bóng chiều tê ngã ngựa biên đồn
em cung thủ ngắm lên trời xanh từ đó
hào hoa ngày ta thọ nạn thọ ân
trúng hồng tâm mọc câu thơ cứu khổ
sóc nhỏ cười chi nửa miệng khinh cừu
và cứ thế ngó ta bằng nửa mắt
chảy về đâu nguồn ngọn cũng luân lưu
rượu của sông mây trời cố quận
quay mòng ngất ngưỡng khói lên cao
ta nợ rừng từng bông hoa dại
từng dốc dài ngửa mặt đỉnh hoang vu
ta nợ em câu truyền kiếp giận hờn
trả chưa hết nên leo lên vách đá
đồng bằng ạ bãi cồn hoa lấm tấm
hào hoa ngày bụi bặm rắc lên ta
Trương Đình Tuấn