Quê liếc nhìn tờ giấy đặt ở góc bàn làm việc của chồng. Đến gần hơn một chút
chị nhận ra đó là tờ báo cáo hàng tháng của Visa. Quê ngạc nhiên, chồng chị
không khi nào để giấy tờ liên quan đến tiền bạc lộ liễu như thế. Lấy nhau lâu
năm chị không hề biết chồng làm bao nhiêu tiền, tiêu xài vào khoản nào bởi vì
chồng chị giấu rất kỹ những chuyện “riêng” như thế. Có lẽ anh vội vã chuyện gì
đó nên quên. Tò mò chị cầm tờ báo cáo lên xem, dịp may có một không hai mà.
Trên tờ báo cáo đa số là những khoản chi tiêu bình thường như tiền chợ ở Shop
Rite, đổ xăng, cái bánh sinh nhật mừng chú em rể. Tuy nhiên, có ba khoản tiền
lạ, đó là tiền ăn ở nhà hàng sushi ở Highland Park vào buổi trưa một ngày thứ
Tư, tiền ăn ở một tiệm sushi khác ở Edison vào chiều thứ sáu, và tiền ăn ở cái
Diner Sunset cách nhà Quê hai đèn giao thông vào sáng thứ Bảy. Thứ Tư và thứ
Sáu Quê đi làm. Thứ Bảy Quê đi thư viện rồi đi chợ và thật tình chị không chú ý
anh ở nhà hay đi đâu. Mà anh có đi đâu loanh quanh thì cũng là chuyện bình
thường. Anh em của anh sống gần chung quanh. Anh đến nhà anh em, ở ăn cơm hay
giúp làm giấy tờ nếu có ai nhờ.
Chị biết tính chồng rất giản dị. Anh không thích đi ăn ở nhà hàng, viện cớ
phải đóng bộ cho tươm tất, phải chờ đợi lâu lắc, thức ăn dầu mỡ không tốt cho
sức khỏe. Anh lại càng không thích sushi bảo rằng ăn gỏi cuốn ngon hơn gấp mấy
lần. Quê không thể nào hình dung chồng chị vào nhà hàng gọi thức ăn rồi ngồi ăn
một mình bởi vì cái hình ảnh ấy quá khác biệt với người chồng chị chung sống
bao nhiêu năm.
Ai? Đồng tiền nối liền khúc ruột. Đàn ông thường mở hầu bao nơi họ đặt trái
tim. Ai là người khiến anh vượt qua thói quen không đi ăn nhà hàng và không
thích ăn sushi? Nếu anh đi ăn với bạn bè sao chẳng nghe anh nói? Trước hôm tiệc
Giáng sinh, anh đi mua sắm quần áo. Đây là chuyện lạ, ít khi anh chưng diện se
sua. Có lẽ chị để lộ vẻ ngạc nhiên nên anh giải thích, “tiệm nào cũng có big
sale, anh thấy rẻ quá nên mua thêm quần áo giày vớ.”
Quê vừa khen chồng, vừa đùa: “Anh diện lên trông trẻ hẳn ra. Coi chừng người
ta mê là mệt nhé!”
Anh trả lời: “Anh không diện cũng có người mê!”
“Ai mê?” – Chị hỏi.
Anh cười, không trả lời.
Bạn gái của anh chỉ có Katya, cô bạn học chung trường Luật. Cô chừng hơn bốn
mươi, tóc vàng, mắt xanh. Katya nói tiếng Anh có giọng Nga khá nặng. Nàng có
một con trai và đã ly dị chồng. Katya có cặp mắt rất to, dường như thu hồn
người. Trước khi gặp Katya, Quê không thể nào tưởng tượng được có người có cặp
mắt to và sâu như thế. Quê nghĩ với đôi mắt ấy nhìn sâu vào có thể thấy được
rừng cây khô sau nhà, vẽ thành tranh chắc cũng đẹp như tranh Đinh Tiến Luyện
trên những bìa của báo Tuổi Ngọc. Cô không đẹp đến choáng người nhưng càng nhìn
càng thấy xinh. Hôm lễ Tạ ơn, anh đột nhiên bảo Quê:
“Ngày mai Quê làm gỏi cuốn nhé.”
Quê hơi ngạc nhiên. Anh ít khi nào đặt món ăn như thế. Thậm chí chị hỏi anh
thích ăn món gì anh cũng chỉ ừ à cho qua chuyện. Quê hỏi:
“Tại sao lại làm gỏi cuốn?”
“Vì ngày mai Cá Linh ở trường về, sẵn dịp đãi con bé.”
Cá Linh đang học nội trú ở Rutgers , trường đại học cách nhà chừng nửa giờ
lái xe. Mãi một lúc sau, giữa những chuyện lặt vặt trong nhà anh như sực nhớ
ra, nói thêm: “Ngày mai sau khi ký giấy tờ sang tên nhà của anh Tu chị Na cho
đứa con trai của anh chị, anh mời Katya ở lại ăn tối.”
Anh giải thích thêm là tuy anh làm sẵn giấy tờ nhưng anh muốn Katya làm luật
sư cho anh chị bởi vì anh là người trong gia đình nên không muốn ra mặt chịu
trách nhiệm. Quê đoán là anh muốn giúp đỡ Katya bằng cách đưa thân chủ cho
nàng. Nàng mới mở văn phòng luật, chưa có thân chủ, nợ nần tứ tung lại còn phải
nuôi đứa con trai tật nguyền. Chị có cảm tưởng anh muốn đãi Katya món gỏi cuốn;
nhưng tại sao lại không nói thẳng với chị? Bữa ăn ấy Quê không làm gỏi cuốn vì
Cá Linh bảo muốn ăn cà-ri. Quê nghe anh giải thích với Katya, gỏi cuốn tương tự
sushi và nàng nhìn Quê với đôi mắt xanh thăm thẳm bảo rằng nàng rất thích sushi
nhưng chưa bao giờ được ăn gỏi cuốn. Quê cười nói với Katya: “Lần khác Quê xin
được đãi bạn món này. Quê không biết chồng Quê muốn giới thiệu món gỏi cuốn với
bạn. Giá mà anh ấy bảo với Quê thì Quê đã làm.”
Có thể nào là nàng không? Quê không dám nghĩ sâu xa hơn. Lâu nay chị hoàn
toàn tin cậy chồng; giữa hai người nếu có vấp ngã thì chỉ có Quê là người vấp
ngã. Dù gì hai người cũng quen nhau từ hồi ở Việt Nam, gặp lại nhau ở trại tị
nạn, yêu nhau giúp đỡ nhau học hành suốt mười năm trời trước khi chính thức kết
hôn. Tình sâu nghĩa nặng lắm mà. Ăn tối xong, Quê dọn dẹp rửa chén bát, còn anh
và Katya ngồi nán lại ở bàn ăn nói chuyện thì thầm rất lâu. Ách Cơ, đứa con lớn
bảo với Quê, Katya đến nhà vài lần khi mẹ không có ở nhà, mẹ có biết không? Quê
tự bảo mình không nên ghen xằng nhưng bỗng dưng thấy mệt đuối. Ngày mai anh sẽ
đưa Quê đi leo núi nhân dịp này chị sẽ hỏi anh cho biết đầu đuôi.
Quê soi mình trong gương thấy thương hại cái già nua xấu xí của mình. Không
béo lắm nhưng đã có cằm đôi. Quê có gương mặt tròn ngày còn nhỏ thường bị mắng
là mặt thịt, mặt thịt là mặt của người ngu. Nhiều khi ngẫm nghĩ Quê thấy mình
thật thà quá hóa ngu. Cái eo của Quê ngày trước hình chữ V nay đã biến thành
chữ U. Quê bị chứng mặc cảm tự ti rất nặng; ít khi giao du bạn bè vì Quê tin
rằng người nào tiếp xúc với chị đều không thích chị vì chị không dịu dàng hay
bặt thiệp. Quê đi leo núi với chồng vì anh bảo Quê cần phải vận động nhiều hơn,
ngồi một chỗ nhiều dễ sinh bệnh tật, nhất là mới đây Quê bỗng bị ngất xỉu đôi
lần. Biết mình cần đi khám tim nhưng Quê cứ chần chờ, dường như chị sợ khám phá
trái tim của chị có chứa những điều không hay.
Địa điểm leo núi cách nhà khoảng hơn một giờ lái xe. Điểm cao nhất khoảng ba
trăm năm mươi mét so với mực nước biển. Mùa Đông năm nay thời tiết ôn hòa, giữa
mùa Đông mà ấm đến 45 độ F. Quê nhìn rừng núi, tuy đã rụng hết lá mà vẫn đầy vẻ
rậm rạp nói với chồng:
“Mùa hè mà đến đây có lẽ sẽ bị con tick cắn hay muỗi cắn anh nhỉ?”
Chồng chị nói nhẹ nhàng: “Con tick là con bọ chét. Em có cái tật hay chêm
tiếng Anh nói hoài không được.” Anh lúc nào cũng khôn hơn, giỏi hơn, cầu toàn
hơn và luôn luôn chỉnh sửa Quê. Nhiều khi không vui nhưng Quê vẫn im lặng vâng
lời chồng. Vợ chồng Quê ít khi cãi nhau, bạn bè người thân vẫn thường kháo nhau
gia đình Quê hạnh phúc nhất. Anh nói thêm: “Bọ chét thì có thể nhưng muỗi chắc
không nhiều vì ở đây không có đầm lầy.”
Tin cậy chồng, Quê lặng lẽ nối buớc. Quê không thường thắc mắc chất vấn vì
biết tính chồng cẩn thận chu đáo. Đôi khi Quê có ý thích khác nhưng biết rằng
khó mà lay chuyển quyết định của chồng nên thường chịu thua trước khi mở lời.
Mỗi khi đi đâu anh nghiên cứu bản đồ biết rõ địa thế nơi muốn đến vì thế Quê
thường để tùy anh quyết định. Lúc nãy chị thấy bảng ở bãi đậu xe cho biết đây
là con đường mòn vòng quanh núi Turkey. Chị đi theo anh, quá thân thuộc nên
không có gì phải nói. Bước đi của hai người đều đặn nhịp nhàng như một bản đàn
quen thuộc. Anh chỉ cho chị thấy những ô vuông màu đỏ khắc trên cây.
“Cứ đi theo những ô vuông màu đỏ khắc trên cây như thế này là sẽ đi hết con
đường mòn vòng quanh núi và về địa điểm khởi hành.” – Anh nói.
Rừng già, lá vàng khô rơi phủ mặt đất dày như thảm. Vài nơi, nước đóng thành
băng từ dưới lòng đất trồi lên trông giống như những cây đinh to màu đá cẩm
thạch trắng đục có vân đen. Đường đi mỗi lúc một cheo leo. Bên cạnh con đường
mòn hẹp là hố sâu. Chỉ cần không chú ý là có thể trượt chân rơi xuống hố. “Giá
mà rơi xuống có lẽ sẽ không đau đâu nhỉ, thảm lá dày trông êm ái như thế kia.
Nhưng có lẽ khó mà leo lên từ hố sâu như thế.” – Quê nghĩ thầm. Một cơn mưa to
những đường trũng ấy sẽ biến thành những con suối ồ ạt chảy. Chăm chú leo núi,
Quê thở gấp. Đôi ba lần chị muốn hỏi về những lần đi ăn nhà hàng của anh nhưng
không tiện mở lời.
Ở đỉnh núi, nhìn phía xa xa là một chục ngôi nhà dưới thung lũng. Bên tay
phải là hai cái hồ, một cái rất to, một cái nhỏ hơn, nối vào nhau. Anh bảo:
“Đó là hồ Valhala. Mình đi đến đó để chụp ảnh nhé.”
Quê yêu thích cảnh đẹp. Những lần đi chơi chị đều mang theo cái máy ảnh bỏ
túi để ghi lại cảnh thiên nhiên. Quê thường xa lánh những nơi nhộn nhịp, thiên
nhiên là nơi tịnh dưỡng tâm hồn. Rủ đi đâu chị có thể từ chối nhưng để được
ngắm cảnh đẹp Quê sẵn sàng lặn lội. Đi để có thể viết bài và có hình đăng lên
blog.
Hai người leo qua những tảng đá, lội qua những con suối cạn, nước trong veo
thấy những hòn đá trắng dưới đáy. Quê bảo với chồng:
“Hễ có hồ là có nước đọng và thế nào cũng có muỗi.”
Hai người bắt đầu chuyến đi hơi trễ. Ra khỏi nhà một giờ trưa. Đến nơi hơn
hai giờ. Lang thang trong núi rừng vẹt lau xua cỏ tránh nhánh gai, chị mệt đuối
sức và mặt trời sắp lặn. Buổi chiều sụp xuống rất nhanh, hơi núi làm chị thấy
lạnh. Hai cái hồ thấy gần như vậy mà đi hoài không đến. Quê thấy lo lắng, đòi
về.
“Thôi mình đi về đi anh, tối rồi, coi chừng bị lạc trong rừng.”
Chồng chị đưa cho chị bình nước anh đeo trong ba-lô. Mấy tiếng đồng hồ mà
bình nước trà có pha chút cà phê vẫn còn ấm áp.
“Em ăn thêm chút phô-mai cho đỡ mệt.”
Quê nhìn quanh, những cây chung quanh Quê không còn ô vuông đỏ nào cả. Quê
nói với chồng: “Mình đi lạc rồi anh.”
Chồng chị nói giọng vẫn đầm ấm tỉnh táo:
“Mình chỉ cần đi lên chút nữa đến gần hồ sẽ bắt vào con đường mòn khác và sẽ
trở ra đường lớn chỗ để xe.”
Bóng cây với những cành khô có vẻ gì dọa nạt, trông giống như những bàn tay
xương xẩu móng nhọn níu xước áo chị. Quê thấy sợ hãi, tim đập mạnh khó thở
choáng váng. Anh đi trước, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn tay bật đèn pin. Cây gậy dùng
để giữ thăng bằng khi leo núi vung vẩy trên tay. Quê nghĩ chồng giống Hiệp
Khách Hành. Trên đồi cao trông anh dường như cao lớn hơn. Quê càng lúc càng bị
tuột lại sau lưng. Quê có cảm tưởng suốt đời mình cứ phải cố gắng để đi theo
kịp chồng trong gia đình cũng như ngoài xã hội. Một cố gắng lâu dài đôi khi Quê
thấy mình mỏi mệt như kiệt sức. Anh đi nhanh quá, khỏe quá, hăng say quá không
ngó lại sau lưng. Thoáng một cái anh khuất sau những bụi cây tảng đá rồi mất
dạng. Quê cố gắng ngóng cổ tìm bỗng trượt chân, bổ nhào hai ba bước. Quê thấy
mình rơi, quơ níu hụt hẫng. Và tất cả chỉ còn lại bóng tối.
Khi tỉnh lại, Quê thấy vầng trăng đã lên. Hai chân Quê mềm èo nằm quặt dưới
thân người Quê như hai sợi dây thừng. Quê không thấy đau, chỉ thấy tê dại.
Trăng trên núi thật lạ, gần như ở sát mặt của Quê. Ở giữa mặt trăng là một
đường rạn nứt thật to. Một bên trăng màu nâu đỏ trông giống như một miếng kẹo
có đường phơn phớt, bên kia màu xanh lá cây thật nhạt có thủng nhiều lỗ tròn
trông ngon như một miếng Swiss cheese. Nghiêng đầu, Quê nhìn thấy phía dưới chỗ
mình đang nằm là những vệt trắng đang chuyển động. Nhìn kỹ, Quê thấy đó là
những con mèo, chó, chim cú, ếch nhái, ốc sên đủ loại đủ cỡ màu đất sét nung
đang di động như đang sống trong cái xã hội nho nhỏ của chúng. Con chó to như
con voi trong khi con bò thì lại bé cở nắm tay và ếch nhái giống như những cái
cúc áo. Quê nghĩ, mình đang nằm mơ chăng? Đám thú vật màu đất sét nung di
chuyển nhưng cứng ngắc như những pho tượng bị giới hạn trong một dòng chảy chậm
từ từ trôi đi đều đặn liên tục. Quê thấy có cái gì vừa nhám vừa ấm trên má. Con
mèo Nora đang liếm mặt Quê. Nó mang mắt kính đen, mặc váy, đi hai chân như
trong phim hoạt họa.
“Nora đấy à? Sao Nora lại ở đây? Anh đâu?” – Quê hỏi.
“Anh đi tìm người đem chị về. Lâu lắm anh mới quay lại.” -Nora trả lời.
“Quê bị ngã?” – Nora không trả lời.
Đầu óc Quê bỗng dưng không còn mụ mị nữa. Quê nhận ra ý định của chồng. Quê
bảo Nora. “Đây là âm mưu của anh!”
Nora lặng thinh. Chị nhớ một lần anh đòi lái xe bắt đầu từ lúc mười giờ
khuya đưa Quê vào hồ Tahoe, chung quanh là núi đèo cao bảy tám ngàn feet. Quê
sợ không dám đi bảo rằng đi như thế rất nguy hiểm. Quê không muốn chết. Anh nổi
giận gắt to, đi với anh làm sao mà chết được. Lần đầu tiên Quê nghe theo linh
tính và chống lại quyết định của chồng đưa đến chỗ hai vợ chồng to tiếng với
nhau ở một nơi công cộng, cây xăng. Anh bảo Quê thuộc loại đàn bà bossy. Lần
khác anh nhất định chọn con đường lạ băng rừng trong khi xe đã hết xăng. Mỗi
lần sợ hãi là Quê choáng váng khó thở muốn ngất đi. Tai nạn chết người dễ dàng
xảy ra với người bị ngất xỉu, chóng mặt rơi xuống hồ chết đuối, nứt sọ, hay gãy
cổ. Gia đình của Quê nổi tiếng là hạnh phúc, sẽ không ai nghi ngờ nếu tai nạn
xảy ra. Một lần đang ngủ thức giấc Quê thấy chồng đang dùng ngón tay ấn chặt
mạch máu cổ của Quê như muốn chắn đường không cho máu chạy lên óc. Quê cố xua
đuổi những nghi ngờ của mình. Tính anh vẫn dịu dàng ngọt ngào như ban đầu khi
mới quen nhau.
“Quê cho anh đầy đủ tự do, nếu không muốn ở với nhau nữa thì cứ chia tay tại
sao lại âm mưu giết Quê? Tại sao?” – Quê hỏi Nora. “Nora ở nhà, thấy hết, biết
hết. Nói cho Quê biết đi. Vì tiền phải không?”
Nora gỡ cặp mắt kính đen. Ánh trăng rọi vào mắt nó một bên có màu xanh biếc
còn bên kia đỏ như lửa cháy. Và đôi mắt của nó bỗng nở to ra sâu thăm thẳm như
đôi mắt Katya. Nó nói thong thả, nghe như tiếng gù gù trong cổ nó mỗi lần nó
nằm trên lòng Quê lúc chị viết blog.
“Tiền là một trong những lý do. Chị không giàu lắm nhưng có thể nói là khá
nhiều tiền. Nếu ly dị tiền của phải chia hai. Nếu chị chết tiền gom về người
thừa kế.”
Quê và chồng tuy chính thức kết hôn nhưng mỗi người có ngân hàng riêng. Đời
sống và văn hóa ở đây cho phép như thế. Lúc mới lấy nhau tiền bạc thường là lý
do cãi vã của hai người. Giữ tiền riêng nhưng cùng góp chung vào những chi phí
trong gia đình giữ được hòa khí của hai người.
“Tuy nhiên tiền không phải là lý do duy nhất.” – Nora bảo.
Quê suy nghĩ. Chồng chị biết, chị không bao giờ van xin hay khóc lóc nếu anh
muốn chia tay. Nora cười, nhe mấy cái răng nhọn hoắc. Con mèo này kỳ cục, đáng
lẽ nó phải mếu vì thương xót chị chứ. Chẳng lẽ nó chẳng thương mến Quê? Suốt
ngày nó quấn quít với Quê thế mà… ừ, phải đến lúc ngặt nghèo thì mới biết được
ai là người thương yêu mình. Nora hỏi:
“Chị có nhớ chuyện năm năm về trước không? Lúc chị …”
Quê vội ngắt lời Nora vì không muốn nghe thêm. “Nhớ chứ. Nhưng sau đó anh
đồng ý quên quá khứ, bắt đầu lại từ đầu và xây lại hạnh phúc với Quê.”
“Nhưng anh không thật sự quên. Anh vẫn nghi ngờ, theo dõi và bắt đầu lập mưu
kể từ khi anh thấy chị mở blog và bắt đầu viết trở lại.” – Nora nói một cách
đầy hiểu biết.
Từ lâu Quê nhìn thấy vết rạn nứt trong lòng mình nhưng không thể nói với ai.
Không ai hiểu được vì sao Quê không thấy hạnh phúc. Dường như có chồng tốt,
không cờ bạc, không đĩ điếm, không hoang đàng lãng phí vẫn không làm người ta
thấy hạnh phúc khi không thể bù lấp khoảng cách giữa hai tâm hồn. Anh đòi hỏi
một sự toàn hảo từ nhan sắc đến tâm hồn mà Quê không thể nào có được. Quê mê
văn chương. Vì phải kiếm sống, nuôi con, trong môi trường ngôn ngữ xa lạ, Quê
chỉ có thể viết blog cho đỡ nhớ tiếng Việt. Đàn bà mà, khi mê say một cái gì
quá, cũng bị người ta cho là lố bịch. Anh chỉ trích, Quê viết toàn những chuyện
nhảm nhí. Thời buổi này, Quê có viết cũng chẳng ai đọc. Quê nói như phản đối dù
rằng phản đối với con mèo thì chẳng ăn nhằm gì. “Quê chỉ viết thôi. Còn anh thì
ôm cái computer tủm tỉm cười một mình đến cả hai ba giờ sáng. Quê không bao giờ
gặng hỏi anh làm gì, trò chuyện với ai. Quê để cho anh tự do.”
“Chính vì thế anh mới nghi ngờ chị. Chị chỉ chúi đầu vào cái computer không
đếm xỉa gì đến người chung quanh. Rồi chị viết những chuyện tình ướt át. Chị
yêu thương, khóc cười, dịu dàng, đam mê với nhân vật trong khi chị nguội lạnh
với anh. Những nhân vật ấy là ai? Liên hệ như thế nào với chị? Phải có thật thì
viết mới giống thật như thế. Chị phải có người nào nên chị mới chẳng quan tâm
đến chuyện mất chồng.” – Nora giải thích. Quê muốn khóc nhưng không khóc được;
chợt thấy một nửa mặt trăng rơi những hạt nước mắt màu xanh. Nửa mặt trăng màu
nâu đỏ thoát ra tiếng dồn dập như tiếng trống, như nhịp tim đập nhanh, rối
loạn, nhức nhối. Ước gì được nghe những khúc sáo và vĩ cầm trong phim Chocolate
nhỉ? Khúc nhạc này có thể ru ngủ. Quê nghĩ nếu ngủ được lúc này mình sẽ dễ chịu
biết mấy. Cái cảm giác có một khối nặng đè trên ngực càng lúc càng tăng.
“Thế Nora có thể giúp Quê thoát ra khỏi nơi này không?” -Quê dịu giọng với
con mèo.
“Nora có nhiệm vụ rước chị rời nơi này vì chị chỉ có Nora là bạn. Chị có thể
nghiêng người và lăn xuống cái dòng chảy có những con thú màu đất sét nung, rồi
chị cũng biến thành màu đất nung như thế. Hay chị có thể đi theo Nora.” Con mèo
lấy đôi kính đen đeo lên mắt. Trông nó có vẻ sang trọng, bệ vệ. Nora không phải
là một cô bé mười lăm tuổi như Quê vẫn tưởng. Trông Nora như một người phụ nữ
chín chắn ở tuổi bốn mươi. Không. Quê không muốn đi theo Nora nữa. Quê sẽ đi
một mình. Mặt trăng sà xuống gần mặt Quê. Quê rướn người vói lấy mặt trăng để
đứng dậy. Mặt trăng vỡ làm đôi, và Quê lại rơi. Rơi cho đến khi Quê nghe tiếng
kêu “Mẹ! Mẹ!”
Cá Linh đang lay vai Quê thật mạnh. “Mẹ! Mẹ! Nước tràn ra ngoài lâu rồi.”
Quê đang đứng rửa chén mãi suy nghĩ không ngờ nước tràn mà không hay.
“Mẹ đang lo nghĩ chuyện gì?” – Con gái út của Quê nhìn mẹ dò hỏi.
Quê nói với Cá Linh: “Mẹ có một thắc mắc mấy hôm nay mẹ suy nghĩ mãi và nghi
ngờ bố. Bố không thích ăn ngoài, cũng không thích sushi thế mà mẹ thấy bố dùng
thẻ tín dụng trả tiền nhà hàng sushi ở Highland Park trưa ngày thứ Tư tháng
trước.”
“À! Cái đó của con. Con và các bạn đi ăn.” Cá Linh nói.
“Bố cũng đi ăn sushi ở Edison .” – Quê nói.
“Cái đó cũng của con luôn.” – Cá Linh nói.
“Thế còn cái bữa ăn sáng ở Diner Sunset?” – Chị hỏi.
“Cái đó cũng của con. Mẹ không nhớ con đã kể với mẹ à. Con ở chơi qua đêm nhà
bạn Rohini, buổi sáng tụi con đi ăn trước khi chia tay.” – Cá Linh nói.
“Nhưng tại sao lại trên thẻ của bố?”
“Bố đưa thẻ của bố cho con dùng, chỉ dặn con là đừng tiêu quá mức.” Quê nhận ra
Highland Park và Edison đều gần trường Rutgers .
Quê hỏi Cá Linh: “Nora đâu rồi?”
“Nora đang ngủ trên giường của con.” – Cá Linh nhìn Quê lạ lẫm. Quê thấy cục
nghẹn trong ngực mình đã biến mất tự bao giờ. “May mà mình không đặt vấn đề với
anh nếu không đã để lộ tính ghen bậy.” – Quê tự nhủ.
Một tuần sau báo địa phương đăng tin có một cặp vợ chồng người Việt Nam trên
đường leo núi để chụp ảnh, người vợ bị ngã. Lý do chết là vì mệt quá sức. Người
vợ dường như biết cái chết sẽ đến với mình nên đã viết một bài rất chi tiết
đăng trên facebook. Cảnh sát phỏng vấn, người chồng không biết vợ anh có trang
facebook. Anh chỉ biết trang blog của chị thôi.
Nguyễn thị Hải Hà