(xem Di chứng 2)
NHẬT KÝ
CỦA PHƯƠNG
Ngày…
tháng …năm…
Cuối cùng
mình cũng về tới nơi mình đau đáu nhớ thương suốt gần nửa năm qua. Câu chuyện
diễn ra trên chuyến tàu ám ảnh mình ghê gớm. Nếu như tất cả mọi chuyện là sự
thật, thì mình phải làm sao đây?
Đứa bé
trong bụng mình nữa, nó có phải là con ông Hội chăng hay là một oan hồn nào đó
xâm nhiễm vào cơ thể mình? Tại sao gã đàn ông kia định nói gì đó về cái bào
thai này rồi lại thôi, hắn che giấu điều gì nghiêm trọng?
Hai đêm
nay, trăng sáng cực độ. Mình không dám bước ra ngoài. Mình sợ.
Bóng ma
nữ kia có phải đã theo mình về tận đây?
Những lúc
khuya khoắt hình như mình có nghe mơ hồ tiếng bước chân đi ngoài hành lang, từ
cõi xa xăm nào đó ri rỉ tiếng ai đó khóc, ai oán não nùng. Có lẽ do mình thần
hồn nát thần tính tưởng tượng ra.
Mình về,
bố mình chỉ hỏi qua loa vài câu về sức khỏe, còn mẹ thì hỏi dò đủ thứ. Mình dấu
tiệt. Bí mật động trời của gia đình Vũ tốt hơn hết là giữ kín, có nói ra mẹ
cũng không tin nổi. Giữa thế kỷ hai mốt này nói tới chuyện bùa chú ma quỷ người
ta thậm chí còn cho là mình bị điên.
Ngày…
tháng … năm…
Mình về
quê mới nửa tuần Vũ đã gọi điện giục mình ra. Có chuyện gì hệ trọng chăng?
Ngày mai
mình phải trở lại nhà Vũ gấp. Linh cảm cho mình biết hẳn là có chuyện không hay
đã xảy ra.
Gã đàn
ông kia dặn mình nếu có gì nguy hiểm hãy gọi điện cho gã. Mình nên tin tưởng gã
hay không?
Dù muốn
hay không mình cũng đã bị cuốn vào vòng xoáy, kiên cường lên Phương rồi mọi
chuyện sẽ qua thôi.
Căn nhà
ấy còn bao nhiêu chuyện kỳ quái nữa đây? Bằng mọi giá mình phải tìm cho ra ngọn
nguồn.
…
Sau hơn
một ngày ngồi tàu Phương đã trở lại nhà chồng. Lần trở về này suốt chặng đường
dài nàng không gặp bất cứ vấn đề gì.
Vũ đã chờ
đón nàng từ lâu. Thấy nàng Vũ cười:
– Em đã
về, những ngày em đi anh nhớ em quá.
Phương hỏi:
– Có
chuyện gì mà anh gọi em về gấp vậy?
– À có
chuyện gì đâu em. Mẹ nói em đang bầu bí không nên ở miền quê lâu, về phố cho an
toàn. Vũ đáp.
Phương im
lặng bước vào nhà. Hẳn là gia đình hắn sợ mình tiết lộ những điều quái lạ trong
căn nhà này nên phải gọi mình về gấp ?
Nàng cười
thầm.
Trời mưa.
Cơn mưa dai dẳng kéo dài từ chiều tới tận bây giờ. Mùa đông vốn đã lạnh mưa
càng lạnh thêm. Phương ngồi bó gối trên giường lắng nghe gió rít ngoài hiên.
Mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Mưa nhuộm mờ con phố quạnh vắng. Đêm nay Vũ lại
vắng nhà. Lúc đầu hôm ông Hội có ghé qua phòng hai vợ chồng hỏi han về cái
thai, Phương trả lời qua quýt, ông chỉ cười nói :
– Con cố
giữ gìn sức khỏe, mẹ tròn con vuông, mọi hi vọng của cái dòng họ này nhờ cả vào
hai mẹ con con.
Phương định
đánh liều hỏi ông về những chuyện kỳ dị kia nhưng nghĩ lại nàng quyết định im
lặng.
– Những
ngày này ta thấy sức khỏe ta giảm sút nhiều, có thể thời gian của ta đang dần
khô kiệt, có những điều ta muốn nói với con nhưng chưa phải lúc. Ông nhìn
Phương, đôi mắt bỗng trũng buồn. Ta biết con oán hận ta và gia đình này, chúng
ta có lỗi với con, Phương à.
Phương
cúi đầu, thở dài nói :
– Ông
đừng trách mình nữa, tất cả đã xảy ra, số phận tôi nó như thế thôi thì đành
chấp nhận.
Bờ vai
ông chợt run run, hai bàn đan vào nhau như cố níu giữ cái gì, giọng ông thoảng
như gió:
– Con
đừng trách bà Nghĩa, bà ấy là người phụ nữ khốn khổ.
Thật lạ
lùng, ông ta nói với mình những điều đó làm gì ? Hay ông ta đang cảm nhận thấy
cái gì nghiêm trọng sắp đến ? Cũng có thể ông ta biết mình đã tường tận những
suy tính của bọn họ nên tới đây trấn an mình bằng sự hối lỗi rẻ tiền ? Hay là
sự quả báo sắp đổ xuống gia đình này ? Ý nghĩ rối như tơ vò trong đầu Phương,
nàng ngồi thẫn thờ nhìn vào quãng không, ông Hội rời đi lúc nào nàng cũng chẳng
để ý…
Thời gian
lao qua như chuyến xe tốc hành. Phương lâm bồn. Nhập viện đã bốn hôm, những cơn
đau như trời giáng thúc ngược tử cung nàng một ngày mấy chập, thế nhưng đứa bé
vẫn như chưa có ý định chào đời.
Đêm nay
sau mấy ngày thao thức chờ đợi bà Nghĩa và ông Hội hết muốn kiên nhẫn, bảo nhau
về, để Vũ ở lại chăm sóc Phương. Mười một giờ đêm. Vũ mệt mỏi gục đầu lên thành
ghế ngủ. Phương nằm lặng lẽ đưa đôi mắt uể oải nhìn lên trần phòng. Những đợt
gió thi nhau rên rỉ ngoài sân bệnh viện nghe như tiếng loài ma quỷ than khóc.
Đèn điện
đang sáng bỗng chập chà chập chờn rồi phụt tắt, không gian chìm vào vũng tối
đen, xòe tay không thấy ngón. Một làn gió tràn mạnh vào phòng. Phương run lên
như cầy sấy. Vũ vẫn đắm đuối trong giấc ngủ. Một mùi hương khắm khắm như mùi
xác người bị phân hủy ngập đầy không khí. Phương kinh hãi nhỏm dậy. Một bàn tay
ma quái từ đâu chộp lấy tay nàng. Nàng cố gắng giằng lại. Bàn tay kia càng giữ
chặt hơn. Giữa mùa đông lạnh giá như cắt da xẻo thịt mà mồ hôi đầm đìa sống lưng
Phương. Mọi chuyện bắt đầu rồi chăng?
Phương cố
mở miệng thét lên nhưng chuỗi âm thanh vừa ra đến lưng chừng họng đã bị bóp
nghẹt bởi một sức mạnh ma quái, nàng giãy dụa, nước mắt trào ra. Một thanh âm
rờn rợn xói vào màng tai nàng:
– Ngươi
đừng phản kháng vô ích. Mấy trăm năm qua rồi, đã đến lúc chân lý phải được thực
hiện. Dòng họ khốn kiếp này phải bị quả báo. Chúng tưởng dựa vào cái thứ bùa
chú trấn yếm của lũ người Trung Hoa khát máu kia là có thể kiềm chế dân tộc
Việt Nam này chăng?
Rồi đó
Phương bị lôi xuống khỏi giường. Bóng ma kia kéo lê nàng ra ngoài. Màn đêm thăm
thẳm. Khắp bệnh viện bao trùm uế khí chết chóc. Tiếng mèo kêu thảm thiết hòa
trong làn gió đêm rùng rợn vô cùng.
Những
hàng cây vật vã chìa những cánh tay mất thịt giữa đêm trường đặc quánh. Dường
như hàng triệu oan hồn từ bao nhiêu thế kỷ đang ùa về hò hét gầm rú. Đầu óc
Phương hoang mang cực độ. Có lẽ nào nàng sắp phải từ giã sự sống. Hay là nàng
đang bị đưa xuống mười chín tầng địa ngục?
Nước xâm
xấp dưới chân nàng. Một thứ nước sắc như dao, từng đợt từng đợt cứa mạnh vào da
thịt nàng, Phương đau đớn tưởng chừng ngất đi. Giọng nói yêu ma kia lại vang
lên:
– Ngươi
có biết cái thứ nước này là gì không? Máu đó, máu của những thế hệ người con
dân tộc này đã đổ xuống vì bao cuộc xâm lăng của lũ bạo tàn bành trướng Trung
Hoa đấy. Chúng đã dùng gươm đao và bạo lực mong nhấn chìm tinh thần quật cường
của dân tộc này xuống vũng bùn nô lệ nhưng chúng đã không thể đạt được điều
chúng mong đợi. Những kẻ nắm giũa quyền uy bao thế hệ trên đất nước này đã
không ít lần quỳ gối ngoại bang, liếm gót ngựa bọn Trung Hoa nhưng tất cả mọi
người dân qua bao nhiêu thời đại không cam chịu lùi bước đã đứng lên giành giật
lại từng tấc đất tổ tiên. Người hiểu không?
Một lằn
sét rạch ngang trời. Phương nhìn thấy kẻ trước mặt mình. Một người thiếu nữ
khuôn mặt bầy nhầy máu, hai chân cụt tới tận khụy gối. Đôi mắt xanh như mắt
mèo, ánh lên niềm căm thù như muốn thiêu cháy cả vũ trụ…Vũ giật mình tỉnh dậy.
Chàng hốt hoảng nhìn quanh, không thấy Phương đâu. Chàng lao ra ngoài. Cả bệnh
viện ngập chìm trong vũng vắng lặng như đêm nghĩa địa. Phương đã đi đâu. Có lẽ
nào nàng đã về nhà? Những linh cảm mơ hồ vùn vụt quất ngang tâm trí Vũ.
Đường phố
về đêm vắng lặng. Hai bên những ngôi nhà đã đóng cửa từ lâu. Vũ vội vã phóng xe
lao nhanh trên con đường ngập tràn xác lá.
Những ánh
đèn đường chết dần phía sau Vũ. Con đường trước mắt nhão nhợt gam màu tối. Mưa
bắt đầu rơi. Giá lạnh như những chiếc gai chích vào thân xác chàng.
Tay lái
chàng quýnh quáng. Một con mèo đen như hắc ín, chỉa đôi mắt như hai mũi dùi về
phía chàng. Vũ phanh gấp. Chới với, cả xe và chàng lao về phía trước. Một tiếng
la thảm thiết khứa ngang mạch đêm. Vũ lồm cồm vùng dậy. Trước mắt chàng, trong
ánh sáng của đèn xe máy một người nằm trong vũng máu, máu theo nước mưa loang
ra đường. Vũ lao tới đỡ người kia dậy. Cuống họng bỏng rát, một tiếng la kinh
hoàng bật ra khỏi miệng Vũ:
– Cha!
Trời ơi,
thế này là thế nào? Tại sao cha chàng lại ở đây. Chính chàng, chàng đã đâm chết
người bố của mình? Không, không thể như thế được. Vũ ôm chầm cái xác khóc vùi.
Mưa như trút. Nước lênh loáng nghẹn tắc cả khu phố. Bỗng Vũ thấy tay mình nhẹ
bẫng. Chàng mở mắt ra. Cái xác trên tay đã biến mất. Xung quanh tĩnh mịch. Thì
ra nãy giờ chàng bị ảo giác. Nhưng con mèo kia là sao, cái chết của cha chàng…
lẽ nào là điềm báo một sự việc kinh tâm động phách. Vũ dựng xe dậy, nổ máy lao
vút đi. Mưa quất rát rạt.
Oan hồn
ma nữ kia quả thật đã đưa Phương về nhà Vũ. Đang ngồi trầm tư bên ấm trà nóng,
ông Hội bỗng giật nảy mình khi nghe ngoài sân có tiếng rên rỉ. Ai nửa đêm khuya
khoắt lại vào nhà ông than khóc? Vội vã ông chay lại mở cửa. Ánh điện trên thềm
hắt xuống sân, ông trông thấy một người phụ nữ nằm sõng xoài trong vũng nước.
Phương. Đúng là Phương.
Ông lao
xuống. Định ôm nàng nâng dậy. Một luồng gió tát thẳng vào mặt ông. Mưa. Mưa máu
tanh lợm mửa. Ông giơ tay chắn ngang mặt.
– Bố, cứu
con với bố ơi.
Tiếng
Phương mỏng tanh như người sắp chết. Ông Hội quáng quàng, hai tay ông run lẩy
bẩy. Vừa chạm vào người Phương ông đã thấy một làn âm khí xuyên thấu vào nội
tạng.
– Con…
Phương, làm sao, làm sao ra nông nỗi này. Thằng, thằng Vũ nó đâu?
Ông lắp
bắp nói không ra hơi.
– Cứu
cứu, chết mất, chết mất…
Giọng
Phương càng thảm thiết hơn. Ánh mắt nàng chất đầy niềm kinh hãi, cánh tay nàng
rũ rời giơ lên chỉ về phía sau. Ông Hội ném nhanh cái nhìn ra cổng. Vắng tanh.
Làm có gì lạ đâu.
Ông nâng
Phương dậy.
– Á, trời
ơi !
Tiếng ông
lạc đi. Một con mèo đen, cụt hai chân nằm lù lù ngay dưới hạ bộ Phương. Máu từ
trong nàng đang trào ra. Một thư máu đen ngòm, tanh tưởi chưa từng thấy. Những
hạt mưa đổ xuống càng lúc càng dữ dằn. Mưa như muốn nhấn chìm sự sống nơi trần
gian, mưa như muốn vạch trần bí mật của tội ác và âm mưu thôn tính hàng thế kỷ
của cái dân tộc tự xưng là Thiên Triều.
Di huấn
tổ tiên, di chứng dòng tộc tất cả ùa về nện từng nhát búa vào tâm não ông Hội,
hơi thở ứ nghẹn, máu chèn ngang ngực ông, ông hự lên một tiếng từng bựng huyết
đỏ ngầu trào lên miệng. Một bóng người đột ngột xuất hiện trước mắt ông, giọng
nói như lời nguyền rủa vọng về từ cõi xa xưa:
– Ta đã
chờ, hơn năm trăm năm để có ngày hôm nay. Dòng dõi loài ác thú chúng mày đã đến
lúc phải đền tội.
Ông Hội
quỳ hai chân xuống vũng nước mưa hòa lẫn máu, hai tay chắp ngang ngực van vỉ:
– Lạy bà,
xin bà tha cho người phụ nữ này, chuyện đã qua hàng bao thế kỷ rồi, tội lỗi của
dòng họ chúng tôi đã trở thành tro bụi quá khứ, tổ tiên tôi chỉ làm theo lệnh
hoàng đế thưa bà, bao thế hệ nối tiếp nhau dòng họ tôi luôn di huấn cho con
cháu phải tìm cách chuộc tội với bà, chúng tôi hối hận lắm rồi thưa bà.
– Hừ, cái
gì là quá khứ, cái gì là tro bụi, cái gì là hối cải? Người đó rít lên. Câm
miệng, lũ người Trung Hoa các người cũng biết nói về nhân tính hay sao. Các
ngươi giết ta một cách dã man, chôn vùi xác ta trong chiếc quan tài tẩm thứ độc
kinh hoàng mong kiềm hãm linh hồn ta, các người yểm bùa để làm kiệt quệ nguyên
khí dân tộc chúng ta, các ngươi muốn đời đời nước Việt này phải lụy thuộc vào
dân tộc ác thú các người. Năm trăm năm qua dòng họ các người bị ta nguyền rủa
lẽ ra phải tuyệt tự tuyệt tôn lâu rồi thế mà trời cao không có mắt mỗi đời dòng
giống các người vẫn nảy nòi ra một kẻ đủ khả năng duy trì nòi giống. Đến đời
ngươi ý nguyện của ta sắp được thực hiện thì ngươi, bà ta chỉ thẳng mặt ông
Hội, chính ngươi lại dựa vào sự ngây thơ băng khiết của người đàn bà này để kéo
dài âm mưu của các người. Ta không thể để các người tồn tại mãi.
Oan hồn
ma nữ ngửa mặt lên trời cười, tiếng cười như muốn nghiền vụn những hờn oán tích
tụ suốt năm thế kỷ đằng đẵng:
– Dù gì
ngươi cũng sắp chết, ta nói điều này cho ngươi biết. Buổi chiều hôm ấy nơi
ruộng ngô, cũng chính là mảnh đất hiện tại gia đình ngươi đang sống, tổ tiên
các người đã hành hình ta để làm lễ hiến tế. Bọn chúng nghĩ vĩnh viễn oan hồn
ta không thể thoát ra khỏi chiếc quan tài quỷ quái ấy, tuy nhiên bọn chúng
không thể ngờ, lúc bấy giờ ta đã không còn là một thiếu nữ băng thanh ngọc
khiết. Trong cơ thể ta lúc đó đã mang giọt máu của người đàn ông ta yêu thương.
Chính đứa trẻ ấy đã phá vỡ sự trấn yểm của quan tài, giúp ta ra ngoài. Suốt năm
trăm năm qua ta luôn bám theo dòng tộc các người, lẽ ra ta đã trả thù, nhưng
khốn nạn thay cái sức mạnh bùa yểm của dân tộc Trung Hoa các người phải sau năm
trăm năm mới hết hiệu nghiệm. Ta đã kiên trì chờ đợi, ha ha, cuối cùng ngày này
cũng đến.
Oan hồn
ma nữ nói xong chợt im lặng, rồi bỗng rưng rưng nói:
– Con
trai ta đã không có cơ hội nhìn thấy mặt trời và cuộc sống nơi trần thế.Tổ tiên
của ngươi là một lũ ác nhân.
Bà ta sấn
tới gần ông Hội, hai bàn tay đầy máu bóp nghẹt yết hầu ông…
(Suốt từ
nãy tới giờ con chó mực nhà ông Hội không hề có phản ứng gì, cứ như nó bị sức
mạnh siêu nhiên nào đó kiềm hãm)
– Bố, bố
ơi!
Tiếng Vũ
vang lên thê thiết trong màn mưa gió phũ phàng. Chàng vừa về tới cổng đã chứng
kiến sự việc kinh hoàng trong sân nhà mình.
Đoàng.
Một tiếng sét đinh tai. Mưa tầm tã trút. Vũ trèo qua cổng xông vào.
Chàng lao
tới chắn trước ông Hội:
– Tôi xin
bà, hãy tha cho bố tôi.
Ông Hội
thở dốc nói:
– Đừng
con, hãy để ta chết dưới tay bà ấy. Đã đến lúc chân lý được thực thi rồi.
– Không,
bố, bố không thể chết. Vũ ôm chầm lấy ông Hội, chàng khóc. Tiếng khóc nghẹn
ngào như đứt từng khúc ruột.
Cơn đau
đớn đã khiên Phương ngất đi. Bây giờ nghe tiếng la thảm của Vũ nàng mơ hồ hồi
tỉnh.
– Anh Vũ.
– Phương,
trời ơi. Em. Phương ơi. Bây giờ Vũ mới để ý tới Phương. Chàng không dám buông
bỏ cha mình, chỉ biết nhìn Phương đau đớn thốt.
– Hay
lắm, hay lắm. Tất cả đều được chết chung tại nơi này. Oan hồn ma nữ cười khằng
khặc.
Lúc này
bà Nghĩa đã tỉnh ngủ, hớt hơ hớt hải chạy ra.
– Tổ tiên
ơi, chuyện gì thế này. Bà Nghĩa kinh hoàng la lên. Trong trí não của bà mọi
chuyện bao nhiêu năm trước vùn vụt hiện về.
“Thôi
đúng rồi, gia đình này bị ma ám. Lời của ông ăn mày năm xưa quả không sai ’’
Nhớ tới
lời đồn thổi của người Việt Nam từ xa xưa, loài yêu ma rất sợ nước tiểu. Bà
Nghĩa vội vàng chạy vào lấy thau đái luôn vào đó, rồi bưng ra liều mạng lao tới
hắt lên bóng ma.
Oan hồn
ma nữ cười điên dại :
– Ha ha,
mụ đàn bà ngu xuẩn. Ngươi tưởng nước tiểu sẽ làm ta tiêu tán linh hồn chăng ?
Ngươi
thật đúng là di chứng của hủ tục u tối của dân tộc này. Đáng thương thay cho
một dân tộc mấy ngàn năm quật cường, mà không thoát khỏi tầm nhận thức hạn hẹp.
Nếu nước tiểu có thể khiến ma quỷ sợ hãi thì hàng ngàn năm qua tại sao những
người dân trên đất nước này không dùng nó mà xua đuổi lũ ma quỷ Trung Hoa ra
khỏi tiềm thức phụ thuộc đi ?
Bà Nghĩa
sợ đến mức chân đập tay run, toàn thân như lên cơn động kinh. Bà vội quỳ xuống,
miệng lầm rầm khấn kinh phật.
Từng đợt
gió quật, tát, vả xuống màn đêm ngun ngút. Mưa vẫn ào ào như phụ họa cho cảnh
tưởng ma quái.
Bỗng một
âm thanh khàn khàn vang lên :
– Oan hồn
kia, ngừng tay lại.
Tiếp theo
một bóng người vọt tường xông vào.
Chính là
gã đàn ông kỳ lạ gặp Phương trên chuyến tàu dạo nọ. Vừa vào tới nơi gã nhanh
như cắt sấn tới chỗ con chó mực đang nằm. Đâm thốc thanh gươm đã chuẩn bị sẵn
vào người con có chó.Con chó tru lên ghê rợn. Một vòi máu tươi phún ra, tanh
ngòm. Gã lấy chiếc thau lúc nãy bà Nghĩa đựng nước tiểu hứng máu chó. Rất nhanh
gã hắt thau máu về phía bóng ma.
– Á. Bóng
ma thét lên. Ngươi, ngươi là quân khốn kiếp. Dòng họ ngươi là người nước Nam
này, vậy mà ngươi cam tâm phụng sự cho lũ ngoại bang.
Gã đàn
ông kỳ lạ bình tĩnh nói :
– Thưa
bà, tôi không phải là kẻ phản bội dân tộc. Mọi oan ức của bà không nên giải
quyêt bằng máu và mạng người. Tổ tiên những người này có tội chứ không phải họ.
Liền đó
gã vung gươm lên. Miệng khấn, tay khươ. Chỉa mũi gươm về phía bóng ma.
Bóng ma
ngay lập tức sợ hãi lao vút đi.
Gã đàn
ông cùng Vũ và bà Nghĩa dìu đỡ ông Hội với Phương vào nhà, đặt hai người lên
giường.
– Cảm tạ
ông. Bà nghĩa chắp hai tay vào nhau. Tôi nhìn ông sao cứ quen quen. Bà nói
tiếp.
– Tôi là
cháu của ông ăn mày năm xưa thưa bà.
– Hả, chả
trách gì.
Gã đàn
ông kể về lai lịch của mình và nguyên nhân tại sao mình có mặt ở đây. Nghe xong
Vũ và bà Nghĩa kinh nghi thất sắc. Tất cả những chuyện của dòng họ nhà Vũ tới
tận bây giờ chàng và mẹ chàng mới mơ hồ hiểu được phần nào.
– Đau đau
quá, cứu tôi với.
Cả ba
cùng quay lại. Phương đau đớn vật vã rên la. Bà Nghĩa vội chạy lại, Vũ và gã
đàn ông lại theo. Hai tay Phương đang ôm bụng, thân thể nàng oằn oại.
– Chắc là
lên cơn đau đẻ. Bà Nghĩa nói, Vũ con vào bếp đun ngay ấm nước nóng cho mẹ.
– Dạ. Vũ
ứng tiếng và đi làm theo lời bà.
Hai mắt
Phương trợn trừng, miệng sùi bọt.
– Đừng,
đừng giết tôi.
Phương
rên la.
– Đừng
sợ, ta đây, bình tĩnh lại đi con.
Bà Nghĩa
đặt tay lên người Phương, trấn an nàng. Phương vẫn quằn quại rên rỉ không ngớt.
Vũ đưa
nước sôi ra. Bà Nghĩa sắn tay, chuẩn bị làm bà đỡ….
Ngoài
trời mưa đã ngớt, gió đã lặng, nhưng sự việc ma quái lúc nãy vẫn còn quanh
quất. Không khí khủng bố vẫn bao trùm căn nhà ông Hội.
Gã đàn
ông và Vũ để một mình bà Nghĩa xoay sở, hai người lại bàn ngồi, mỗi người theo
đuổi một ý nghĩ riêng.
– Ối cha
mẹ ơi.
Tiếng bà
Nghĩa vang lên như bị một đòn đánh vào ngực. Hai người đàn ông lao ngay lại. Vũ
hỏi dồn :
– Gì vậy
mẹ, gì vậy mẹ.
– Kia,
kia… Bà Nghĩa lắp bắp chỉ lên giường.
Vũ và gã
đàn ông cũng tái xám mặt khi nhìn thấy vật trên giường. Phương đã đẻ. Không
phải một đứa con trai. Cũng không phải là đứa con gái. Mà là hai cái chân mèo
đen thui. Phương cố mở mắt nhìn.
– Không,
không thể như thế. Phương thét lên rồi ngất lịm đi.
…
Ba ngày sau Phương và Ông Hội dần phục hồi sức khỏe. Suốt từ sáng tới tối
Phương ngồi thẫn thờ như tượng gỗ trên giường, nước mắt lưng tròng. Nàng vô
cùng đau khổ. Dù đó là sự loạn luân, nhưng tại sao đứa con nàng mang nặng đẻ
đau chín tháng mười ngày lại là hai cái chân mèo đen ? Chính người đàn bà đó,
cái oan hồn thiếu nữ, đã móc giọt máu của ông Hội ra khỏi người nàng và nhét
hai cái gớm ghiếc ấy vào cơ thể nàng. Đêm đó, cái đêm rùng rợn ấy…
Gã đàn
ông kia vẫn chưa rời nhà ông Hội, gã đang chờ để giải quyết mọi vấn đề.
– Cô hãy
bình tâm lại, đừng đau lòng nữa. Gã cầm tay Phương an ủi. Lẽ ra tôi nên nói
trước với cô về cái bào thai đêm ấy trên tàu. Cô tha lỗi cho tôi.
Phương
gượng cười:
– Tôi
không trách gì ông cả. Tất cả là tại tôi. Tôi là một ả đàn bà lăng loàn. Tôi
đáng bị như vậy.
Ánh mắt
nàng ngập tràn thống khổ…
Ông Hội
chỏi tay ngồi dây, uể oải gọi :
– Bà Nghĩa
ơi.
Bà Nghĩa
từ dưới bếp chạy lên.
– Gì vậy
ông ?
– Bà gọi
thằng Vũ và Phương lại đây. Tôi có chuyện muốn nói.
… Mọi
người ngồi quây quanh ông Hội.
Ông bắt
đầu nói :
– Đây là
bí mật được giữ kín suốt hơn năm thế kỷ của dòng họ tôi. Ông quay qua nhìn gã
đàn ông kỳ lạ. Mọi chuyện anh đã biết hết rồi thì phải ?
Gã đàn
ông gật đầu.
– Có lẽ
cả bà, thằng Vũ và Phương cũng đã biết một số chuyện rồi. Ông Hội nói tiếp. Tuy
nhiên tôi vẫn muốn nói lại tất cả mọi sự việc một cách rõ ràng trước khi chết.
Ông nhìn ra sân. Tâm tư trôi về thuở xa xưa. Gia tộc tôi vốn khởi nguồn ở vùng
Triết Giang bên Trung Quốc đời Hậu Hán, đến đời thứ hai thì được lệnh dụ của
hoàng đế mật phái sang Việt Nam với sứ mệnh chọn một vùng đất phù hợp phong
thủy định cư và đồng thời thực hiện việc trấn yểm để kiềm hãm sự hưng vượng đất
nước này. Nếu việc trấn yểm thành công thì hàng ngàn thế hệ sau dân tộc Việt
Nam phải phụ thuộc vào đất nước Trung Hoa về mọi mặt. Sau ba năm nghiên cứu tìm
hiểu tổ tiên tôi đã chọn được một vùng đất thích hợp cho mọi việc. Mảnh đất ấy
nằm bên một dòng sông, quanh năm nước mang một sắc vàng, có núi non trùng điệp…
Tránh sự nghi ngờ của mọi người và cũng để có thời gian chuẩn bị họ đã làm
nương trồng dâu như những người dân bản địa. Cuối năm đó, bọn họ sau nhiều ngày
rà soát đã tìm cách bắt cóc một cô gái trong vùng. Vào một buổi chiều họ đã
cùng nhau thực hiện nhiệm vụ thiêng liêng được hoàng đế giao phó.
Ông Hội
vừa thở vừa kể lại toàn bộ nghi lễ yểm bùa ấy. Nghe chuyện đó hai bàn tay
Phương toát mồ hôi. Tất cả đúng y như giấc mơ của nàng chiều hôm nọ trên tàu.
Giọng ông
chùng dần :
– Từ đó
về sau không biết do quả báo hay một lý do siêu nhiên nào đó mà dòng họ tôi
phát sinh căn bệnh mỗi đời chỉ sinh được hai người con trai, và một trong hai
kiểu gì cùng có một kẻ không có khả năng duy trì nòi giống.
Câu
chuyên ông Hội kể đã dứt từ lâu mà mọi người vẫn như đang đắm chìm trong muôn
vàn cảm xúc lạ kỳ, sợ hãi đan xen. Cuối cùng những bí ẩn suốt mấy mươi năm lẩn
quất trong tâm trí bà Nghĩa đã có lờ giải.
– Như
vậy, cái đêm ồng từ chiến trường trở về cuộc nói chuyện mà tôi nghe trong nhà
tắm là của ông và người đàn bà chết oan kia ? Bà Nghĩa nhìn ông Hội hỏi.
Ông chớp
chớp mắt khẳng định :
– Đúng
như vây, đêm đó bà ta đã hiện lên và định giết tôi. Nhưng không hiểu sao sau đó
bà ta lại bỏ cuộc.
Thều thào
ông tiếp :
– Bí mật
này được chúng tôi lưu truyền kín đáo trong dòng họ qua từng thế hệ. Đến đời
tôi thực sự tôi không hề muốn duy trì cái sứ mệnh vô nhân này. Chỉ vì tôi chỉ
sinh được mỗi một thằng con trai nên tôi đã phải làm bao nhiêu chuyện trái lẽ
trời. Dù không phải để duy trì sự bùa yểm kia thì dòng họ này cũng không đáng
bị tuyệt tự mà. Ông trào nước mắt.
Gã đàn
ông kỳ lạ cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng lên nói :
– Thưa
ông, mọi chuyện đã thuộc về xa xưa rồi. Dân tộc Việt Nam không sống mãi trên
xác hận thù, cái gì đã qua người dân đất nước này sẵn sàng xóa bỏ để sống trong
an lạc và thanh thản. Tuy nhiên bây giờ gia đình ông bà muốn yên ổn thì tôi cần
phải trục xuất oan hồn ma nữ kia ra khỏi vùng đất này. Linh hồn bà ta phải được
giải thoát khỏi những oán hận tích tụ suốt mấy thế kỷ qua. Ông hãy chỉ cho tôi
chỗ chôn chiếc quan tài kia tôi nghĩ nó ở đâu ngay trong căn nhà này thôi.
Vũ,
Phương và bà Nghĩa nghe vậy đều giật bắn. Ông Hội run run nói :
– Đúng
thế, chiếc quan tài ấy hiện vẫn ở trong vùng đất này. Ông chỏi tay ngồi dậy.
Năm xưa khi phá dỡ dãy nhà gỗ xây lên căn nhà bằng này, tốp thợ xây đã đào phải
chiếc quan tài. Tôi đã không cho họ lấy nó lên và tôi cũng bảo họ căn làm sao
để nó nằm ở một chỗ thuận tiện, khi nào có điều kiện tôi sẽ di chuyển nó đi nơi
khác an táng.
Ông bão
Vũ:
– Vũ, con
dìu ta đi. Ta sẽ chỉ chỗ quan tài cho anh ta.
Vũ ôm
ngang người bố đỡ ông dậy. Mọi người theo chân ông Hội. Thời gian trôi qua từng
khắc. Mọi người như ngừng thở.
– Chính
chỗ này đây. Ông Hội chỉ xuống bậc tam cấp trước nhà. Năm đó tôi để chiếc quan
tài ấy nằm ở đây vì theo quan niệm người Trung Hoa thì ma quỷ sẽ không thể vào
nhà nếu không được sự cho phép của thần canh cửa. Có lẽ điều đó đã linh nghiệm
vì vậy mà suốt những năm qua hồn ma ấy không xâm nhập được vào nhà.
– Tốt
rồi. Bây giờ mọi người hãy sinh hoạt bình thường, đêm nay đúng mười hai giờ là
giờ mà ma quỷ rời địa ngục lên dương thế tôi sẽ thực hiện sự giải thoát cho oan
hồn bà ta.
….
Đêm
xuống. Mùa đông trời tối đen như mực. Tuy không mưa nhưng cái lạnh lẽo ẩm mốc
của những ngày mưa vừa qua vẫn còn ngập ngụa trong không khí.
Gã đàn
ông kỳ bí lập một bàn thờ ngay trước cửa nhà ông Hội. Gã nói mọi người hãy ở
trong nhà, nếu không muốn bị nhiễm âm khí.
Mười hai
giờ. Điện đường đã tắt hết. Thị trấn chìm vào tấm áo choàng thinh lặng. Ông Hội
nằm trên giường hơi thở đều đều, chừng như ông đã ngủ. Phương, Vũ và bà Hội
ngồi bên chiếc bàn hội hộp chờ đợi.
“Âm dương
hòa hợp. Cõi thế trầm luân. Miền địa ngục tối tăm nhiều oan trái. Bao thế kỷ
bạo tàn xương chất thành núi, máu trào như biển. Kẻ bạo quyền tay nực mùi tanh,
người bị chà đạp nhục thảm ê chề.
Nào
phương đông, ấy phương tây. Đã làm người ai cũng máu nóng, tim hồng. Cớ chi gây
bao cuộc tang thương. Oán hận ngập tràn. Mộng bá đồ vương liệu có tồn tại ngàn
vạn năm. Cớ chi không rũ bỏ hư danh làm kẻ bình phàm sồng chết trong tiếng cười
bình thản.
Máu trả
máu oan oan tương báo bao giờ nguôi. Hồn ơi hồn, mau mau tỉnh ngộ. Thoát ly cõi
u mê tăm tối. Tìm về miền cực lạc trường sinh. Hóa giải mọi oan cừu…”
Gã đàn
ông kỳ bí vung gươm múa tít mù. Tay trái cầm hai lá bùa châm lửa vung vẩy.
Miệng lâm râm khấn khứa một tràng. Bất ngờ gã kề gươm vào cổ tay cứa mạnh, một
tia máu phụt ra. Chảy đầm đìa xuống bậc tam cấp. Trời đang tĩnh lặng bỗng nổi
gió. Hòa trong tiếng gió là một chuỗi âm thanh ma quái. Rồi đó từ đâu một đàn
rắn quái dị trườn vào mảnh sân nhà ông Hội, chúng phát ra tiếng khè khè, mắt
con nào con nấy mở trừng. Từ dưới đất một làn khói đỏ quạch bốc lên. Ẩn hiện
trong làn khói ấy là một hai chiếc bóng, một người thiếu nữ và một con mèo, cả
hai đều cụt chân.
Gã đàn
ông kỳ dị khấn to hơn:
– Ánh
sáng dẫn lối về miền cực lạc. Tạo hóa sinh ra hình hài mỗi loài mỗi vẻ. Mắt của
loài nào loài ấy sử dụng. Nào mắt mèo xin trả cho mèo. Mắt người xin trở lại
trên thân người.
Lời gã
vừa dứt, hai đôi mắt lần lượt trở về chính chủ. Gã tiêp:
– Oán hờn
rũ bỏ đi thôi. Thoát ly cõi cặn tìm vui miên trường”
Gã đâm
thanh gươm xuyên qua màn khói máu. Khuấy khoắng một hồi. Khói đột nhiên tan.Gió
ngừng. Hai oan hồn bị trói buộc hơn năm trăm năm phút chốc tan biến vào cõi hư
vô.
Gã mệt
mỏi gục xuống. Mồ hôi tuôn ra như suối, chảy dọc sống lưng. Gã chống kiếm đứng
dậy lê vào nhà.
Bỗng. Một
thanh âm xé nát màn đêm.
– Á. Trời
ơi, ông Hội ơi.
Đó tiếng
bà Nghĩa. Cơn mệt mỏi tan biến gã lao nhanh vào. Trên giường ông Hôi nằm bất
động. Máu trào ra hai lỗ mũi và miệng. Hai con ngươi trồi hẳn ra ngoài. Kinh dị
nhất là quần ông ta đã bị xé nát để lộ ra bộ hạ nhơm nhớp máu. Dương vật không
còn trên cơ thể ông Hội….
….
Năm ngày
sau ông Hội được mang đi chôn. Và cổ quan tài ký bí chôn dấu dưới mảnh đất nhà
ông hơn năm trăm năm cũng được gã đàn ông kia thuê đào lên mang ra hỏa táng
ngoài nghĩa trang thị trấn.
Nửa tháng
sau một đêm Vũ và Phương đang ngủ thì nghe tiếng bà Nghĩa hò hét từ phòng bên
vọng sang. Hai vợ chồng hốt hoảng chạy qua. Đầu bà Nghĩa nằm dưới đất, hai chân
chổng lên trời, và cả hai chân đều bị tiện đứt tận khụy gối…
Những
ngày sau đó Phương và Vũ luôn sống trong tâm trạng lo sợ. Như vậy là mối họa
quả báo kia đã không được hóa giải. Sự trả thù của oan hồn ma nữ vẫn diễn ra dữ
dội kinh hoàng.
Mấy lần
Phương tìm cách liên lạc với gã đàn ông kia nhưng đều nhận về sự tuyệt vọng. Số
máy phone mà gã cho nàng không đúng. Gã đã đi đâu? Có lẽ nào gã đến đây chỉ để
giải thoát cho oan hồn thiếu nữ ấy, cũng chính là hóa giải sự trấn yểm cho dân
tộc Việt Nam. Còn sự quả báo đối với gia đình Vũ gã không quan tâm đến?
Trước sau
gì cũng đến lượt Vũ phải trả giá cho tội lỗi của dòng họ chàng và cũng là của
đất nước Trung Hoa, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vũ không muốn Phương bị kéo
vào. Bởi vậy đêm nay chàng nhất quyết đuổi nàng đi. Nhưng Phương không muốn bỏ
rơi Vũ lúc này, với nàng giờ đây chỉ có tình yêu thương và sự đồng cảm, còn
những nỗi oán hận thật sự đã chết trong nàng.
Phương
đưa đôi mắt buồn thảm cố nhìn xuyên vào bóng đêm. Bàn tay vẫn để trên vai Vũ.
Vũ cầm lấy tay Phương, thổn thức:
– Phương,
anh cảm ơn em nhiều lắm. Trải qua bao đớn đau nhục hờn mà em không hề oán giận
anh. Bố mẹ anh đều đã chết rồi. Trước sau gì cũng tới lượt anh thôi. Nghe lời
anh em đi đi. Đừng ở lại nơi ma quái này nữa. Gia đình anh đáng bị quả báo như
vậy.
– Không,
có chết em cũng không đi. Phương khóc, nàng khóc bằng tất cả sự bi ai tự tâm
hồn.
Bất ngờ
Vũ vùng ra khỏi Phương. Trên tay chàng một ngọn trủy thủ đã được chàng thủ sẵn
tự bao giờ.
– Kìa Vũ,
anh định làm gì vậy. Đừng khiến em sợ. Phương bấn loạn hét lên.
Vũ bình
tĩnh nói:
– Em đứng
yên tại đó, đừng tiến lại gần anh.
Phương
chững lại. Vũ khóc, run run nói tiếp:
– Đây là
thanh trủy thủ hơn năm trăm năm trước tổ tiên anh đã dùng để hành hình người
thiếu nữ ấy. Nó được truyền qua các thế hệ với di huấn sẽ có ngày oan hồn đó
thoát ra ngoài. Thanh trủy thủ này có thể giết chết hồn ma cô ta thêm lần nữa.
Trước khi chết bố anh đã trao nó cho anh. Ông muốn anh dùng nó để bảo về chính
mình thoát khỏi sự trả thù của oan hồn ấy. Nhưng anh, Phương ơi, anh chỉ muốn
dùng thanh trủy thủ này để kết liễu sự sống của anh mà thôi. Anh chết đi em sẽ
được an toàn vĩnh viễn. Hứa với anh em phải sống thật tốt, em nhé.
Dứt lời
Vũ quay mũi đao đâm thẳng vào bối tâm mình. Một dòng máu tuôn ra xối xả. Phương
lao tới ôm chầm lấy Vũ.Tiếng khóc nghẹn ngào lan trong đêm trường nhầy nhụa mùi
chết…
– Vũ ơi,
Vũ ơi. Anh ơi, đừng, anh đừng chết…
…
– Thưa
bà, sau đó bà ở lại Việt Nam bao lâu rồi mới sang đây.
– Cuối
năm đó, khi mùa đông sắp cạn tôi từ giã bố mẹ tôi và quyết định sang Mỹ sống
anh bạn ạ.
– Từ đó
đến nay bà có về Việt Nam không?
– Không
tôi không muốn về đó. Những nỗi đau xưa thật sự chưa hề liền trong trái tim
tôi.
– Bà đã
từng kể với ai câu chuyện chưa?
– Đây là
lần đầu tiên anh bạn ạ. Tôi thấy anh là một người có tinh thần yêu nước rất
cao. Tôi quý trọng điều đó.
– Cảm ơn
bà đã ưu ái tôi.
– Không
có gì. Mà tôi nghĩ có lẽ sẽ chẳng ai tin câu chuyện của tôi kể là sự thật đâu
anh bạn ạ.
– Tôi
tin, thưa bà. Bởi vì hàng mấy thế kỷ nay người Việt Nam luôn bị phụ thuộc vào
người Trung Quốc, tôi tin nguyên nhân bắt nguồn từ sự yếm bùa ấy.
– Cậu có
suy nghĩ khác người lắm. Điều đó đúng hay không tôi không luận bàn. Chỉ có điều
cậu bạn này.
– Sao vậy
bà?
– Tôi
nghĩ, không hẳn chỉ có dòng họ nhà ông Hội được cử sang làm công việc trấn yếm
đất nước Việt Nam đâu mà có thể còn nhiều dòng họ khác nữa.
– Thật
sao bà? Nếu đó là sự thật thì phải làm sao đây?
– Sự tồn
vong của một dân tộc phụ thuộc vào nhiều thứ anh bạn trẻ ạ. Cho dù có vạn ngàn
sự trấn yểm cũng chẳng hề gì nếu tất cả người Việt Nam biết đoàn kết một lòng
hy sinh quyền lợi và hạnh phúc cá nhân cho dân tộc.
– Điều đó
rất khó thưa bà!
– Thôi kệ
đi cậu, một bàn tay không vỗ thành tiếng. Một giọt nước không tạo thành đại
dương. Việc thiên hạ cứ để thiên hạ lo đi vậy. Tôi mệt rồi. Hôm nay tôi đã nói
hơi nhiều. Công viên tới giờ đóng cửa rồi. Chúng ta về thôi.
– Vâng,
tôi sẽ tiễn bà một quãng đường…
Trương Đình Phượng
(những ngày tháng tám năm 2015.
tức tháng bảy âm lịch tháng của những oan hồn.)