụy” chỉ biết ăn bo bo thay cơm – nhưng
bà bán hàng cũng vẫn lắc đầu:
-Cảm ơn. Nhưng xôi đổ hết rồi, ông mua mớ
lá chuối và gióng gánh này để làm gì?
-Không. Không. Tôi không lấy bất cứ vật gì.
Bà giữ tất cả. Tôi muốn trả tiền cho mớ “cơm” bị đổ.
-Xôi bị đổ không phải lỗi của ông, tại sao
ông phải đền tiền? Cảm ơn ông, nhưng tôi không thể nhận tiền của ông.
Không thể nào Taylor hiểu được rằng bà bán
hàng được nuôi dạy trong một gia đình theo nền giáo dục xưa: “Giấy rách phải giữ lấy lề” và “Đói cho sạch rách cho thơm”. Vì không
hiểu cho nên Taylor bị mặc cảm. Taylor thầm chửi lũ phản chiến Mỹ; vì lũ phản chiến
đã áp lực Hoa Kỳ rút quân khỏi miền Nam Việt Nam. Taylor tự hỏi, có phải hệ lụy
về việc Hoa Kỳ rút quân khỏi miền Nam – để “Vi-Ci” đem tất cả oán thù, đau
thương và thảm khốc trút lên đầu người dân miền Nam – đã làm cho chính người miền
Nam cũng không còn thiện cảm với người Mỹ nữa hay không? Không thể nào Taylor tự
giải đáp được. Taylor cảm thấy buồn buồn, đi dần về hướng bờ sông.
Taylor tựa vào thân cây, nhìn dòng An Giang lặng lờ. Ngày
xưa, nhìn dòng An Giang, Taylor nhớ dòng Mississippi hùng vỹ. Giờ đây, nhìn
dòng An Giang, Taylor lại nghĩ đến lời hứa của chàng với cô học trò áo trắng. Buồn lòng, Taylor cất tiếng hát nho nhỏ
như than thở với dòng An Giang về niềm riêng của chàng: “There is a
river called the River of No Return…. Swept on forever to be lost in the stormy
sea…” (6)
Tiếng hát
của Taylor văng vẳng trong gió chiều khiến bà bán hàng ngẩn ngơ. Nhìn quanh,
không thấy ai có radio – dù có radio cũng không ai dám nghe đài của
“bọn đế quốc xâm lược” – bà bán hàng băng nhanh qua đường, đến phía sau thân
cây và nhận ra người ngoại quốc này đang hát.
Theo tiếng
hát khàn khàn của người đàn ông Mỹ đã mất hết nét thanh xuân vì bộ râu “quai
nón” cùng với thân người bệ xệ, bà bán hàng chợt nhớ lại hình dáng thon thả,
đôi mắt xanh biếc cùng lời hứa của đại úy Taylor nơi cầu tàu thuộc trại Vân Đồn,
năm xưa.
Bà bán
hàng nghĩ đến Taylor không phải bà thương yêu Taylor; mà chỉ vì bà vừa nhớ lại
ý tưởng của bà trong hai lần tiếp xúc với Taylor.
Ý tưởng
của bà thuở ấy là: Ước mơ được du học ngoại quốc để thoát khỏi sự đọa đày triền
miên của bà Thắm – người dì ghẻ ác độc; ước mơ có thể quên được hình ảnh bi
thảm của Mẹ và đứa em chưa chào đời; và ước mơ quân đội Hoa Kỳ sẽ giúp Quân Lực
V.N.C.H. “đuổi” được Việt Cộng – những người đã trực tiếp đưa bà vào cuộc sống
đầy đau thương và tủi hận – về Bắc.
Khi Taylor
vừa dứt lời ca, bà bán hàng bước ra phía trước, hỏi:
-Thưa ông,
xin lỗi, ông làm ơn cho tôi hỏi một câu.
Gặp người
nói tiếng Anh khá, Taylor vui, muốn kéo dài cuộc đàm thoại, “Okay” ngay.
-Đây là
lần đầu tiên ông đến Việt Nam hay là ông từng tham chiến tại Việt Nam?
Nhìn dáng
người gầy còm, lưng còng vì thiếu dinh dưỡng, khuôn mặt đen đúa, đầy nếp nhăn,
răng sún và đôi mắt tí hí ẩn sau đôi kính cận dày cộm bị mẻ, Taylor đáp:
-Tôi đã phục vụ đơn vị Hải Quân tại đây.
-Ông trở lại để tìm kỷ niệm của thời đáng yêu
nhất trong đời người, phải không?
-Không. Ngay sau khi Hoa Kỳ và Việt Nam bang
giao, tôi tìm mọi cách để trở lại đây chỉ với mục đích tìm một người; nhưng suốt
gần hai tuần qua tôi tìm không ra.
Nghi đây là cựu Hải Quân đại úy Taylor, nhưng
bà bán hàng muốn chính Taylor xác nhận:
-Nếu ông không ngại, ông có thể cho tôi biết tên người mà
ông muốn tìm hay không?
Taylor vừa đáp vừa lấy ví, mở ra, lật cuốn sổ tay cũ, giấy
đã úa vàng:
-Tôi không thể nói được tên của cô ấy; nhưng đây, chữ viết
của cô ấy, nhờ bà đọc giùm.
Vừa thấy nét chữ của chính mình, Bảo Ngọc xúc động, không
thốt nên lời! Bảo Ngọc cúi mặt. Bất ngờ hình ảnh của Thuận cùng tiếng khóc than
của vợ con Thuận khi hay tin Thuận tử thương trong khi chiến hạm chuyển quân và
dân di tản từ Vùng I và Vùng II Duyên Hải đi Phú Quốc chợt hiện về!
Tin Thuận tử thương khiến bà Thắm trở nên lầm lì như một
người câm! Nhưng, sau khi bị Việt Cộng tịch thu nhà, đuổi đi kinh tế mới và tiếp
đến là tin Thảo – con của bà và ông Trực – tử trận khi thi hành nghĩa vụ quân sự
bên Cao Miên thì bà Thắm…quỵ xuống và không bao giờ bà có thể ngồi dậy được nữa!
Bảo Ngọc quyết định không cần
suy nghĩ:
-Rất tiếc, tôi cố nhớ xem bạn hữu của tôi ai có tên đó
hay không mà nhớ không được! Chào ông.
Bảo Ngọc trả lại cuốn sổ tay.
Lúc nãy, trong khi Bảo Ngọc bị tình cảm chi phối, Taylor
kín đáo lấy một số tiền kha khá, cuộn nhỏ. Khi nhận lại cuốn sổ tay, Taylor nắm
bàn tay xương xẩu của Bảo Ngọc, để cuộn tiền vào, giọng ân cần:
-Bà cố gắng như vậy là tốt rồi. Tôi cảm ơn bà. Tôi muốn
biếu bà món quà để bà mua đôi kính khác; đeo kính bể rất nguy hiểm. Và nếu bà cần
đi bác sĩ hoặc đến bệnh viện vì bị chấn thương do tên “Vi-Ci” gây ra cho bà lúc
nãy thì bà có thể dùng.
Cúi mặt tránh ánh nhìn của Taylor, Bảo Ngọc chợt nhớ những
buổi chiều, nếu xôi bán không hết, nàng đút từng miếng xôi rất nhỏ cho bà Thắm
ăn. Bà Thắm thường thều thào: “Ngọc…ơi!
Dì…biết Dì đã quá tàn ác đối với con cho nên Trời phạt Dì! Con… tha thứ cho Dì.
Con cố làm phước, lấy đức cho hai thằng con của con. Đừng bỏ Dì… chết bờ chết bụi,
nhen, con.” Bảo Ngọc xúc động, “dạ” nho nhỏ. Bà Thắm tha thiết hơn: “Con hứa với Dì, nha, Ngọc!” Từ tâm thức nhân hậu của nàng, Bảo Ngọc vừa
nghĩ đến người Cha đang bị Cộng Sản Việt Nam cầm tù vừa đáp: “Dạ, con xin hứa với Dì. Con cũng xin cảm ơn
Dì đã thay Má con mà chăm sóc cho Ba con suốt bao nhiêu năm dài”. Từ đôi mắt
mờ của bà Thắm, hai hàng nước mắt lăn dài…
Lời hứa với bà Thắm, hình ảnh hai đứa con của nàng đang
phụ bán cơm dĩa với vợ con của Thuận tại bến xe đò và nhân dáng tan thương, đói
rách của ông Trực và Ngân – chồng của nàng – trong nhà tù A30 đem đến sự dằn co
rất mãnh liệt trong lòng Bảo Ngọc. Cuối cùng, nàng nói nhỏ:
-Cảm ơn ông rất nhiều. Gia đình tôi – cũng như không biết
bao nhiêu gia đình người miền Nam bị “Vi-Ci” đuổi đi kính tế mới – rất cần sự
giúp đỡ của mọi người. Chào ông.
Taylor chưa kịp nói gì, Bảo Ngọc đã vội vàng băng qua đường,
đến bên gánh xôi, quảy gánh, bước nhanh như chạy trốn.
Trong khi Bảo Ngọc như muốn liệm chết một dĩ vãng tươi đẹp
lẫn đau thương đang bừng sống trong hồn nàng thì Taylor nhìn theo người đàn bà
khốn khổ, đi chân trần, lòng buồn buồn, vừa tưởng nhớ cô học trò áo trắng năm
xưa vừa “ngân nga” nho nhỏ: “…Gone gone forever down the river of no
return. Wail-a-ree, wail-a-re-e-ee, she’ll never return to me!” (6)
ĐIỆP
MỸ LINH
http://www.diepmylinh.com/
1-2-3.6- River Of No Return của Lionel Newman, Ken Darby.
4.- Mississippi River Blues của McWilliams,
Elsie / Rodgers, Jimmie.
5.-Ám từ truyền tin: Québec được hiểu là thiếu tá Quang. “Métro đi phép dài hạn” là Ông Mẫn tử trận rồi.
5.-Ám từ truyền tin: Québec được hiểu là thiếu tá Quang. “Métro đi phép dài hạn” là Ông Mẫn tử trận rồi.