Vũ chầm
chậm quay lại nhìn Phương. Đêm loang máu. Một thứ máu nghẹn đặc và khăm khắm.
Trên khuôn mặt Phương từng giọt lệ nhểu xuống gò má xanh xao, như những giọt ký
ức đã bị người ta vắt kiệt hồng cầu.
Phương
nói:
– Anh Vũ,
anh đừng làm như thế, đừng bắt em phải rời bỏ nơi này, Vũ ơi. Em yêu anh, dù đã
xảy ra bao nhiêu chuyện nhưng em không trách anh Vũ ạ. Tất cả là do số phận
nghiệt cay đã trút xuống cuộc đời bất hạnh của chúng ta.
Vũ cúi
đầu, giọng buồn thảm:
– Phương
đi đi, hãy xem như với em tôi đã chết lâu rồi. Tôi còn có thể làm gì với một
mảnh hồn nhơ nhớp đây?
– Em xin anh đừng nói thế. Trong cái thế giới mà con người chỉ biết chà đạp lên
nhau, lợi dụng rút tỉa từng lồng xương ống máu của nhau mà nuốt nhai một cách
ngon ngọt rồi phũ phàng dìm hãm nhau vào mê lộ niềm tin ruỗng mục, liệu chúng
ta có thể giữ mình được không anh?
Vũ ôm mặt
khóc nức nở, tiếng khóc như muốn dày xéo cho nát vụn màn đêm tăm tối đang vây bủa
hai người.
– Đời là
ao tù, tôi và Phương rốt lại chỉ là những con cá sặc bùn, cố quẫy đuôi ngoi lên
thì sống, cam phận thì tự đốt cháy mình bằng sự hèn hạ tầm thường. Tại tôi, tại
tôi tất cả, lẽ ra tôi không nên lôi em vào trò chơi ác nghiệt này. Vì tôi em đã
phải cam chịu sống trong cái căn nhà lòe loẹt thứ phù điêu giả dối nhằm che đậy
cái thứ đạo đức suy lầy và những con người suốt đời leo lét sống trong di chứng
dòng tộc.
Con phố
ngột thở. Vài sợi gió uể oải rê những mảnh lá vàng lê trên con đường tăm tối.
Phương ôm Vũ vào lòng, bàn tay nàng đặt lên bờ vai đang rung lên từng chặp..
oOo
Những
ngày mưa mùa thu bắt đầu. Khu thị trấn chìm trong màn nước uẩn đục. Ở nơi đây
đời sống người dân trôi qua khá bình lặng. Nhà ông Hội nằm ở cuối con phố. Bao
năm nay gia đình ấy dường như sống khép kín. Những người sống trong căn nhà có
giàn hoa thiên lý, khoảng sân gạch bám đầy rêu như chứng tỏ đã trải qua những
năm tháng thăng trầm biến thiên dâu bể ấy rất ít khi tiếp xúc với người xung
quanh. Ông chồng thì lúc nào cũng âm trầm như lão giáo già trái tính lầm lầm lỳ
lỳ suốt ngày. Bà vợ đúng chuẩn là một người phụ nữ còn vương nặng mùi lễ giáo Á
Đông từ ngàn vạn năm, từ buổi tinh mơ cho tới tận ngày tàn bà ta cứ vật vờ như
một cái bóng trên triền dốc đời. Chỉ trừ khoảng thời gian đi chợ mua sắm đồ ăn
thức uống, chưa bao giờ người ta thấy người đàn bà ấy bước chân ra khỏi cổng.
Ông Hội chỉ có duy nhất một người con là Vũ. Dường như kế thừa tư duy sống của
cha mẹ, chàng là một người đàn ông khá lập dị. Với cuộc sống muôn màu muôn vẻ
xung quanh chàng chỉ nhìn bằng ánh mắt dửng dưng.
Phương về
làm dâu nhà ông Hội đã gần tháng nay nhưng nàng vẫn chưa thích nghi nổi với
phong cách sống của gia đình chồng. Mùa thu gió heo may chỉ gợi chút lạnh lưng
chừng nhưng với Phương cái lạnh lẽo của tình cảm trong gia đình này khiến nàng
có cảm giác như đang sống trong hầm mộ. Ở đây mỗi người chỉ như những cái bóng
hững hờ trôi qua nhau. Từ khi cưới nhau về sự vồ vập, những lời nói nồng nàn
của Vũ chừng như cũng bỏ con người chàng ra đi. Gần tháng trôi qua vợ chồng
Phương chưa một lần đầu ấp gối ôm. Hầu như đêm nào nàng cũng một mình bầu bạn
với cô đơn và bóng tối. Từ hôm cưới tới giờ Vũ liên tục vắng nhà.
Cũng như
đêm nay, đã khuya mà Vũ vẫn chưa về. Phương nằm im mặc bóng tối nuốt chửng thân
xác và tâm hồn. Tĩnh lặng bao trùm căn phòng. Có tiếng động. Cánh cửa buồng hé
mở. Một người khẽ lách vào. Phương nghiêng người nhìn ra. Ánh đèn ngủ nhờ nhờ
chiếu lên khuôn mặt người đó. Không phải là Vũ. Khuôn mặt gầy gầy, mái tóc lốm
đốm phong sương. Là ông Hội, cha đẻ của Vũ. Nửa đêm cha chồng vào phòng mình
làm gì? Hay là ông ấy đi lộn phòng. Phương ngồi dậy, cô chưa kịp mở miệng ông
Hội đã giơ tay ra hiệu bảo cô im lặng. Có chuyện gì hệ trọng chăng? Ông bước
nhanh lại giường, nói trong hơi thở gấp gáp.
– Phương,
thằng Vũ, nó là thằng bất lực. Con, con chiều cha. Đây là bí mật của riêng
chúng mình. Đảm bảo cha không tiết lộ ra ngoài.
Phương
giật nảy mình lắp bắp.
– Cha,
cha nói gì? Cha bị ma nhập sao?
– Không,
không có ma quỷ gì ở đây hết. Con biết không, mười tám tuổi cha cưới mẹ thằng
Vũ, chưa đầy tuần thì cha phải xung quân. Hai mươi năm trường chinh chiến, hòa
bình lập lại cha về thì mẹ thằng Vũ đã là người phụ nữ gần năm mươi tuổi. Con,
con hiểu ý cha không?
Phương
lắc đầu. Làm sao cô hiểu được thâm ý của ông ta.
Ông Hội
ghé ngồi sát Phương, hơi thở dồn dập.
– Cha,
cha cần biết cái cảm giác cùng một người con gái còn trinh. Con, con thương
cha, đi con!
Phương
lui nhanh vào góc giường ôm chặt chiếc chăn ngủ, thu mình như con thú ngây thơ.
– Sao, sao
cha có thể nói những lời lẽ như vây. Cha là một quân nhân về hưu, năm mươi năm
tuổi Đảng. Con xin cha, cha đừng làm con sợ.
– Con có
biết cái lý tưởng khốn khiếp kia đã cướp đi của cha cái gì không? Làm người nhu
cầu sinh lý là tất yếu, vậy mà ở cái tuổi hừng hực sức trai cha đã phải cống
hiến mình cho tổ quốc. Dân tộc hòa bình, nhân dân ngập chìm trong hạnh phúc tự
do, bao nhiêu kẻ hả hê với niềm vui chiến thắng. Còn ta, sức trẻ rời bỏ ta ra
đi. Mái tóc thanh xuân không còn, chỉ còn lại màu sương gió và những vết hằn
đạn bom trên mảnh xác tiều tụy. Ông văng tục. Đéo mẹ, cái lý tưởng thối tha…
Phương
đưa ánh mắt sợ hãi nhìn bố chồng. Lúc này ông ta chẳng khác gì con thú hoang
khát mồi. Ông thở gấp hơn. Càng lúc càng áp sát nàng. Phương càng thu mình lại.
Những giọt lệ tái tê nhục tủi đã tràn ngập khóe mi nàng, sắp tuôn trào ra.
– Đừng
sợ, không việc gì đâu con à. Sự quẫn bách sinh lý phải được giải quyết nếu
không con người sẽ nổ tung, con hiểu không. Thằng Vũ không thể đáp ứng được
con, ta là cha nó, ta sẽ làm thay nó. Ông Hội nhìn Phương hau háu như con hổ
nhìn miếng thịt, giọng cực kỳ dâm dật.
Phương
vẫn kiên quyết:
– Không,
cha không được làm thế. Như vậy là trái đạo làm người. Con xin cha đừng làm như
vậy.
Ông Hội
cười:
– Đạo gì?
Lý gì? Đói thì ăn, mệt thì nghỉ, ham muốn thì giải tỏa. Có gì sai sao?
Phương
gằn giọng:
– Nếu cha
không dừng hành động mất nhân tính này lại con sẽ hét toáng lên cho mọi người
biết.
Toàn thân
ông Hội giần giật, có vẻ như lửa dục đã thiêu đốt tâm trí ông tới mức đỉnh điểm.
Ông rít lên:
– Con kêu
đi, hét thật to vào xem có ai nghe không? Thằng Vũ thì không ở nhà, còn mẹ
chồng con, dù có bom nổ bên tai giờ này bà ấy cũng đếch nghe được.
Ánh mắt
Phương ngập ngụa nỗi kinh hãi và oán hận. Nàng tung chăn định lao xuống khỏi
giường.
Ông Hội
nhanh như cắt chồm lên người Phương. Giãy đạp. Phương cố đẩy ông ta ra. Đã thủ
sẵn ông Hội chùm luôn chiếc khăn tẩm thuốc mê vào mặt Phương. Đêm mùa đông.
Từng đợt gió rít như tiếng ma kêu quỷ hờn…
Trong
dòng họ Trịnh, như một định số cứ mỗi đời lại có một gã đàn ông bất lực. Nhưng
có vẻ như trời không muốn dòng họ này tuyệt tự tuyệt tôn, nên chưa bao giờ hậu
nhân nhà ấy sinh con độc đinh. Ông Hưởng bố ông Hội sinh được ba gái, hai trai.
Đứa em ông Hội là ông Hồng là kẻ bất lực. Tới đời ông Hội, chỉ sinh mỗi thằng
con trai là Vũ. Cái nguyên nhân mạt hạng ấy bắt nguốn từ di chứng chiến tranh.
Ông nghĩ vậy, nên ông căm thù lý tưởng thời trai trẻ của mình. Bao nhiêu lần
ông tìm đủ mọi cách chạy chữa nhưng rốt lại kết quả chỉ như hạt cát ném vào đại
dương.
Từ hôm
Phương về làm dâu, không hiểu sao ông cứ có linh cảm đây chính là người phụ nữ
tạo hóa sinh ra dành cho ông. Không phải ai khác mà chính Phương, nàng sẽ giúp
ông sinh một đứa con trai. Đứa con trai ấy sẽ là người đàn ông tràn trề sinh
lực. Nó sẽ duy trì nòi giống cho cái dòng họ Trịnh. Đêm nay chính là đêm trời
tạo cho ông cơ hội ngàn vàng.
Phương
nằm ngập mình trong nước mắt. Đêm sặc sủa mùi tanh tưởi. Trí nghĩ nàng trống
rỗng như vực sâu hun hút. Bây giờ nàng đã hiểu vì sao suốt ba năm yêu nhau Vũ
luôn tìm cách “chối từ” nàng.
Sau cuộc
chơi thú vật ông Hội vội vã bỏ đi, để mặc Phương nằm lại giữa mênh mông cay
đắng, khổ hờn. Trái tim nàng như ngàn mũi kim châm, vạn mạch máu như ứ nghẽn
nỗi thê lương. Vũ ơi, tại sao em lại sa vào địa ngục trần gian này. Kiếp trước
em làm gì nên tội sao hả Vũ? Nàng cười, tiếng cười buốt nhói. Tôi sẽ ngậm hờn
nuốt tủi mà sống trong cái căn nhà này để xem các người còn dày vò hành hạ tôi
đến mức nào nữa. Phương cắn chặt môi, tưởng chừng bật máu.
Một luồng
gió rít mạnh, chốt cửa sổ bị giật bung ra. Cái lạnh như cắt da cắt thịt tràn
vào ngập phòng. Phương bước nhanh tới chốt lại cửa. Nàng khững lại. Bàn tay
chưa kịp đưa lên đã buông thõng xuống. Ngoài kia, dưới làn mưa tầm tã, trong
ánh điện đường uẩn đục, một bóng người mờ ảo hiện ra nơi vỉa hè. Đôi mắt rờn
rợn của người ấy đang nhìn về hướng ngôi nhà chồng nàng.
Toàn thân
người đó bao trùm trong chiếc áo mưa. Khuôn mặt cũng bị che kín, chỉ lòi ra hai
con ngươi như mắt loài cú. Một tiếng sét đinh tai. Lằn chớp rạch ngang trời.
Mưa mau hơn. Gió hú gầm gào. Phương cố căng mắt nhìn xuyên qua màn mưa. Bóng
người ấy đã không còn.
Suốt tuần
sau đó, mỗi lần giáp mặt nhau cả Phương và ông Hội đều cố lảng tránh ánh nhìn
của đối phương. Chỉ có những lúc ngồi ăn cơm cả hai luôn tỏ ra bình thường.
Đêm đó,
trời lại mưa. Gần tuần nay Vũ đi công tác tận Sơn La.
Phương
vừa thiu thiu giấc, ông Hội đã mò tới. Lẻn vào thật nhanh, chốt cửa lại. Ông
bước nhanh tới giường Phương. Bàn tay thô ráp của ông chầm chậm rờ rẫm trên
khuôn mặt Phương, từ từ xuống cổ, xuống ngực… Phương choàng giấc.
– Bố, con
xin bố.
– Suỵt,
nói nhỏ thôi. Bà ấy vừa mới ngủ. Con đừng sợ, ta không làm gì đâu.
Ông thở
dài:
– Ta biết
ta có lỗi với con và thằng Vũ, nhưng ta, thật lòng ta không cưỡng lại được.
Tuổi trẻ ta đã quá nhiều đau khổ. Ta hy sinh tất cả vì lý tưởng bây giờ ta muốn
có được cái mà ta nên có. Dòng họ này, bị nguyền rủa con biết không. Nếu như ta
không có thêm một thằng con trai thì dòng Trịnh Văn này đến đời ta là tuyệt tự.
Vì ta vì thằng Vũ, vì cả tương lai cái dòng tộc này con hãy sinh cho ta một kẻ
nối dõi. Ta cầu xin con.
– Bố, như
thế là loạn luân. Con lạy bố. Có tội với trời, với tổ tiên bố ơi!
– Tội,
tội cái gì. Cái lão trời chết tiệt kia mới là kẻ có tội. Tại sao lão lại giáng
xuống dòng họ Trịnh Văn cái định lệ khốn kiếp ấy…
Màn đêm
thăm thẳm. Bóng người bí ẩn bên kia đường, đôi mắt loài cú hiện về trong tâm
trí Phương. Người đó thật ra là ai?
Đêm nay
ông Hội đã nói với nàng rất nhiều điều. Có lúc nàng thấy lòng nàng xiêu đổ. Một
người đàn bà đang hừng hực sinh khí như nàng liệu có thể cam chịu sống bên cạnh
một người chồng mất khả năng sinh lý? Ham muốn không được giải quyết sẽ khiến
con người ta nổ tung? Nàng không biết điều ông Hội nói có thật sự xảy ra không,
nhưng những ngày gần đây nàng bỗng cảm thấy thân thể mình bức bối vô cùng. Hằng
đêm nàng phải tự đưa tay cào cấu hai bầu ngực, lắm lúc tưởng chừng đứt da toác
thịt mới ngăn được dòng dung nham trong người nàng tạm lắng. Nhưng nếu nàng
chấp nhận đề nghị của ông Hội thì đó là điều trời tru đất diệt. Xã hội bất
dung.
Bà Nghĩa
thẫn thờ ngồi bên cửa nhìn ra ngoài trời. Những chuyện xảy ra giữa ông Hội và
Phương thời gian gần đây bà biết hết. Nhưng bà nín nhịn, bà chọn sự im lặng bởi
bà biết phận bà. Gía như bà sinh cho ông ấy thêm một thằng con trai, thì ông ấy
đâu đến nỗi. Cái định mệnh dòng họ nó như bóng ma ám ảnh suốt mười mấy đời, đã
tạo ra vết hằn qua lớn trong tư tưởng ông Hội. Cái phong tục cổ hủ nối dài hậu
thế của dân tộc này đã bóp nghẹt phận số của những người phụ nữ như bà. Qua bao
năm trường chiến tranh, dành lại hòa bình độc lập người ta chỉ giải phóng được
thể xác con người chứ không thể tẩy não ý thức hệ cho cái xã hội này. Những
định kiến, tục lệ đã bám vào trí não như loài ký sinh trùng không thuốc diệt
trừ.
Mấy đêm
nay, bà lại gặp giấc mơ ấy, giấc mơ về loài thú không chân. Sau ngày ông Hội
tòng quân đêm nào bà cũng bị giấc mơ ấy hành hạ, nó chỉ chấm dứt từ khi ông ấy
về. Đã gần ba mươi năm trôi qua, bà cứ nghĩ nó đã hoàn toàn biến mất, không
hiểu sao bây giờ nó trở lại.
Đêm trăng
tròn. Không gian nồng nặc mùi máu tanh.Từng đợt gió như ma rú. Một loài thú
không chân lơ lửng trên không gian. Đôi mắt như hai hòn lửa, chất đầy thù hận.
Bà vẫn
nhớ như in buổi chiều mùa thu năm đó. Lá vàng như những bựng máu phủ ngập những
con đường. Một ông lão ăn mày vào ăn xin nhà bà. Khi bà đưa ra bát gạo cho ông
ta, bất ngờ ông ta cầm lấy tay bà run run nói:
– Thưa
bà, bà là chủ nhà này?
Bà vội
rụt tay lại, ngạc nhiên:
– Dĩ
nhiên tôi là chủ nhà này. Vì cớ gì ông lại hỏi lạ lùng như vây?
– Chồng
bà hiện đang ở chiến trường, thưa bà?
– Phải
thì sao không phải thì sao? Gạo tôi đã cho rồi, ông đi đi kẻo mẹ chồng tôi về
lại sinh lắm phiền toái. Giọng bà hơi khó chịu.
– Thưa
bà, ông ta vẫn dai dẳng, nếu chồng bà trở về vợ chồng bà phải từ bỏ căn nhà
này.
– Kỳ quái,
ông nói vậy là sao? Bà hơi gắt.
Ông ta
vẫn bình thản và chậm rãi:
– Căn nhà
này có oan hồn ma nữ thưa bà, oan hồn từ xa xưa. Trước đây tôi có nghiên cứu
thuật âm dương, vừa vào nhìn qua tôi đã biết. Không chỉ căn nhà này mà cả cái
dòng họ nhà chồng bà bị oan hồn đeo đẳng, thưa bà. Ông ta khẳng định. Có phải
đêm đêm bà vẫn thường mơ thấy một loài thú không chân?
Bà giật
nảy mình:
– Sao ông
biết vậy?
– Thôi
thế là đúng rồi. Ông thở hắt ra. Thôi chào bà, tôi không dám tiết lộ nhiều hơn,
tôi biết bà là người phụ nữ tốt nên tôi có lời khuyên bà vậy thôi. Căn nhà này
không ở được thưa bà. Nếu như bà không tin tôi cũng đành chịu, nhưng tôi xin
nói cho bà biết thêm điều này. Nội trong năm nay vào chừng tháng mười một âm
lịch nhà bà sẽ có tang.
Ông ta
quay lưng bước nhanh ra cổng. Bà đứng đờ đẫn trăm mối nghi ngờ. Sực tỉnh bà
chạy theo định hỏi ông ta thêm một số việc nhưng bóng ông ta đã khuất tự bao
giờ.
Tháng
mười một năm đó, mẹ chồng bà qua đời…
Bảy năm
sau ông Hội về.
Từ hồi mẹ
chồng chết chỉ còn mình bà trơ trọi trong căn nhà năm gian. Hằng đêm bà không
sao ngủ nổi. Đêm nào bà cũng trằn trọc tới tận gần sáng. Hết đi ra lại đi vào.
Có những đêm bà vừa chợp mắt đã bị đánh thức bởi những âm thanh kỳ lạ. Vội vàng
bước ra sân, nhìn quanh. Chỉ màn đêm thẳm sâu. Tiếng cành lá cọ vào nhau, tiếng
côn trùng ri rỉ khóc, lập lòe những ánh sáng đom đóm, không gian rùng rợn lạnh
người. Bà quay vào. Ngọn đèn Hoa Kỳ leo lắt và bà lặng lẽ nhìn nhau. Lấy chồng
từ năm hai mươi tuổi, mới ở với nhau ba ngày ông Hội đã phải tòng quân. Từ đó
bà sống trong cảnh vò võ đợi chồng. Mẹ chồng chết bà càng cô đơn, quạnh quẽ.
Đêm đó,
trời rét căm căm. Bà đang ngồi mông lung suy nghĩ, chợt tiếng bước chân vang
gấp gáp ngoài sân. Giật bắn mình, bà hỏi dồn:
– Ai, ai
đó.
Tiếng một
người đàn ông:
– Xin hỏi
đây có phải nhà bà Nghĩa vợ ông Hội không?
– Đúng
rồi, ông là ai?
– Tôi,
tôi là Hội đây mà.
Bà chạy
lại mở toang của ra. Đúng là chồng bà. Ôm chầm lấy ông, bà khóc vùi như mưa.
Ông vuốt
nhẹ lưng bà an ủi:
– Vào nhà
đã em, đừng khóc, tôi biết em khổ sở vì tôi nhiều.
Bà kể một
thôi một hồi về những năm tháng ông đi xa. Những ngày khắc khoải chờ mong.
Những lần nghe tiếng súng nổ bà lại như thấy trái tim mình vỡ ra. Bà lo lắng
cho ông, không biết ở nơi bom rơi đạn lạc ông có yên bình không.
Chờ cho
bà dứt lời ông hỏi:
– Vì sao
mẹ chết?
Bà ngậm
ngùi nói:
– Mẹ mất
sau một cơn ốm đột ngột. Em có mời thấy thuốc về chạy chữa nhưng họ nói bệnh đã
xâm nhiễm vào nội tạng anh ạ!
– Thế mẹ
bị bệnh gì?
– Thầy
thuốc cũng không biết. Họ nói mẹ không có mạch tượng. Mà ký lạ lắm anh, suốt ba
ngày đổ bệnh người mẹ lạnh toát như ngâm trong hầm băng vậy!
Ông im
lặng, một lát ông lảng sang chuyện khác.
– Thôi có
gì mai nói tiếp, từ nay vợ chồng mình còn dài thời gian mà. Anh đi tắm cái đã,
người bẩn quá.
Bà vội
vàng xuống bếp lui hui nấu nồi nước ấm cho ông tắm.
Ngồi
trong nhà chờ ông tắm, lâu quá, sốt ruột, bà đi ra xem. Bước gần tới nơi bà
sững lại. Có tiếng nói chuyện, tiếng ông Hội và một ai đó. Chừng như là một
người đàn bà.
Ông Hội
nói:
– Lạy bà,
chuyện đã qua lâu rồi, cầu xin bà tha thứ cho cái dòng tộc khốn khổ này.
Người đàn
bà kia cười khùng khục, như có cái gì nghẹn ngang nơi cổ:
– Không
bao giờ, mày hiểu không? Tao sẽ còn hành hạ cái dòng họ này cho đến trăm ngàn
thế hệ sau để bù đắp lại những đớn đau mà tao phải chịu.
Im lặng.
Tất cả chìm vào tiếng gió đêm thê thiết.
Ông Hội
từ nhà tắm đi ra, thấy bà ông hỏi:
– Đêm
lạnh lắm, em ra đây làm gì?
Bà không
trả lời câu hỏi của ông:
– Ai vậy
anh?
– Ai là
ai? Em hỏi gì lạ vậy Nghĩa?
– Rõ ràng
em có nghe tiếng anh nói chuyện với ai trong nhà tắm cơ mà?
Ông bật
cười:
– Rõ vớ
vẩn, làm gì có ai. Xa nhau lâu ngày em đâm ra tưởng tượng phong phú thật.
Suốt đêm
đó nằm bên ông nhưng tâm trí bà cứ bảngg lảng ở đâu đâu. Bao nhiêu chuyện lạ
lùng trong cái căn nhà này khiến bà vừa tò mò vừa lo sợ. Là cô gái xứ Bắc, ông
gặp bà trong một chuyến xe đò, phải mặt nhau rồi nảy sinh tình cảm, bà mời ông
ghé qua nhà chơi, chưa đầy tháng ông đã gợi chuyện kết hôn. Trai gái thời chiến
tương lai mịt mờ, ưng ý là quyết đinh luôn nào có thời gian nghĩ ngợi tìm hiểu
gì. Thấy ông là một chàng trai chân chất thật thà bố mẹ bà cũng chả ý kiến gì,
vui vẻ thuận theo lựa chọn của con. Từ ngày cưới nhau về, ông đi, ở nhà chăm mẹ
chồng, chưa bao giờ mẹ chồng bà tâm sự chút gì về chuyện trong gia đình dòng
tộc với bà.
Sáng hôm
sau, bà đem chuyện ông ăn mày kể với ông Hội, nghe xong ông chỉ cười.
– Em mê
tín quá. Nhà này làm gì có ma quỷ gì. Căn nhà này được xây hơn trăm năm rồi, đã
qua ít nhất ba thế hệ, có thấy gì khác lạ đâu.
Rốt lại
ông vẫn quyết định không di chuyển đi. Cuối năm sau bà sinh Vũ.
Đêm bà
chuyển dạ, trời mưa như trút. Sấm chớp rạch nát màn trời. Khoảng ba giờ sáng,
ông Hội đã ngủ say, đứa trẻ bú xong chìm vào giấc nồng. Bỗng bà nghe có tiếng
khóc từ đâu vọng tới. Tiếng khóc thê thiết và rùng rợn vô cùng, tiếng khóc của
một người đàn bà. Kèm theo là tiếng mèo kêu. Những tiếng kêu như nhuốm máu, lan
dần trong đêm trường u tịch. Bà hốt hoảng ôm chặt đứa bé vào lòng. Hai mắt bà
trợn trừng nhìn lên trần nhà. Một làn gió tanh tưởi xộc vào cửa. Bà quay người
nhìn ra. Con thú không chân, đang tiến dần về phía bà. Bà muốn hét lên mà miệng
cứng đờ. Đến sát chỗ bà, nó đưa ánh mắt căm hờn nhìn bà, rồi quay sang đứa trẻ.
Bất ngờ chiếc lưỡi đỏ khé của nó thè ra liếm vào mặt đứa bé. Bà ngất đi. Bà
tỉnh dậy. Không gian nực nồng mùi chết. Mồ hôi đầm đìa. Bà nhìn quanh. Chả có
con thú không chân nào hết. Chỉ là ác mộng…
Tiếng
khóc thê lương đã im bặt, nhưng chừng như nơi xa xăm nào đó tiếng mèo ma quái
vẫn còn văng vẳng.
Thời gian
thấm thoát trôi, năm Vũ bảy tuổi, bà Nghĩa không còn khả năng làm mẹ. Ông Hội
bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt với bà. Một đêm sau khi con ngủ say bà đánh liều
bước ra nhà ngoài, tính nói rõ mọi chuyện với chồng. Ông Hội đang ngồi trầm tư
bên bàn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhỏ giọng bà nói:
– Anh
Hội, em về làm dâu nhà này đã gần ba mươi năm, chưa một lần em mở lời thắc mắc
hay đòi hỏi điều gì, hai mươi năm anh đi lính một mình em khắc khoải chờ đợi,
em tự nguyện chấp nhận làm một người vọng phu. Anh về, em luôn làm tròn bổn
phận người vợ người mẹ. Em không hiểu vì lý do gì thời gian gần đây anh lại tỏ
thái độ hững hờ với em như vậy? Đêm nay em hi vọng vợ chồng mình sẽ nói chuyện
thẳng thắn với nhau.
– Nghĩa
à, xin bà hãy thứ lỗi cho tôi. Tuy là vợ chồng nhưng có những điều tôi không
thể tâm sự thật lòng với bà. Ông nhìn ra ngoài giọng xa vắng. Di huấn dòng họ
bắt buộc tôi phải giấu bà, bà đừng trách tôi, rồi một ngày nào đó tôi sẽ nói rõ
tất cả cho bà. Hiện tại tôi chỉ có thể nói cho bà điều này, dòng họ Trịnh trải
qua bao thế hệ, mỗi đời chỉ sinh được hai đứa con trai và một trong hai sẽ là
kẻ không có khả năng làm cha. Đến đời tôi chỉ sinh mỗi thằng Vũ, bây giờ bà đã
hết tuổi sinh đẻ, tôi lo sợ nếu thằng Vũ nó mắc phải căn bệnh quái ác đó thì
dòng họ Trịnh sẽ phải chấm dứt ở đời tôi.
Bà im
lặng. Ngọn đèn dầu trên bàn lắt lay như chực tắt. Khoảng sân trước mặt phủ đầy
bóng tối. Từ đâu một con cú mèo bay đến đậu trên cành xoan trước nhà rúc lên
từng hồi thê thiết. Con chó đang nằm bên cửa chợt gầm gừ mấy tiếng rồi lao ngay
vào nhà, chui xuống gầm bàn, miệng vẫn ư ử.
– Tôi xin
lỗi ông, tôi đã không làm tròn bổn phận làm dâu. Bà nghẹn giọng nói. Gía như
tôi sinh thêm cho ông một vài thằng con trai nữa thì đâu đến nỗi.
– Đừng,
bà đừng nói vậy. Tất cả là do mệnh số bà ạ. Nếu chiến tranh không xảy ra, tôi
không phải tòng quân biết đâu số phận vợ chồng mình đã khác. Nhưng thôi bà ạ,
dù sao cũng không thể làm khác được, Tổ quốc lâm nguy cầm súng đánh giặc là
nghĩa vụ của kẻ làm trai mà bà.
Đưa tay
quệt nước mắt bà nói:
– Vậy bây
giờ ông tính thế nào. Bà cúi đầu. Tôi xin nghe lời ông.
Ông nâng
ly trà nhấp một ngụm chép miệng nói:
– Tôi
muốn thế này, hi vọng bà vì tôi vì tương lai dòng họ này mà chấp nhận.
– Vâng,
ông cứ nói bất cứ điều gì tôi cũng đồng ý với ông.
…Ông Hội
đã vào nhà trong bà vẫn ngồi trầm lặng trên ghế, bà còn biết làm gì hơn, với
một người phụ nữ sống trong vòng lễ giáo hà khắc của một xã hội mà sự mê tín
cũng như nguyên tắc duy trì nói giống như chiếc đinh vạn năng đóng vào tâm não,
bà không có cái quyền lựa chọn.
Một ngọn
gió thốc vào nhà, ngọn đèn dầu chao đảo, con chó dưới gầm bàn gầm gừ dữ hơn.
Con cú mèo rúc liên hồi. Âm thanh rờn rợn lan xa hòa vào tiếng gió đùa lá càng
thêm ghê sợ. Bà rùng mình, nhìn ra, bóng một người phụ nữ mờ mờ khuất nhanh
ngoài cổng…
Xã hội
Việt nam bước vào giai đoạn trở mình mạnh mẽ chưa từng thấy. Từ Nam chí Bắc các
vùng miền thi nhau đô thị hóa. Ông Hội quyết định phá dỡ căn nhà gỗ năm gian và
xây lên ngôi nhà bằng bê tông cốt thép. Nghe đâu trong thời gian tốp thợ đến
tháo gỡ nhà xảy ra một số chuyện kỳ quái, mà nhiều năm sau người ta còn bàn
tán. Chiều hôm đó sau mấy ngày làm việc cật lực hạ đổ hết khung nhà, tốp thợ
tiến hành đào phần nền móng. Nhát cuốc đầu tiên vừa bổ xuống một vòi nước đã
phun lên. Là một thứ nước đổ lừ như máu, tanh hôi khủng khiếp. Tay thợ bổ nhát
cuốc mặt cắt không ra máu, đứng chết trân, run lẩy bẩy, lắp bắp:
– Ôí cha
mẹ ơi, có ma …
Bao nhiêu
ánh mắt đổ dồn vào đó. Ai cũng khiếp đảm kinh hồn. Gã thợ cả dè dặt nói với ông
Hội :
– Thưa
ông, làm sao lại có chuyện lạ lùng như vậy ? Chúng, chúng tôi nên dừng lại hay
tiếp tục đây ?
Ông Hội
bước lại, sau một lát xem xét ông cười nói :
– Chả có
gì lạ lùng đâu, các anh cứ tiếp tục đi. Ở đây có mạch nước ngầm thôi mà. Chắc
là từ xưa có một dòng sông naò đó chảy qua đây, phù sa của dòng sông ấy màu đỏ,
vậy thôi. Trên thế giới này có không ít những dòng sông có nước đỏ đấy thôi,
các anh chưa từng đi đây đó nên các anh không biết, chứ tôi thì tôi nghe nói
nhiều rồi.
Tuy bán
tín bán nghi nhưng thấy chủ nhà không có ý kiến tạm ngừng công việc nên tốp thợ
tiếp tục. Qủa nhiên từ lúc đó không có gì đáng ngại xảy ra nữa. Dòng nước kia
vẫn rỉ ra nhưng đã là thứ nước màu trong. Rồi một buổi chiều nọ, lại thêm một
chuyện quái lạ, một người thợ khác đào phải một chiếc quan tài. Trời đang sáng
bỗng tối tăm mù mịt. Mây đen kéo đầy. Ngay lập tức người thợ cả gọi ông chủ ra.
Lần này ông ta trầm tư khá lâu, mới nói :
– Chuyện
này, lạ kỳ thật. Nhưng không sao đâu, các anh cứ để yên chiếc quan tài dưới ấy
cho tôi. Chỉ có điều, ông hạ giọng, mong các anh không được tiết lộ chuyện này
ra ngoài. Nếu các anh hứa đảm bảo giữ kín tôi sẽ tăng gấp ba tiền công.
Tự nhiên
vớ được miếng hời tốp thợ hùa nhau thề thốt. Rồi đó, mấy tay thợ vùi đất xuống
cỗ quan tài. Bầu trời vừa đen kịt đã lại trở nên sáng tỏ. Từ lúc đó vừa làm
việc mọi người vừa nơm nớp lo sợ nhưng vì tiền nên họ đành nhắm mắt bất chấp.
Sau ba
tháng thi công ngôi nhà bằng ba gian cuối cùng cũng hoàn thành.
Ba năm
sau người ta làm con đường nhựa chảy qua trước nhà ông Hội. Từ một nơi thưa
thớt khu vực ấy dần trở nên đông đúc, người ta kéo nhau tới xây nhà, lập cửa
hàng quán xá.
Thời gian
dần trôi đám thợ kia cũng dần quên bẵng đi những chuyện kinh dị xảy ra ngày
nào. Duy có một tay thợ trong một buổi nhậu với bạn bè, có người cao hứng bảo
ai có chuyện gì thú vị kể hầu anh em cho vui cuộc rượu. Trong cơn túy lúy gã
thợ ấy quên béng lời hứa hôm nào với ông Hội, vung vít trời mây kể lại những sự
việc quái đản ấy, gã lại còn thêm tương thêm ớt cho câu chuyện ly kỳ hơn. Rồi
một đồn trăm trăm đồn nghìn chả mấy chốc cả cái thị trấn nhỏ ai ai cũng biết
chuyện. Tuần sau đó, một đêm đang nằm ngủ cùng vỡ gã thợ kia bỗng vùng dậy hò
hét rồi chạy vào bếp xách con dao lao ra sân, miệng quát tháo:
– Mày lại
đây, lại đây. Ông không sợ mày đâu, ông nói ra thì đã sao nào.
Chị vợ hốt
hoảng chạy ra theo. Khuôn mặt anh chồng bỗng trở đáng sợ
vô cùng.
Hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt, da mặt co giật liên hồi. Bất ngờ hai chân gã
khụy xuống, hai tay đưa lên trời trong tư thế cúng tế. Hãi quá chị ta lao tới
cầm lấy tay chồng, lạnh toát. Gã đã tắt thở. Máu trào ra hai khóe mắt. Răng cắn
chặt lấy lưỡi. Trong đôi mắt vẫn còn ánh lên sự kinh sợ tột độ…Nghe đâu hôm
người ta đi chôn gã thợ hồ kia khi chuẩn bị hạ quan tài bỗng từ dưới huyệt một
con rắn hai đầu lao lên khiến mấy tay đang giữ quan tài sợ vỡ mật, buông luôn
bốn đầu sợi dây chạy chối chết. Đám đông cũng la hoảng chạy toán loạn. Con rắn
lạ trườn một vòng quanh huyệt táng nhểu ra một thứ nước sền sệt. Ngóc cổ lên
hướng về phía Bắc gật gật đầu như đang tấu lạy một nhân vật siêu nhiên nào đó,
miệng phát ra một loạt âm thanh kỳ dị. Trời bỗng nổi giông tố, mưa ào ào đổ
xuống. Lát sau mưa tạnh mọi người đứng trú nơi nhà canh nghĩa trang vội vàng
kéo nhau chạy lại huyệt mộ xem. Con rắn đã biến mất. Cỗ quan tài không biết làm
thế nào đã được hạ xuống đáy, nằm ngay ngắn. Điều quái lạ là trên bề mặt quan
tài tự nhiên hiển lên hình một đôi mắt to cỡ hai bàn tay… Mọi người hối thúc
nhau đắp mộ cho nhanh. Nghi lễ cúng bái cũng diễn ra qua loa rồi ai nấy nhanh
chóng rời khu nghĩa địa.
Từ sau
hôm xảy ra cái chết ghê rợn của gã thợ xây kia, cả khu phố chẳng ai còn dám
truyền rỉ tai nhau về những bí ẩn xoay quanh gia đình ông Hội. Chị vợ gã thợ
xây kia ít lâu sau cũng hóa điên bỏ quê hương đi biệt xứ…
Thời gian
lãnh đạm trôi qua kéo theo bao sự việc chìm dần vào quá vãng, những năm sau đó
cuộc sống gia đình ông Hội diễn ra khá êm đềm, trong con mắt người ngoài nhìn
vào. Hơn mười năm ròng rã ông Hội tìm tới những mối quan hệ bên ngoài, phận làm
vợ bà Nghĩa chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, thầm cầu nguyện trời cao phù họ cho
dòng họ Trịnh có thêm đứa con trai nối dõi, nhưng khát khao vẫn như muối bỏ
biển.
Vũ bước
sang tuổi mười bảy, trở thành một chàng trai to cao vạm vỡ. Ở trường cấp ba
cũng như ở nhà Vũ được rất nhiều cô gái trao gửi ánh mắt tình tứ thế nhưng chàng
ta luôn tỏ ra lạnh cảm trước mọi nối quan hệ gái trai. Sự khép nép của chàng
khiến bạn bè cũng như mọi người xung quanh xem chàng như một gã quái nhân.
Ngoài thời gian đi học Vũ hầu như không rời nhà nửa bước.
Năm Vũ
mười tám tuổi, còn gần tháng nữa chàng sẽ bước vào cổng trường đại học. Hôm ấy
trong buổi liên hoan cuối năm Vũ uống hơi nhiều, rượu vào đã khiến Vũ mất đi sự
e dè cố hữu, chàng đánh liều thổ lộ lời yêu với một cô bạn cùng lớp. Cô bạn ấy
cũng đã yêu thầm chàng từ lâu. Họ nhận lời nhau và hứa hẹn sẽ quyết tâm nối giữ
sợi dây tình cảm cho tới ngày rời trường đại học.
Mấy ngày
sau Vũ dẫn cô bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ. Ông bà Hội, Nghĩa dường như không
tin đó là sự thật. Trong thâm tâm cả hai vợ chồng đều thầm hi vọng có lẽ phận
số đã thay chấm dứt đày đọa đối với gia đình mình. Phải chăng Vũ, đứa con trai
duy nhất của ông bà không mắc phải căn bệnh truyền đời kia ?
Cuộc tình
của Vũ và cô gái ấy không duy trì được lâu, ra thủ đô học chừng nửa năm sau Vũ
và người yêu chia tay. Hôm Vũ về nghỉ không thấy chàng dẫn bạn gái về cùng như
mọi lần ông Hội cảm thấy mọi chuyện có vẻ không ổn. Sau mấy lần bị dò hỏi gắt
gao Vũ ngậm ngùi kể nguyên nhân với cha. Trải qua những ngày tháng sinh viên
ban đầu cả hai còn ở trọ riêng lẻ nhưng rồi trượt theo trào lưu của giới trẻ
thời hiện đại gần tháng trước Vũ và bạn gái quyết định sống thử với nhau. Ăn
chung mâm ngủ chung giường cái gì đến cũng phải đến, tuổi trẻ hừng hực sự tò mò
và ham muốn, hai người bất chấp mọi hậu quả làm chuyện vợ chồng. Thế nhưng vừa
vào cuộc Vũ đã thất bại thảm hại… Ngay hôm sau cô gái ấy ngoảnh mặt quay lưng
với Vũ.
Nghe con
nói xong ông Hội ngồi chết trân, như vậy là cái định mệnh khốn nạn kia vẫn
không hề buông tha dòng họ của ông. Ông nắm chặt tay đấm mạnh xuống bàn. Vũ
hoảng hốt nói :
– Kìa bố,
con xin lỗi, thật sự là con không cố ý làm làm việc sai quấy đó. Bố, bố tha thứ
cho con.
Ông Hội
cười chua chát :
– Bố
không trách con vì cái chuyện và con bé ấy làm . Con yên tâm. Chỉ có điều Vũ
ạ…Ông thở dài, ngẩng nhìn lên trần nhà, một lát cúi xuống như đã quyết tâm ông
nói :
– Bây giờ
con đã mười tám tuổi bố thấy cần phải nói rõ cho con biết một bí mật hệ trọng
của gia tộc mình.
Vũ chăm
chú nhìn cha, nói :
– Vâng,
con xin lắng nghe, có gì bố cứ nói đi.
Ông kể
cho Vũ nghe về cái di chứng của dòng họ, nhưng những chuyện bí ẩn phía sau thì
ông dấu nhẹm. Nghe xong Vũ ngồi đờ đẫn như kẻ mất hồn. Thì ra là như vậy, căn
bệnh ấy là căn bệnh di truyền nhiều thế hệ của dòng họ chàng. Thế mà bao lâu
nay, chàng luôn nghĩ những bất ổn của sinh lý trong cơ thể chàng là do một căn
nguyên nào đó xảy ra từ khi chàng còn nhỏ…
Giọng ông
Hội vẫn chầm chậm lướt qua tâm tư rối bời của Vũ :
– Bố đã
luôn hi vọng cái điều tồi tệ xấu xa kia không xảy ra với con, thế nhưng thật
không thể ngờ tai họa vẫn không chịu buông tha gia tộc này. Bây giờ, Vũ ạ, ông
bật khóc, bố cầu xin con một điều, con hãy vì bố vì gia đình này mà chấp thuận
được không.
Vũ choàng
tỉnh dòng suy tư, vội vàng cầm tay cha, chàng nói mau :
– Kìa bố,
bố đừng vậy mà, có chuyện gì bố từ từ bình tĩnh hãy nói.
Giọng ông
Hội chùng đi, phảng phất như làn gió đêm ngoài kia :
– Bố cầu
xin con, dù muốn hay không, con phải hứa với bố sau khi tốt nghiệp đại học bằng
mọi giá con phải tìm được một cô vợ. Từ nay đến lúc đó bố sẽ cất công đi khắp
mọi nơi mọi miền tìm kiếm bằng được liều thuốc chữa căn bệnh của con. Con hãy
tin tưởng vào bố, tất cả tương lai cái dòng họ này nhờ vào con.
– Vâng
thưa bố, con hứa với bố.
Vũ vừa
nói vừa nhìn ra ngoài sân. Trong trái tim chàng trăm ngàn ý nghĩ đang thi nhau
vò xé. Từ khi biết suy nghĩ chàng đã sống giữa mọi người như một kẻ quái đản.
Vì sự không toàn vẹn của cơ thể mình chàng đã tách rời mình ra khỏi thế giới
muôn màu muôn vẻ tươi vui của thiên hạ và chìm vào thế giới cô độc của riêng
chàng. Biết bao ngày chàng thầm cầu mong cái sự khiếm khuyết kia sẽ chấm dứt
vào một ngày nào đó, nó chỉ là sự cố tạm thời đơn thuần của cơ con thể con
người, chàng có ngờ đâu…
Câu
chuyện diễn ra giữa cha con Vũ đêm đó đã đeo đẳng chàng suốt năm năm đại học.
Và những hi vọng về một liều thuốc kỳ diệu có thể chữa khỏi căn bệnh của chàng
theo thời gian vẫn chỉ như hạt cát giữa lòng đại dương bao la. Sau lần chia tay
cô người yêu cùng quê Vũ lại trở về kiếp sống lạc loài giữa vườn tình ái nhân
gian. Những khuôn mặt yêu kiều, những ánh mắt long lanh hút hồn của bao cô gái
lặng lờ trôi qua tâm trí Vũ như dòng nước mưa trôi qua ngọn đồi trọc chả để lại
vết tích gì. Chàng sống u trầm như cái bóng giữa chợ đời, không hội hè, không
hò hẹn. Chàng lao đầu vào học cho quên đi bao nhiêu u uất tủi hờn. Có những đêm
nằm cô đơn trong căn phòng trọ lạnh vắng chàng nằm gục đầu xuống gối khóc bằng
tất cả sự thống khổ, có nhiều lúc chàng nghĩ tới cái chết, chàng thấy bản thân
mình sống trên cõi đời chả khác gì một loài quái thai thừa thãi. Nhưng nghĩ tới
cha mẹ, tới dòng họ chàng bỏ ý định giải thoát cho riêng mình. Những sợi tơ
khát vọng mỏng tang về một ngày mai sáng lạng hé mở lối thoát cho dòng tộc đã
níu kéo chàng lay lắt sống. Rồi chàng gặp Phương, như định số của tạo hóa,
chính nàng đã dẫn chàng thoát khỏi vùng sa mạc hoang vu tăm tối. Đưa chàng trở
lại với thế giới con người. Nhưng cũng từ đó, cuộc đời của cả hai người đã bị
xô đẩy vào một dòng xoáy đầy sóng dữ, bi thương, cay đắng…
Nhật ký
của Phương
Ngày
…tháng …năm
Vậy là
mình đã rời cha mẹ, quê hương, rời xa những kỷ niệm một thời hồn nhiên trong
trắng để bước vào ngưỡng cửa của những tháng năm sống tự lập nơi thủ đô. Cánh
cổng trường đại học liệu có thật sự là nơi giúp mình hoàn thành những khát khao
hoài bão tuổi trẻ một cách suôn sẻ hay sẽ là nơi mình phải oằn mình giành giật
sự thành công từ những giọt mồ hôi và nước mắt? Một cô gái tỉnh lẻ lần đầu tiên
bước ra xã hội như mình, với bao nhiêu lạ lẫm có lẽ những ngày tháng sắp tới sẽ
là chuỗi ngày không hề đơn giản. Nhưng dù có bất cứ điều gì xảy ra cũng phải cố
gắng hết mình nha Phương?
Ngày
…tháng …năm
Ba tháng
đã trôi qua thật nhanh. Thành phố lòng người thật giả khôn lường, mình vẫn
không dám mở rộng lòng mình trong những mối quan hệ với những người xung quanh.
Nhớ nhà quá, không biết bây giờ cha mẹ ở quê đang ra sao? Những đêm dài hiu
quạnh mẹ có thao thức nhớ mình không? Càng nghĩ càng thấy thương bố mẹ quá. Lâu
lắm không nhận được tin tức gì của bọn bạn, nhớ tụi nó kinh khủng, nhớ những
chiều tan học tụ tập nhau leo núi hái sim, nhớ những ngày dầm mưa đi học nhóm,
nhớ những đêm trăng ngồi dưới giàn hoa thiên lý nhà con Hương, cười nói rôm rả,
cùng tâm sự về những ước mơ xa vời.
Thời gian
đi qua lạnh cảm vô tình quá. Phải chăng xa nhau là hết, bọn bạn bây giờ mỗi đứa
một nơi, có còn luyến lưu những năm tháng học trò ẩm ương mà tràn đầy niềm hạnh
phúc ấy không?
Ngày…
tháng … năm
Gần một
năm rồi. Lâu lắm mình không về thăm cha mẹ. Cuộc sống nơi thành phố sa hoa này
đã khiến trái tim quê mùa của mình đổi thay rồi chăng? Có lẽ không phải. Những
buổi chiều buốt tím, những đêm thăm thẳm buồn mình vẫn da diết niềm thương nhớ.
Bao đêm trong giấc ngủ mình vẫn mơ về triền sông quê, bóng mẹ cõng hoàng hôn
những chiều se sắt gió. Bóng cha vò võ những đêm đông bên chiếc bàn cũ kỹ, mái
tóc lốm đốm màu tháng năm xuôi ngược, tiếng thở dài tê tái hòa trong khói thuốc
lào. Mình thèm được nghe tiếng gà gáy len trong làn sương những buổi sáng mùa
đông, tiếng mẹ lọc cọc trong căn bếp nghèo chuẩn bị bữa cơm đạm bạc cho cha con
mình. Vất vả đấy nhưng mẹ vẫn luôn tươi cười, và mỗi lần lui cui làm việc mẹ
lại hát. Những bài hát của mẹ chả có nội dung gì rõ rệt nhưng mỗi lần mình
nghe, luôn khiến tâm hồn mình bình yên…
Ngày
…tháng …năm
Mình đã
xin làm phụ bàn ở một quán cà phê. Cần phải kiếm tiền để lo việc học hành, mình
không muốn bố mẹ phải vì mình nhiều quá. Lo cho mấy đứa em ở nhà cũng đủ mệt
rồi.
Khi nghe
mình nói sẽ đi làm ở quán cà phê con bạn cùng lớp khuyên mình không nên. Nó nói
môi trường ấy phức tạp lắm. Mình thì mình nghĩ khác. Ừ thì có thể sẽ có nhiều
vấn đề xảy ra nhưng có hề gì, tốt xấu hay không phụ thuộc ở nơi mình cả mà.
Gần một
tháng đi làm tiếp xúc với nhiều hệ người mình tự thấy mình đã tự tin ra nhiều.
Có những vị khách rất lịch thiệp, tử tế nhưng cũng có những kẻ cậy vào đồng
tiền mà tỏ thái độ hách dịch lắm. Vì cha mẹ, vì tương lai của mình mình nín
nhịn hết. Họ chửi, họ quát thì cũng có chết đâu, miễn sao mình làm việc tốt
cuối tháng nhận đồng lương xứng đáng là được.
Ngày…
tháng … năm
Những
ngày này có một vấn đề khiến mình suy nghĩ lung tung lắm. Ở môi trường đại học
này, người ta quan hệ yêu đương nhăng nhít quá, mình thì lơ ngơ như vịt. Con
bạn nói, mình tuy là gái tỉnh lẻ nhưng sở hữu một vẻ đẹp thiên thần, xung quanh
mình có rất nhiều anh chàng muốn tự nguyện chết lắm đấy. Mình cười bảo nó, gớm
cỡ tao có gì mà khiến mấy cha xiêu đổ, gái thành phố vừa xinh lại vừa ăn chơi
mới hợp gu mấy cha, ai thèm để ý gái quê như tao.
Nó nhìn
mình xì một tiếng, rồi mày xem, tao đố mày trong năm năm đại học mà thoát khỏi
tình trường đó.
Nó nói gì
kệ nó, mình tự hứa với bản thân sẽ luôn cố giữ vững lập trường. Yêu đương vào
mệt lắm, không những mất thời gian mà còn gây ảnh hưởng nhiều thứ. Mình không
muốn sa vào vũng lầy, đã có bao nhiêu sự thương tâm xảy ra chỉ vì tình yêu sinh
viên.
Hơn một
năm qua mình luôn sống khép cửa trái tim trong phương châm ấy, nhưng gần đây
hình như tâm tư mình đã có cái gì đó khác lạ. Một buổi sáng nọ, giờ giải lao
mình đang đứng nơi lan can nhìn trời ngó mây, khi đưa ánh mắt nhìn sang hành
lang lớp bên cạnh mình bỗng chú ý tới một anh chàng. Chàng ta khá đẹp trai,
nhưng trông vẻ mặt lại u trầm thế nào ấy. Trong khi mọi người cười nói rôm rả
thì chàng ta lại đứng nhìn vào cõi thinh không, ánh mắt xa xăm và buồn não.
Đúng lúc
mình đang say sưa nhìn chàng thì chàng bất ngờ quay đầu lại, mình giật thót tim,
nhưng thật may chàng ta không tỏ vẻ gì khác lạ, lặng lẽ đi vào lớp. Ngày hôm
sau tiếp chàng vẫn đứng nơi lan can ấy, vẫn đôi mắt buồn thăm thẳm như chất
chứa bao niềm tâm sự khó nói. Mình cũng chả hiểu vì sao mình lại quan tâm đến
chàng trai đó như vậy.
Sáng hôm
ấy, một sự việc xảy ra đã khiến tâm tư mình biến động. Chàng trai ấy tự dưng
chăm chú nhìn mình, khi mình quay sang, chàng hé một nụ cười, nụ cười như muốn
xuyên thấu tâm hồn mình.
Những đêm
vừa qua hình bóng chàng trai ấy đã lẻn vào giấc mơ của mình. Mình thấy hắn cầm
tay mình bước trên con đường ngan ngát hương hoa sữa, cái thứ hoa khiến cho mùa
thu hà nội trở nên bình yên và lãng mạn vô cùng…Có lẽ nào mình đã bắt đầu yêu?
(còn tiếp)
Trương Đình Phượng