13 October 2016

GỞI LẠI QUÊ HƯƠNG LÀ KỶ NIỆM | CHUYỆN TÌNH - Trần Huy Sao

GỞI LẠI QUÊ HƯƠNG LÀ KỶ NIỆM
Khi tôi đi mùa hồng chưa kịp chín
Cơn mưa mùa chuẩn bị về qua
Con dốc Linh Quang quỳ hương che kín
Đường Ngô Quyền lạc dấu tình xa

Tôi bỏ lại rất nhiều kỷ niệm
Kỷ niệm nào cũng thấy dễ thương
Đường xa quá gánh gồng thêm bất tiện
Nên phải đành gởi lại quê hương !

Gởi con cá Tràu dòng Cam Ly Hạ
Bụi Sim rừng ở đồi Trọc Rừng Ngo
Con dế kêu sương dưới lùm cỏ dại
Con diều bay vuốt gió hục Bà Sơ

Gởi trường Bạch Đằng bốn-mùa-lộng-gió
Cái quần đùi buộc túm dây thun
Đám bạn đầu trần tay chân trổ mốc
Con dốc Đa Trung nắng bụi mưa bùn

Gởi trái ổi ôn Cai Hoành ngọt lịm
Hái dành cho “cô gái rượu” ôn Lào
Trái mồng tơi giã nghiền làm mực tím
Vỏ bao nhang thấm nước làm phấn son

Gởi những đêm trăng rượt-bắt-cứu-tù
Thấy anh Lạc ôm hun chị Hẹ
Thấy mái Đình cong dáng buồn ủ rũ
Nhớ chiêng khua trống rộn buổi hội hè

Gởi lại mùa Thu lá vàng lối nhỏ
Nắng hanh se rồi mưa bụi phấn rơi
Cũng tại mùa này tôi biết làm Thơ
Khóc gió thương mây học đòi người lớn

Gởi nụ hôn đầu sau vườn ổi Sẻ
Vị mặn cay muối ớt rát bờ môi
Để tôi biết vị tình yêu là thế
Ngọt-đắng-chua-cay có cả mặn mòi !

Gởi lại tháng năm vào đời khôn lớn
Ở một nơi yêu dấu lắm : Quê Hương
Giờ phải xa đi, tôi thiệt quá buồn
Bút mực nào gởi hết nhớ thương !

Đất xa quê tôi chỉ còn có em
Người cùng Xóm cùng quê cùng cảnh
Để lúc buồn vui có người chia xẻ
Những mảnh đời bỏ sót lại quê xưa…

CHUYỆN TÌNH
Nỗi buồn tôi gởi lại Xóm quê
Xóm nhỏ đói nghèo cất đầu không nổi
Con cá tôi câu dọc theo bờ suối
Cũng nghèo luôn! Nghèo tóp cả thịt da!

Vạt sắn trên nương suốt mùa đói rã
Thân mộc khô cằn củ nhú ngón tay
Đất trộn mồ hôi bao đời cũng vậy
Dỗ dành chi đất cũng cứ ù lì

Người Xóm tôi mãi một đời chung thủy
Dẫu đói nghèo bóp bụng trải lòng nhau
Nhẫn nhục ôm trời cần cù bám đất
Cứ tin rằng trời đất chẳng phụ người

Tôi lớn lên nhờ chén cơm hòa muối
Nhờ nắm rau đốm lá đọt cằn khô
Con hến con tôm xúc bờ suối nhỏ
Củ khoai lang teo tóp thấy tội tình !

Giấc ngủ tôi hằng đêm đầy mộng mị
Ủ ấm thân tôi trong lớp bao tời
Đêm học bài dưới ánh đèn mờ tối
Sáng lên nương chiều vội vã đến trường

Cha dạy cho tôi đạo lý làm người
Thầy dạy cho tôi bao điều mới lạ
Mẹ tôi mất khi tôi chưa đầy tháng
Tôi học nơi Người bài học nhớ thương

Tôi lớn lên theo thời buổi nhiễu nhương
Cuộc chiến tương tàn đẩy tôi nhập cuộc
Trước lúc tôi đi có người em nhỏ
Nhìn tôi…nhìn tôi con mắt đỏ hoe

Từ đó tôi xa ít dịp trở về
Nhưng tôi nhớ thiệt lòng tôi rất nhớ
Ánh mắt nhìn tôi…nhìn tôi ngày đó
Thấy sao gần sao quá đỗi là thương !

Bởi em ơi trên mỗi chặng đường
Tôi vẫn nhớ mà !. Những ngày Xóm nhỏ
Nhớ cảnh nhớ quê nhớ người chia khổ
Chia đói nghèo chia hạt muối lưng cơm

Mảnh đất cằn khô nơi tôi khôn lớn
Tôi có người thương chờ đợi sớm hôm
Con cá ra sông nhớ đàn mà ốm
Con chim xa rừng thương bạn mà đau…

…Mấy mươi năm ! Hai đứa bạc mái đầu !
Ánh mắt nhìn tôi…nhìn tôi… ngày đó
Vẫn mãi trong tôi là người em nhỏ
Như ngày nào…ngày nào…Em ơi !…

Trần Huy Sao