16 February 2017

SỰ KHÁC BIỆT TƯ DUY VIỆT VÀ TƯ DUY MỸ - Bùi Quang Vơm

Có những thông điệp hết sức đơn giản, đã là người trưởng thành thì dù ở đâu trên Trái đất, có được hưởng một nền giáo dục đầy đủ hay còn thiếu hụt, đều có khả năng tiếp nhận và giải thích như nhau. Chẳng hạn con bò Mỹ và con bò Việt đều có bốn chân. Người châu Âu và người Việt đều nghĩ bằng đầu và uống nước bằng miệng. Và nói chung, theo khoa nhân chủng học, thì dù ở xa, cách biệt nền văn minh chung, cái giống vật sống trên giải đất hình chữ S cũng được gọi là Người. Nhưng có khi cái con người Việt ấy, khi mang cái não trạng cộng sản lại lẫn với loài sinh vật đến từ hành tinh khác.

Cũng là thông điệp, nhưng khi ông Obama nói về dân chủ thì ông Trọng hoặc không hiểu, hoặc hiểu một cách không giống ai. Có những khái niệm mà loài người phải mất cả hàng nghìn năm đúc kết bằng xương máu, tưởng như hiển nhiên thì khi nói điều đó ra với những cái đầu của giới lãnh đạo cộng sản tại Việt Nam, chúng lại bị biến sang một hình thù khác, và được diễn giải một cách khác. Cái trật tự của tư duy lôgíc Việt cộng sản không trùng với cái trật tự lôgíc loài người thông thường.

"Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".

Những lời mà Hồ Chí Minh mượn của Tổng thống Mỹ Thomas Jefferson trong Tuyên ngôn độc lập của Mỹ năm 1776, để gắn vào bản Tuyên ngôn độc lập năm 1945, cũng những lời ấy, nhưng ở Mỹ thì bắt đầu một nền dân chủ đặc trưng bền vững và dẫn đầu nhân loại tiến bộ, trong khi ở Việt nam, nó trở thành kinh thánh để biến nền dân chủ đa đảng thành một thể chế mà trong đó tất cả nằm trong tay một nhúm người cộng sản, đòi quyền mưu cầu mọi thứ.

Cũng là quyền được nghĩ, được nói ra cái điều mình nghĩ, là quyền Tạo hoá ban cho, mà ở Việt nam thì thành tội bêu riếu, chế độ, thành tội âm mưu chống phá đảng và lật đổ Nhà nước và phải bị Nhà nước bắt vào tù.

Tại sao đã không phải là con vật, thì dù ở đâu, loài người đều phải có quyền tự tìm chỗ ở, tự do cư trú, mà tại Việt Nam, đi đâu phải do chính quyền cấp "Chứng nhận chuyển đi", và đến chỗ nào thì phải được chính quyền chấp nhận "cho phép chuyển đến" (theo luật cư trú). Và nếu không được chính quyền cấp và cho những thứ đó, thì hoặc là phải mua, phải hối lộ để có, hoặc là con cái phải thất học, bố mẹ chúng không thể kiếm được việc làm, cả nhà chúng không thể có được chỗ ở hợp pháp, chúng sẽ không được vào hoc̣ lớp của những đứa trẻ có hộ khẩu, và nếu chúng ốm đau, chúng sẽ không vào được cái bệnh viện khu phố chỉ giành riêng cho những gia đình có hộ khẩu thường trú tại phường xã đó.

Đó là thứ tự do của Việt Nam, của chế độ cộng sản tại Việt Nam, thứ "tự do" mà các dân tộc khác không có. Mọi "lưu trú phải khai báo về công an xã, phường, thị trấn trước 23 giờ cùng ngày" (Thông tư 35/2014/TT-BCA, luật cư trú sửa đổi 2014).

“Không để lọt vào cơ quan lãnh đạo cao nhất của Đảng, Nhà nước những phần tử thế này, thế khác”. Ông tổng bí thư đảng cộng sản Việt nam Nguyễn Phú Trọng nói như vậy. Đấy là quyền làm "chủ đất nước" của nhân dân Việt Nam. Đảng muốn cho ai vào Quốc Hội, muốn cho ai vào làm quan trong bộ máy Nhà nước là quyền của đảng, quyền của Bộ chính trị, quyền của ông Trọng-tổng bí thư. Ai mà để lọt vào cơ quan lãnh đạo cao nhất, những phần tử "thế này thế khác", tức là những kẻ nói xấu đảng, những kẻ không để im cho đảng lo moị thứ, thì những kẻ đó "giờ hồn", đảng sẽ cho "ăn mày không có ống bơ". 

Tổng thống Mỹ Barack Obama phát biểu tại Hà Nội sáng ngày 24/5/2016 "Quyền con người không phải là mối đe doạ, mà là nền tảng cho sự phát triển","Tôi bị chỉ trích hàng ngày và nhờ đó nước Mỹ lớn mạnh".

Trong khi đó trả lời các cử tri quận Tây Hồ, ông Trọng nói "những góp ý với đảng cổ súy cho việc thực hiện “tam quyền phân lập”, tách biệt quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp để “kiềm chế”, “đối trọng” giữa ba quyền này, “để xây dựng điều kiện áp dụng hệ thống chính trị đa nguyên, đa đảng... trung lập hóa, phi chính trị hóa lực lượng quân đội và cảnh sát (?!)"... là những luận điệu các thế lực thù địch, phản động ra sức tuyên truyền, kích động nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng và chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta". 

Nền văn minh ở Việt Nam không giống với nền văn minh chung của loài người tiến bộ. Cái thể chế đảng đứng trên mọi thứ chỉ có ở Việt Nam và một vài xó xỉnh, góc tối trên mặt đất.

Ông Trọng nói "Cần khẳng định “tam quyền phân lập” có thể phù hợp ở các mức độ khác nhau với một số nước trên thế giới, nhưng không phù hợp với thể chế chính trị nước ta, bởi lẽ việc thực hiện quyền lực nhà nước theo phương thức nào là phụ thuộc vào thể chế chính trị của nước đó".

Có nghĩa rằng, ở̉ nước ta, mọi thứ quyền phải nằm trong tay đảng, không có một thứ quyền nào lọt ra ngoài. Cả ba quyền, lập, hành và tư pháp có thể "phân công nhưng thống nhất về chính trị", nghĩa là do đảng phân công, đảng chỉ đạo, đảng điều phối, đảng cho phép. Đảng cầm tay chính phủ soạn thảo luật. Đảng giao cho các đại biểu Quốc hội bỏ phiếu phê chuẩn. Đảng ép toà án xét xử các vụ nghiêm trọng theo nghị quyết Bộ chính trị.

Ở các nước dân chủ, nguyên thủ quốc gia do dân bầu, Thủ tướng do quốc hội bầu Thẩm phán tối cao có quyền xét xử cả Tổng thống lẫn Thủ tướng. Ở Việt Nam, người có quyền lực trên cả hiến pháp là Tổng bí thư đảng chỉ do hơn bốn triệu đảng viên bầu ra, chiếm chưa đầy 5% dân số, không đại diện cho cho gần 90 chục triệu người dân thuộc đủ mọi tầng lớp, hơn 15 triệu phật tử, gần 7,7 triệu tín hữu công giáo, hàng triệu người có đức tin và giáo phái khác cộng sản. 19 người của bộ chính trị, đứng đầu là tổng bí thư, chỉ đại diện cho 4,5 triệu môn đồ đạo Mác, lại chiếm quyền quyết định sinh mệnh của hơn chín chục triệu người, dẫn cả một dân tộc vào con đường không biết về đâu, cướp cuả con cháu nhiều thế hệ, kéo lịch sử dân tộc hàng lùi lại trăm năm.

Ông Obama nói tiếp: "Chúng tôi vẫn có vấn đề và vẫn bị chỉ trích; tôi cam đoan với các bạn, tôi nghe những lời chỉ trích đó hàng ngày. Nhưng chính sức ép đó, những tranh luận mở đó, việc đối mặt với những khiếm khuyết của chính mình, và việc cho phép mọi người đều được có tiếng nói, đã giúp chúng tôi lớn mạnh hơn, thịnh vượng hơn, và công bình hơn."

Ở Việt Nam, những người trong nội bộ đảng nói như tổng thống Mỹ, dùng đúng những từ ngữ đó để tham gia đóng góp với Quốc hội, sửa chữa những sau lầm trong chính sách của đảng và chính phủ, thì ông Trọng dịch ra là ngôn ngữ của những kẻ thoái hoá, biến chất, những kẻ tự diễn biến, tự chuyển hoá, phải bị loại ra khỏi các cơ quan quyền lực, không được có chức quyền. Còn nếu là dân mà cũng nói những từ ngữ như vậy, thì ông Trọng gọi là những tên âm mưu lật đổ, những tay sai khủng bố, phải bị tống giam và đàn áp bằng vũ lực.

Những chuyện người thế giới nói một đằng, về đến Việt Nam, đảng và chính phủ giải ra nghĩa ra một nẻo. Việc tử tế thành ra chuyện xấu. Chuyện xây dựng thành ra phá hoại. Chuyện trắng ra đen. Chuyện biểu tình yêu nước thành ra phản động. Chuyện cứu dân chống lụt là làm xấu mặt chính quyền, bêu riếu đảng. Chuyện đuổi Tầu hoá thành phản quốc.

Người ta có quyền nghi ngờ khả năng hiểu ngôn ngữ Trái đất của tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam. Có phải ông Obama đã dùng một thứ tiếng ngoài hành tinh, hay chính ông Nguyễn Phú Trọng, ông Đinh Thế Huynh, ông Võ Văn Thưởng, ông Trương Minh Tuấn và những con người giáo điều mông muội khác trong chế độ độc đảng đang cai trị nền chính trị Việt Nam có nguồn gốc từ Hành tinh khác, không cùng loại với nền văn minh của con người trên mặt Địa cầu.

Có lẽ vì thế mà đảng đang dắt dân tộc đi tìm cái chủ nghĩa xã hội, một cái gì đó suốt ba mươi năm nay mà, không thấy nó ở đâu, như thế nào, vì "nó có đâu mà tìm".

14/01/2017
Bùi Quang Vơm