Theo thứ tự cấp bậc, và tuổi đời (tính từ thấp lên
cao và từ trẻ đến già) xin được giới thiệu trước về ông đại úy –
theo thông tin của trang mạng Tiếng
Nói Trẻ:
Nguyễn Phương Hùng sinh năm 1946 tại Bắc Giang, sống tại
Hà Nội và năm 1954 di cư vào Nam, thời kỳ chiến tranh đã từng là sỹ quan binh
chủng Biệt động quân của Ngụy. Năm 1975 di tản sang định cư tại Mỹ. Từ khi sang
Mỹ, do tiếc nuối thời "vàng son", Nguyễn Phương Hùng đã tích cực tham
gia các hoạt động chống đối Việt Nam ở nước ngoài và từ năm 1985 bắt đầu tham
gia các tổ chức phản động lưu vong. Suốt 36 năm kể từ khi định cư tại Mỹ, do định
kiến cá nhân là người chống cộng và từng là sỹ quan Ngụy, do tiếp nhận những
thông tin sai lệch về Việt Nam.
Lê Hồng Hà (1926 - 15/11/2016)
Đại úy Nguyễn Phương Hùng. Ảnh: tiengnoitre.blogspot.com
Báo Quân Đội Nhân Dân, hôm 31 tháng 3 năm 2013, đã có
bài phỏng vấn (“Hãy
Trở Về Để Thấy Và Tin Vào Sự Thực”) viên cựu sĩ quan này. Xin
được ghi lại nơi đây (nguyên văn) vài câu hỏi chính, cùng câu trả lời
để rộng đường dư luận:
- Xin ông cho biết ông đã trở về Việt Nam bao nhiêu lần?
- Lần đầu tiên tôi về nước là vào tháng 9-2011 để dự Hội nghị
Người Việt Nam ở nước ngoài lần thứ nhất. Từ đó đến nay, tổng cộng tôi đã trở về
6 lần trong 18 tháng. Lần nào về tôi cũng chụp rất nhiều ảnh, quay những thước
phim phóng sự, tư liệu… rồi đưa lên trang web kbchn.net.
- Có cơ hội đi nhiều nơi ở Việt Nam, ông có suy nghĩ gì
khi một số tổ chức phản động lưu vong ở Mỹ luôn đòi hỏi dân chủ, nhân quyền và
tự do tôn giáo ở Việt Nam?
- Ở bên kia chúng tôi cũng bị họ tuyên truyền là ở Việt Nam
không có tự do tôn giáo, dân chủ và nhân quyền nhằm lôi kéo nhiều người tham
gia các hoạt động chống phá trong nước. Tôi thừa nhận mình đã bị ít nhiều tác động.
Nhưng đó là chuyện trước đây. Những tuyên truyền về “đàn áp tôn giáo” ở Việt
Nam đã hoàn toàn biến mất trong tôi khi về nước, tôi được chứng kiến kiến trúc
đồ sộ của Đại Chủng viện (Công giáo) Long Khánh hay chùa Bái Đính ở Ninh Bình
được công nhận là lớn nhất ở khu vực Đông Nam Á. Làm sao có thể tin có đàn áp
tôn giáo khi ở nhiều nơi tôi đi qua, rất nhiều chùa chiền, nhà thờ được xây dựng
dọc bên đường Quốc lộ 1 từ ngã tư Tam Hiệp đến Long Khánh, với những buổi thánh
lễ ngày chủ nhật giáo dân đứng chật thánh đường, người dân tấp nập thăm viếng
chùa chiền… Các tôn giáo như Phật giáo, Công giáo, Tin lành, Hòa Hảo, Cao Đài
và Hồi giáo tự do phát triển ở Việt Nam. Lễ Phật đản vừa qua tôi cũng có mặt tại
Việt Nam nên đã được chứng kiến khắp nơi tưng bừng mừng Đức Thích Ca đản sinh.
Ngoài tôn giáo, tín ngưỡng cũng được tự do phát triển, thí dụ hầu đồng đã được
phép tái hoạt động.
Tôi đã đi, đã thấy, đã tin và vì đã tin nên tôi phải viết,
viết sự thật bằng tiếng nói trung thực của người làm báo. Những hình ảnh đó tôi
đã đưa hết lên trang web rồi nhưng tôi cũng không bình luận gì thêm để tự mọi
người nhìn vào đó và suy ngẫm xem Việt Nam có tự do tôn giáo hay không.
- Ở Mỹ vẫn tồn tại một số tổ chức phản động luôn rêu rao
Việt Nam đàn áp nhân quyền. Vậy thực chất hoạt động của các tổ chức này ở bên
đó là như thế nào? Ông suy nghĩ thế nào về những hành động này?
- Họ không chịu hiểu một thực tế rằng, chính Đảng Cộng sản
Việt Nam đã lãnh đạo đất nước vượt qua thời kỳ khó khăn sau chiến tranh. Dưới sự
lãnh đạo của Đảng, đất nước Việt Nam có thể nói đã có được thời gian hòa bình
lâu dài và có sự phát triển gần như “lột xác”. Đó chính là nhờ Việt Nam đã giữ
được chính trị ổn định, tạo điều kiện cho kinh tế phát triển, đời sống người
dân được bảo đảm, vị thế của Việt Nam được nâng cao trên trường quốc tế, được
nhiều nước công nhận. Ở Việt Nam, tôi không gặp lực lượng quân đội hay cảnh sát
có vũ trang trên đường như ở Mỹ. Điều đó chứng tỏ sự ổn định về an ninh chính
trị ở Việt Nam, sự an toàn của người dân được bảo đảm. Như thế chính là thiết
thực bảo đảm nhân quyền cho người dân.
Tôi thực sự khâm phục về khả năng điều hành đất nước của Nhà
nước Việt Nam trong hơn 3 thập niên qua. Tôi đã nhìn thấy những tòa nhà cao tầng
từ những thành phố tôi đi qua như Hà Nội, Quảng Ninh, Đà Nẵng, Huế, TP Hồ Chí
Minh, Long Khánh và Cần Thơ cũng như các thành phố khác của miền Tây Nam Bộ,
cùng những khu resort sang trọng ở Đà Nẵng… Tôi chưa có cơ hội đi hết những nơi
khác ở Việt Nam, nhưng tôi tin rằng cũng đã có nhiều đổi mới.
- Xin cảm ơn ông!
Nhận định của đại úy Nguyễn Phương Hùng về vai trò
vai trò của ĐCSVN, cũng như tình hình đất nước (e) không được mọi
người chia sẻ. Đại tá Lê Hồng Hà là một trong những người như
thế.
Đại tá Lê Hồng Hà. Nguồn ảnh: pro & contra
Cách đây chưa lâu, vào ngày 3 tháng 6 năm 2012, trang pro & contra có đăng tải một
cuộc phỏng vấn nhân vật này, với lời giới thiệu (hơi) dài:
Ông Lê Hồng Hà, cựu đại tá công an, năm nay 86 tuổi, là
người đã tham dự Khóa I cho người Việt Nam về Chủ nghĩa Marx-Lenin tại Bắc Kinh
năm 1949 và ở lại làm trợ giảng cho các khóa II, III đến năm 1952. Năm 1953 về
nước phụ trách Trường Công an Trung ương (tiền thân của Học viện An ninh hiện
nay). Năm 1958 là Chánh văn phòng Bộ Công an dưới thời Bộ trưởng Trần Quốc
Hoàn, là Ủy viên Đảng Đoàn Bộ Công An từ năm 1956. Ông là người đã cùng ông
Nguyễn Trung Thành (cựu Vụ trưởng Vụ Bảo vệ Đảng dưới thời ông Lê Đức Thọ), vào
nửa cuối thập niên 1990, đề nghị Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) phải
minh oan cho những nạn nhân trong vụ án có tên “Vụ án chống Đảng theo chủ nghĩa
xét lại làm tình báo cho nước ngoài” (tên thường gọi: “Vụ án xét lại chống Đảng”).
Không lâu sau ông đã bị khai trừ khỏi Đảng (cùng ông Nguyễn Trung Thành) và bị
vào tù một thời gian.
Chúng tôi cũng xin được ghi lại nơi đây (nguyên văn)
vài câu hỏi chính, cùng câu trả lời, của buổi nói chuyện để rộng
đường dư luận:
Phạm Hồng Sơn: Thưa ông Lê Hồng Hà, với
cương vị là người đã tham gia Cách mạng tháng Tám, Kháng chiến chống Pháp và chứng
kiến Kháng chiến chống Mỹ, thời kỳ Đổi Mới, xin ông cho biết tình hình Việt Nam
hiện nay có những vấn đề gì đáng lưu tâm nhất?
Lê Hồng Hà: Tình hình chung hiện nay tôi thấy có ba vấn
đề lớn nhất. Thứ nhất là sự đánh giá của ĐCSVN về chính ĐCSVN và về hiện trạng
đất nước nói chung là sai lầm. ĐCSVN vẫn cố tô vẽ cho thực trạng hiện nay những
điều không có, vẫn tự khoe khoang, huyênh hoang rằng nhờ mình thì đất nước mới
có nhiều điều tiến bộ. Ví dụ Đảng luôn cho lịch sử của dân tộc từ khi có Đảng
là một bản anh hùng ca. Theo tôi, về công cuộc giải phóng dân tộc thì có thể là
anh hùng ca nhưng về việc xây dựng và phát triển đất nước thì từ khi có ĐCSVN đến
giờ đó là một quãng lịch sử thất bại. Và giải phóng dân tộc vừa qua cũng không
như Đảng nói là nhờ chủ nghĩa Marx-Lenin mà cái chính là do nhân dân đã tiếp
thu, tiếp nối được truyền thống yêu nước của dân tộc. Chủ nghĩa Marx-Lenin nếu
có chỉ có một phần nhỏ là tập hợp được đoàn kết giữa công nhân và nông dân
thôi. Còn thực tế đã cho thấy Việt Nam dưới sự lãnh đạo của ĐCSVN thì càng phát
triển lại càng tụt hậu về nhiều mặt so với các nước trong khu vực. Xây dựng và
phát triển đất nước mà lại theo chủ nghĩa Marx-Lenin thì sai hoàn toàn. Chủ
nghĩa Marx-Lenin là một học thuyết đấu tranh giai cấp, là một học thuyết phản
phát triển.
Thứ hai là tình hình xã hội hiện nay ở mức độ xấu chưa từng
có, kể từ năm 1975 đến giờ. Sự xuống cấp của đất nước hầu khắp mọi lĩnh vực từ
an ninh, đạo đức, văn hóa, giáo dục, xã hội, hay chính trị. Chính trị nghĩa là
uy tín của của ĐCSVN đã xuống thấp chưa từng có, gần như không còn ai tin vào
cái Đảng này nữa. Như vậy xã hội hiện nay, theo tôi, đang lâm vào một cuộc tổng
khủng hoảng toàn diện mà nguyên nhân là do đường lối của ĐCSVN về phát triển là
sai.
Thứ ba là vấn đề Trung Quốc. Trung Quốc đã và đang ráo riết
thực hiện những kế hoạch dữ dội, xâm nhập, ảnh hưởng, chèn ép, bao vây trên mọi
lĩnh vực, kinh tế, an ninh, quốc phòng, lãnh thổ, nhằm thực hiện ý đồ cuối cùng
là thôn tính Việt Nam. Còn về phía Việt Nam thì nhiều cán bộ lãnh đạo của Việt
Nam lại đã và đang bị Trung Quốc mua chuộc và khống chế. Tất cả những điều đó đều
là một quá trình liên tục từ Đại hội VI của ĐCSVN đến nay. Thái độ nói chung của
lãnh đạo Việt Nam hiện nay về Trung Quốc lại lờ phờ, không rõ ràng. Đó là một vấn
đề hết sức nguy hiểm.
Phạm Hồng Sơn: Vậy ĐCSVN còn đóng vai trò
gì đối với đất nước hiện nay?
Lê Hồng Hà: Trước đây Đảng đã từng giữ vai trò tiền
phong trong xã hội, thúc đẩy tiến bộ cho xã hội ở một số phương diện. Nhưng đến
nay Đảng không còn giữ được những vai trò đó nữa vì Đảng vẫn đi theo hệ tư tưởng
Marx-Lenin. Còn về đội ngũ của Đảng, đặc biệt là hàng ngũ cầm quyền, đã bị tha
hóa, tham nhũng, xoay sở, vô cảm với đất nước, xã hội. Vì vậy Đảng hiện nay chỉ
còn vai trò kìm hãm xã hội thôi.
Phạm Hồng Sơn: Trân trọng cảm ơn ông Lê Hồng
Hà.
Nhận định của đại tá Lê Hồng Hà rõ ràng (và hoàn
toàn) tương phản với cái nhìn của đại úy Nguyễn Phương Hùng về tình
hình đất nước. Câu hỏi đặt ra là trong hai ông ai là kẻ điêu ngoa và
dối trá?
Theo tôi thì đây là lúc giới dư luận viên nên vào
cuộc để làm sáng tỏ vấn đề, và để hướng dẫn cho quần chúng “bớt”
hoang mang về vai trò của Đảng Cộng Sản Việt Nam trong giai đoạn hiện
nay. Cái giai đoạn mà theo đại úy Hùng là “chính Đảng Cộng sản Việt Nam
đã lãnh đạo đất nước vượt qua thời kỳ khó khăn sau chiến tranh,” còn theo đại
tá Hà thì “Đảng chỉ còn vai trò kìm hãm xã hội thôi.”
Tưởng Năng Tiến