Thư cho người bạn trẻ,
Có thể bạn sẽ thất vọng sau khi đọc những gì tôi sẽ viết dưới
đây, nhưng nếu trong phút giây nào đó, tôi may mắn được bạn nhận ra những điều
tôi gửi gắm vào, hy vọng, bạn và tôi sẽ còn có thể chia sẻ với nhau trên suốt
con đường dài dầy những biến cố của đất nước mình.
Trước việc các ngôi sao giải trí của Trung Quốc rầm rộ
giương cao biểu ngữ đường chín đoạn trên biển Đông để bác bỏ phán quyết của tòa
trọng tài La Haye, Hà Lan về vụ kiện của Philippines với Trung Quốc, bạn đã hỏi
rằng người Việt cần phải làm một cái gì đó mạnh hơn nữa để đáp trả. Vài ngày
trước, nhiều ngôi sao giải trí Việt Nam cũng đã làm hành động đáp trả bằng cách
giơ cao biểu ngữ Việt Nam có chủ quyền với Hoàng Sa và Trường Sa. Thậm chí, rất
nhiều người không cần là nghệ sĩ cũng có những hoạt động như vậy.
Làm gì? Chúng ta sẽ làm thêm những gì, để gọi là yêu nước?
Kết quả của tòa trọng tài quốc tế, phủ quyết sự điên cuồng của
Bắc Kinh đòi sở hữu 80% biển Đông, là một cơ hội thú vị cho người Việt được
giương cao suy nghĩ của mình, được biểu lộ công khai lòng yêu nước. Tôi chỉ muốn
nhắc cho bạn nhớ, rằng nhiều năm trước đây, rất nhiều người giương biểu ngữ
Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam đã luôn bị đánh đập, đã bị gọi là “phản động”.
Có những con người vô danh đã mỗi ngày lặng lẽ viết lên tường, bỏ lại một mảnh
giấy trên đường như mật mã để nhận ra nhau, với những dòng chữ yêu nước như vậy.
Nhạc sĩ Việt Khang chỉ với câu hỏi “Việt Nam còn hay đã mất, mà giặc Tàu, ngang
tàng trên quê hương ta” đã nhận 4 năm tù giam. Nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình cũng nhận
6 năm tù với “Hoàng Sa nay đâu – sao biển máu dâng trào, Trường Sa nay đâu –
nhuộm thắm giọt máu đào”. Tất cả những lời yêu nước xé lòng ấy, có quá xa lạ và
bất thường với hiện thực hôm nay không?
Tôi nhớ vô cùng những ngày tháng mà tôi và các người bạn
chuyền tay nhau những chiếc áo có in gạch chéo trên đường chín đoạn của Trung
Quốc, phản đối âm mưu xâm lược của Bắc Kinh. Những chiếc áo phải đưa thầm cho
nhau dưới gầm bàn. Có những người rơi vào khó khăn vì giữ những khẩu hiệu như vậy.
Có những người đang mặc áo, cũng bị xé rách. Bạn hãy tự đặt câu hỏi cho mình,
những người ấy hôm nay ở đâu, trong phong trào yêu nước hợp pháp lúc này?
Hãy cùng tôi nhận ra rằng, lòng yêu nước có cơ hội của riêng
mình để bùng phát, nhưng sự tồn tại của lòng yêu nước không phải là hoạt động
vô giác chỉ khởi động theo điều kiện. Có thể lòng yêu nước được biểu hiện rầm rộ,
nhưng cũng có lúc lòng yêu nước rất cô đơn. Lòng yêu nước, đơn giản bắt đầu từ
sự nhìn ngó chung quanh mình mỗi ngày. Nếu bạn biết cau mày trước những điều vô
pháp, biết tức giận trước các vấn nạn của xã hội chung quanh mình và không ngại
bày tỏ về lẽ phải và sự thật, thì lòng yêu nước đã rọi những tia sáng đầu tiên
lấp lánh trong trái tim bạn. Clarence Darrow (1857-1938), luật sư và nhà cải
cách lỗi lạc của Hoa Kỳ có nói rằng “Tinh thần yêu nước thật sự được bắt đầu từ
việc căm ghét sự bất công ngay trên mảnh đất quê hương của mình, hơn bất cứ nơi
nào khác”.
Vậy, hãy bắt đầu sống như một người yêu nước ngay khi bạn nhận
thức được về hơi thở của mình, con đường đi dưới chân mình. Khi bạn vượt lên
cao, nhìn thấy được những điều chung quanh mình và khao khát lên tiếng, đó là sự
thức tỉnh lớn lao mà chỉ có duy lòng yêu nước cao quý mới có thể thúc đẩy bạn –
vào bất kỳ thời điểm nào, và đôi khi, tự thân chứ không màng đến một người đồng
hành.
Bạn hỏi tôi vì sao không cùng đưa hình phản đối đường chín
đoạn của Bắc Kinh như nhiều người khác. Hãy hứa với tôi nhé, nếu hôm nay chúng
ta không giương biểu ngữ để mừng cùng Philippines về kết quả tòa án La Haye, Hà
Lan, thì chúng ta nhớ phải luôn luôn nuôi trong tim mình một ngọn lửa yêu nước
không đợi bất kỳ một điều kiện nào, và cũng cần không cần sự cho phép của bất cứ
ai. Đừng nghĩ Việt Nam chỉ có kẻ thù là Bắc Kinh với nụ cười nham hiểm trên môi
họ, mà kẻ thù của chúng ta, đôi khi nằm ngay trên đất nước mình với những thỏa
hiệp, hám danh lợi, phản bội và sẳn sàng bán rẻ tổ quốc với những lời ngụy biện
ngu xuẩn.
Tôi biết bạn rất vui vì hiện có nhiều ngôi sao Việt đang
cùng bộc lộ lòng yêu nước qua biểu ngữ. Tôi cũng như bạn, đã vui như trẻ dại
khi đọc được những dòng tâm huyết của nghệ sĩ Thành lộc, nghệ sĩ Nguyễn Công Vượng…
Họ đúng là những người ấp ủ trong tim lòng yêu nước và chỉ luôn muốn cất cao giọng
nói. Nhưng trong việc hưởng ứng luôn dễ bị đẩy thành phong trào, cũng có những
kẻ muốn đóng vai yêu nước để được bằng vai phải lứa với các ngôi sao Trung Quốc,
họ chọn đối chọi chỉ vì muốn mình cũng được nhìn nhận và cảm thấy khoái trá vì
được nâng tầm như là một ngôi sao.
Bạn và tôi, chúng ta cần sống như những người yêu nước thức
tỉnh trước thời cuộc. Và xin hãy nhận rõ đâu là kẻ thù và đâu là những kẻ dựa dẫm
kẻ thù, hãm hại quê hương mình. Kẻ thù có thể mặc quân phục nhưng cũng có thể mặc
những bộ veste sang trọng đắt tiền. Thậm chí, kẻ thù cũng có thể là những kẻ
cùng tiếng nói, màu da và luôn lên giọng ái quốc. Ngọn lửa thức tỉnh về lòng
yêu nước trong tim bạn chính là điều cao quý nhất – sẽ giúp bạn nhận ra mọi thứ
– mà không cần phải khoác lên mình bất kỳ chiếc áo lộng lẫy nào của danh hiệu
nhà ái quốc được phong tặng. Nhà ái quốc được tung hô, đôi khi chính là người
có thể hò la to nhất mà không biết mình đang hò la vì cái gì – nhà văn Mark
Twain (1835-1910) đã từng viết như vậy.
Và vì sao chúng ta phải yêu nước trong thức tỉnh? Nếu không
thức tỉnh trước những lời ngụy trá, những hứa hẹn mật ngọt… chúng ta sẽ trở
thành những kẻ ái quốc u mê: những kẻ ái quốc vui vì được đập cánh, rộ lên theo
mùa của lễ hội.
Có rất nhiều bài học về lòng yêu nước trên thế giới này. Tôi
không thể kể hết cho bạn. Nhưng yêu nước, bản chất của nó là khi bạn nhận ra
mình mang danh dự, trách nhiệm với tổ quốc mình chứ không vì một ai, hay vì một
đảng phái nào. Tôi thích ông già nhà văn Mark Twain lắm, vì ông rất tàn nhẫn trong
ngôn ngữ, nhưng ít có gì có thể diễn đạt hay như ông. Chẳng hạn với câu nói nổi
tiếng của ông “Hãy luôn trung thành với Tổ quốc. Và chỉ trung thành với chính
quyền, một khi nó xứng đáng với điều đó”.
Bạn hỏi tôi phải nên hành động như thế nào. Tôi khó có thể
trả lời toàn ý cho bạn về điều này. Tôi cũng không muốn khuyên bạn xuống đường
biểu tình, vì bạn có thể là một người bồng bột. Nhưng nếu bạn bắt gặp một ai đó
trên đường phố đang giương khẩu hiệu chống Bắc Kinh xâm lược, hay phản đối sự tồn
tại phi nhân và phi lý của Formosa chẳng hạn, hãy chào và dành cho người yêu nước
ấy một nụ cười. Đó là một nụ cười thật sự ấm áp để bạn, tôi, và người ấy cùng
hiểu với nhau trong niềm hy vọng, rằng, dân tộc chúng ta, quê hương chúng ta
đang thức tỉnh.
Tuấn
Khanh