Biển ngợp ngụa trong màu đỏ của
trăng. Tôi ngợp ngụa trong cái thứ nước mặn tanh đó. Đêm lặng gió, sóng nhỏ,
những cù lao đen đũi ngoài kia khiêu khích. “Lúc nào buồn em sẽ bơi ra đó bứt
một nhúm rong mơ rồi quàng lên cổ bơi về”. Tôi thường nói câu đó với Huyên
nhưng chưa bao giờ tôi thực hiện cả. Bởi mọi sự với tôi chưa có gì trầm trọng
để gọi là buồn. Sự lì lợm đã như một món quà Huyên tặng riêng tôi trong những
ngày sinh nhật vào mùa “Trăng Huyết” tháng tám. Huyên có cái lối trui luyện em
gái như tập tục của một giống dân da đỏ ở vùng hàn đới, nhúng đứa trẻ sơ sinh
vào nước suối, và lớn lên một chút, xô nó xuống dòng sông cá sấu, nếu nó chịu
được lạnh và cá sấu không ăn được thì coi như trời đã nhận. Tôi sẽ không cãi nếu
có ai bảo Huyên không biết thương em. Cãi làm gì. Nói ra chẳng ai hiểu đâu. Mà
cũng chẳng cần ai hiểu.
Huyên hơn tôi gần mười tuổi nên khi
chơi với Huyên, tôi có cái dáng lúc thúc của một con gà con. Đúng hơn là con gà
què. Một chuyến lên núi Tà Cú nhân dịp Trung Thu, cái bánh xe đạp sau quấn
nghiền bàn chân tôi, Huyên cõng tôi vào bỏ trong bụng ông Phật nằm, dài 49
thước, để đi kiếm thuốc. Trăng đêm đó cũng là “Trăng Huyết”. Hơi trăng hắt sáng
qua khe mắt Phật rọi trên gót chân bầm tím của tôi lạnh như ai rắc băng trong
tủy. Sau này tôi đi hơi cà nhót. Sao chẳng lúc nào tôi tỏ ý – dù ý thầm – oán
giận Huyên. Nhà chúng tôi ở gần một cái đầm nước mặn, dưới chân một đồi cát, kề
một nghĩa trang. Bên kia đầm là một vườn rau xanh ngắt ẩn dưới bóng cau rợp lá loáng
thoáng thấy được bóng người. Một chỗ nửa chợ nửa quê. Bọc ngoài đồi cát đầy dứa
dại táo gai là biển, nơi cung cấp những trò chơi không chán. Ngay trong nhà
chúng tôi cũng đã có nhiều thứ để giải trí rồi. Con mèo chột là của Huyên. Con
heo vá đen là của tôi. Con nhồng kêu được tiếng người là của Huyên. Đàn vịt có
bệt sơn xanh đánh dấu trên lưng là của tôi. Chúng tôi còn chia nhau nhiều thứ.
Cây đu đủ đực, giàn bầu, cụm hoa tường, chậu xương rồng hoa trắng muốt… Có một
cái mà chúng tôi không thể chia. Đó là má. Cũng chẳng biết được má thương đứa
nào nhiều hơn. Đôi lúc thấy Huyên “hành hạ” tôi quá, như là má cũng xót xa,
nhưng ít khi nghe bà la anh về việc đó.
Mà mọi sự, rõ ràng còn là sự tự
nguyện của tôi, Huyên đâu có ép. Tôi hân hoan được sai khiến hướng dẫn trong
mọi trò của Huyên. Đóng một cái nhà cho con heo sắp đẻ. Dựng thêm giàn cây. Đi
quơ cây khô trên đồi về nhà chụm lửa. Khi tôi đang tuổi lớn, Huyên đi học xa.
Nên trong một năm đối với tôi mùa hè là mùa thần tiên nhất. Có những chuyến
phiêu lưu xa hơn giang san chúng tôi đang ở. Đến rừng dương lăn trên những nệm
đá xanh óng ánh trên triền suối chảy ở Đá Ông Địa. Leo tận đồi mai rừng quanh
đồi Lầu Ông Hoàng. Chân vẹo xiu lẽo đẽo theo anh khắp nẻo. Kỳ diệu nhất là đi
trên nước biển. Thuở mới tập bơi, tôi đau đớn lùng bùng với cái chân xiêu vẹo.
Cuối cùng, Huyên phải rứt tay tôi bám, xô mạnh. Cứ ngỡ chìm mất mình thì Huyên
nắm cổ kéo lên.
Thường, cuối một dịp hè, Huyên
thường có cái lối chào tạm biệt tôi bằng những cái xô thật bạo tàn mà một đời
tôi khó quên. Vì nó thường trùng với mùa trăng sinh nhật của tôi. Lần tập bơi
đó là một. Lần thứ hai trong một dịp đi hái dừa vườn hoang với anh. Trời lạnh
và đầy sao. Một năm, trăng rằm lớn nhất vào tháng tám, đầy, to, tròn và đỏ như
máu, nhuộn khắp cảnh vật một màu u uất, tóc tang mà hoang dã, đục mờ. Những rằm
khác trăng trong thì sao biến đi. Nhưng tháng tám ở đây thì đặc biệt sao đầy dù
đêm rằm. Tháng tám ma quái của tôi! Huyên mang theo một cuộn dây dừa lớn để
thòng trái xuống cho tôi tháo. Rồi như thường lệ, hai anh em chọn hai gốc cây
ngả lưng nói lung tung chuyện hay không nói gì hết. Gió thổi xô đẩy lá dừa rào
rào không phân nổi với tiếng sóng ngoài kia. Hai tay tôi chắp sau ót thì Huyên
gỡ ra, nói thầm vào tai: “Ngày xưa có thằng cha kia ăn xong trái vườn hoang
buộc tiền vào gốc cây trả chủ. Bây giờ tao cột mày vô đây để trả tiền mấy trái
dừa”. Huyên nói và Huyên làm. Rồi Huyên đi. Tôi định nói, thôi em không chơi
cái trò kỳ cục này đâu nhưng sự lì lợm khớp miệng tôi lại. Tay Huyên trói không
chặt nhưng chắc chắn. Cọng dây dừa nhột nhạt cổ tay tôi. Nước mắt tôi chảy ào
nhưng răng cắn nhất định không kêu. Có những người đi đánh vó khuya sóng sánh
đèn bão ngoài bãi. Từng nhóm tới lui ẩn hiện như ma trơi. Tiếng cười nói lất
lây trong cụm lá dừa này, bụi gai nọ. Sao vẫn nhiều và dầy. Trăng tươm ứa thêm
màu máu sẩm. Vẫn còn một chút yên tâm rằng Huyên lẩn quất đâu đó, sẳn sàng ào
ra nếu sinh vật nào ăn hiếp em gái anh.
Lần xô thứ ba này thì hết hy vọng đó
rồi. Sau khi đỗ đầu trong kỳ thi ra trường, Huyên về nhà tuyên bố: “Sẽ lấy vợ
trước khi trình luận án và… đi lính. Cái xô dứt tình, dứt nghĩa. Thôi thế là em
sẽ bơi ra cù lao đó. Quàng mớ rong lên cổ rồi bơi về. Bơi về rồi làm gì nữa
đây. Chị dâu tương lai của tôi quá đẹp. Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên. Con người
Huyên cứng cỏi, không có dấu vết của sự thường tình. Chính cái nhan sắc kia
khiến cảm nghĩ đầu của tôi là mình bớt nhìn Huyên cao ngất như xưa. Bớt nhưng
không hết. Làm sao hết! Có những ngày tôi không làm gì hết. Tôi nằm khềnh ra
trên nệm lá dương khô, ngủ cho no, cho muồi hai mắt. Cũng có lúc thả mình nổi
trôi lênh đênh trên mặt nước. Tôi đen như cục đất thó. Tóc cháy vàng chẻ đôi
ngọn khô gẫy. Mặc dầu đám cưới chưa cử hành nhưng tôi tránh đi chơi với Huyên.
Tôi hân hoan khi thấy những đóm buồn
trách thoáng ẩn hiện trong mắt anh. Sự độc ác lạnh lùng Huyên truyền thụ cho
tôi được tôi thực tập với vài người quen. Nhưng họ hơi đần khiến tôi không còn
hứng thú. Đâu dễ gì trời phát cho ta một đối thủ vừa tay. Những buổi đi chơi
tay ba bề ngoài có vẻ thật dễ thương. Tần là người mềm mỏng, có cố gắng trong
sự chìu chuộng tôi. Sau đó thái độ dửng dưng của tôi vẫn không thay đổi gì hết.
Nhưng cũng có lúc bất thần nằm dưới vòm keo nghe tiếng chim líu lo, bỗng dưng
tôi xấu hổ với con chim vô danh nào đó. Nên về nhà cố gắng thân ái lại với
Huyên, sốt sắng phụ tay vào việc dựng thêm một gian nhà mới cho đôi vợ chồng
sắp cưới. Huyên cũng cười cầu hòa, chọc thẳng vào vết thương tôi: “Làm gì mấy
ngày nay mày phịu mặt thế con nhỏ? Tần sẽ thay mày đi chợ, sẽ cho heo ăn, sẽ
chia xẻ gần hết những việc nặng lâu nay của mày”. Tôi nói thầm: “Nhưng tôi đâu
có ham. Tôi đâu có cần được như vậy”. Huyên chọc thêm: “Rồi bộ mi không lấy
chồng sao? Trong đám đó tao ngó bộ có mấy thằng trông được lắm”. Nghe Huyên nói
giọng buông xuôi chưa. Ngày nào lũ bạn trai của tôi còn khổ sở vì những trò hề
của Huyên để trắc nghiệm từng đứa. Bây giờ thì đâm ra dễ dãi như vậy. Tôi bỗng
nói to: “Thôi tốt hơn là Huyên đừng nói gì nữa cả thảy”.
Trời mưa bay bay ngoài nghĩa trang.
Người xà ích nạt nộ tôi tránh lối cho xe mang gạch hồ vào xây một ngôi mộ mới.
Đám ma này khi sáng tôi có gặp. Thằng nhỏ chết trạc tuổi tôi. Má nó khóc mùi
mẫn. Ba nó mặt lạnh như đá. Như là ông có ngồi trên xe ngựa. Và ngó châm bẩm
tôi. Tôi không nhìn lên nhưng tôi biết. Theo Tần kể, thằng nhỏ tự tử vì bực bội
trước mối bất hòa của ba má nó. Tự tử bằng một cây súng của ông. Có vẻ như đó
là một người có chức phận và danh vọng. Dĩ nhiên, từ đó sẽ kéo theo nhiều mối
bận tâm khác. Phải chăng tôi bị quyến rũ từ đầu bởi nét khổ tâm trong mắt ông
và nét quý phái sang trọng nơi người đàn bà vợ ông. Buổi chiều đó, tôi đứng
dưới gốc cây đào ngắm người thợ hồ xây mộ và ngắm người đàn ông có nỗi khổ nát
lòng ngụt trong hai mắt. Thỉnh thoảng ông có nhìn lại tôi, ánh dịu xuống. Nhưng
mắt tôi không hề chớp. Tôi quan sát người cũng như quan sát vật để quên buồn.
Vì trời mưa, tôi chưa thấy hứng thú bơi ra cù lao Hống.
Ngày cưới kề, Huyên đi xa một
chuyến, lấy cớ mua một ít đồ cần cho đám cưới. Chắc chắn đó là cái cớ. Tần vẫn
đến nhà dịu dàng với má và tôi. Bỗng tôi thấy tội nghiệp cho cái nhan sắc đó
phải về sống ẩn nhẫn giữa chốn đầm lầy loang lạnh như thế này. Tôi sợ sẽ có lúc
chị hối hận. Thì có bao giờ tôi kêu ghét Tần đâu. Nhưng lâu nay thấy dửng dưng.
Dịp đi xa của Huyên mới thấy chớm lên chút hào cảm dành cho chị. Tôi nghi ngờ
như có một điều gì toan tính giữa hai người.
Sáng mai là ngày Huyên về, Tần đến
xin phép má cho tôi đi với chị trong một buổi tiếp tân. Tôi ngồi cho Tần trang
điểm. Tần nói nhỏ: “Hải sẽ là người nổi nhất trong đêm nay”. Có lẽ, nhờ cái
chân cà thọt của tôi. Chị cho tôi mượn cái maxi vàng óng – để phủ che chút chân
tật nguyền, phải thế không? – Phải lắc đầu với nhiều người mời ra sàn nhảy, tôi
nghĩ mình giống như một nhân vật cổ tích, con nhỏ công chúa cá thích lên bờ phải
đổi cái lưỡi lấy đôi chân người để gặp hoàng tử. Nó phải câm, mất đi tiếng hát
tuyệt vời đã làm hoàng tử mê mệt nếu không sẽ biến thành bọt nước. Hình như
cuối cùng con nhỏ không ngăn nổi mình vì tựa truyện là Bọt Nước Chung Tình. Như
bao giờ, tôi đứng một chỗ riêng – ở đâu cũng có một chỗ riêng cho tôi – nhìn
ngắm từng người. Ai sẽ là hoàng tử của tôi đêm nay. Chỗ này là chỗ người lớn.
Không có lấy một tên nhóc bạn tôi. Nhưng trong mắt nhìn, tôi biết những người
kia không coi tôi nhỏ. Họ đến từng tốp hai ba người rồi đi. Tôi thích như thế.
Thật là thoải mái. Trời trong sáng và đầy sao trên những lùm cây như đêm nào
Huyền trói tôi vào gốc dừa. Trăng mới nhú. Kéo lướt thướt cái bóng ngầu đục của
nó qua những tàn lá thấp. Phải cám ơn Thể Tần mới được. Ban đầu ngỡ Tần đẹp
nhất đêm nay. Nhưng rồi mới thấy. Sang trọng quý phái trên tất cả vẫn là bà
Hạo, cái người đàn bà ảo não trong đám ma hôm nào. Tôi ngắm bà không chớp mắt
và buột miệng nói với người đàn ông đứng cạnh: “Ngó cái bà trong áo nhung đen
kìa. Tôi mê bà ta quá”. Có tiếng cười ngắn: “Bà ta là vợ tôi…”.
Tôi quay hẳn người lại. Nhìn trừng
trừng người đàn ông lạ lùng đó. Mắt ông ta vẫn buồn dù nụ cười còn giữ trên
môi. Tôi tự nghĩ người đàn ông này dù có nghe những gì người ta xầm xì về vợ
chồng ông thì chắc đó cũng chẳng phải là nguyên nhân khiến ông phải buồn thêm.
Nỗi buồn như thấm tự đời thuở nào trong xương tủy ông. Chẳng hiểu vì sao tôi
muốn bắt tay ông để chút buồn nhỏ của tôi lẫn hòa trong buồn rộng. Rồi tôi nói
về cù lao nhỏ. Ông có bao giờ thấy cù lao đó chưa. Tôi cứ nhạo anh tôi bao giờ
buồn tôi sẽ bơi ra đó. Hái rong mơ choàng lên cổ rồi về. Ông ta nghiêm trang:
“Ngày mai tôi sẽ thực hiện giấc mơ đó giùm cô”. – “Sợ ông bơi không nổi”. –
“Tôi có vẻ bệ rạc lắm sao?” – “Không, nhưng ông có vẻ nặng nề vì một nỗi buồn
nào đó. Đâu có ai mang khối đá trên lưng mà bơi nổi”. – “Thế thì tôi sẽ cất tạm
nó ở nhà”. – “Tại sao không ném quách đi cho rảnh, ông còn tiếc rẻ lắm sao?” –
“Đó là một phần của tôi. Không ai cắt bỏ được thịt da mình. Vì nó sẽ nẩy chồi
mọc ra cái mới. Trừ phi tôi chết đi…”
Im lặng một lát, đột nhiên tôi hỏi:
“Chắc ông yêu bà ghê lắm?”Tiếng ông lạnh lẽo: “Cô có cần biết lắm không?” Tôi
xin lỗi: “Có lẽ vì bà ta đẹp quá. Tôi bị mê hoặc bởi bà ta. Và hơi phiền lòng
khi thấy họ không được hạnh phúc. La Rumeur!” -“Cô tin những lời đồn lắm sao?”
-“Tôi ghét chúng nhưng dầu gì cũng không chối được là có một chút gì thật trong
đó”. Ông bỗng kéo tay tôi. Mà tại sao ta phải nói về những điều đó trong một
đêm thế này. Đi! Tôi mời cô bản này. Tôi từ chối. Tôi nói thẳng vì chân tôi hơi
cà nhót. Ông Hạo à à. Ra đó là nguyên nhân nỗi kiêu ngạo của cô. Tửu lượng của
ông ta làm tôi ngán. Đó là người thứ nhì tôi nể vì chuyện này, sau Huyên. Họ
nhà tôi có máu háo thắng, nên dễ lì lợm trong mọi trò đùa. Ông Hạo nói tôi
chẳng phải vì đùa như ông anh của cô mà uống nhiều đâu. Ông biết Huyên à. Biết
chớ. Thằng cha nổi tiếng lì rượu. Năm đầu tiên ra nghề, tôi có dạy Huyên. Chúng
tôi thuê phòng ở gần nhau. Đêm đầu Huyên đến H., chúng tôi đã uống với nhau
những giọt rượu đầu tiên. Tôi ôm cái mặt nứt nẻ sau trận đòn của du đãng xứ ấy,
lết về phòng. Chuyện đó tôi có nghe Huyên kể. Té ra là ông sao. Sao ông có con
lớn thế. Tôi lấy vợ sớm, Cẩm Lai học lớp tôi. Dạo còn ở D., chúng tôi thường ôm
nhau lăn từ đỉnh cỏ cao mượt mà xuống chân đồi. Mẹ Cẩm Lai hỏi tôi có ba triệu
không? Cách đây mười bảy năm, ba triệu không phải dễ kiếm. Nhưng cuối cùng tôi
cũng cưới được Cẩm Lai vì chúng tôi đã có con với nhau. Tôi thường nghe Huyên
nhắc về cô. Hải Đường! Té ra chúng ta quen nhau mười lăm năm nay rồi mà không
hay. Tôi nhỏ nhẹ: “Hãy gọi tôi là Hải thôi. Tôi không thích phải mang tên thứ
hoa đó”.
Ông Hạo lái xe đưa tôi về. Cô có vẻ
khôn ngoan trước tuổi. Kiêu ngạo, tự tin, lúc nào cũng ở một thế thủ vững chắc.
Tự rót uống lấy mình. Cô chưa uống một giọt rượu tôi mời. Lúc ở trên xe, gió
lộng làm tôi nhớ mình chưa cho Tần hay mình sẽ về xe ông Hạo. Ông cũng chưa cho
bà ấy hay. Thế cô nghe người ta đồn thế nào. Chúng tôi đang ở thời kỳ ly thân.
Nghe giọng nói như là ông vẫn còn yêu bà. Tôi nhắm mắt và cảm thấy có một cái
gì đó nát tan không cứu vãn nổi. Cái cảm giác của một người bị đẩy truồi từ
đỉnh xuống chân một đồi cát. Mình sao thế này. Tôi kêu ông Hạo cho tôi xuống.
Ông thắng xe và nắm tay tôi. Cô sao thế. Chẳng sao hết. Sắp đến nhà tôi. Tôi
muốn đi bộ một quãng. Ông Hạo khóa xe. Tôi muốn đi với cô. Những lời nói như
truyền lệnh này là của Huyên. Huyên mà tôi sắp mất. Thốt nhiên tôi cảm thấy
chán nản và rã rời mọi sự. Còn hay mất. Sống hay chết. Đời sống lung linh những
nỗi không tưởng. Chúng tôi im lặng đi chậm rãi bên nhau. Như một đôi bạn già.
Kỳ dị nhỉ. Sao giờ tôi lại ở đây. Tiếng ve thống thiết trong những những bụi
cỏ. Gió hất tóc tôi sang vai ông Hạo. Jupe dài làm vướng víu những bước chân
lướt thướt trên cỏ của tôi. Rồi một lúc nào không rõ. Chúng tôi lạc lối đến
nghĩa địa. Lẩn quẩn đến ngôi mộ người con ông Hạo. Ông đứng lại một chút. Trăng
hắt lênh láng màu đỏ sậm trên mặt ông tỏ lộ một điều gì đó thê thiết khôn tả.
Tôi đứng im như tượng nhìn một bức tượng khác là ông. Rồi một lúc nào không rõ.
Chúng tôi hôn nhau. Nụ hôn nhẹ tưởng như không có. Nhưng mà lâu. Lâu như nỗi
buồn. Một pho tượng hôn một pho tượng. Lạnh biết mấy. Sau đó cảm được một chút
gì yên tâm và vơi bớt chán nản. Hôn, thay cho bắt tay, như một dấu hiệu chào nhau
để nỗi buồn vỡ ra, chảy bớt. Tôi chảy nước mắt. Cô từ đâu đến thế này. Tôi ở
đây. Thế sao tôi không biết cô. Vì tôi không biết ông. Chúng ta không biết
nhưng cây cỏ biết. Mả mồ biết. Sao trăng biết. Và đứa con của tôi sẽ chứng giám
rằng… Tôi sẽ thường ra thăm cậu ta. Mong tình cờ gặp lại. Bây giờ nên chia tay
ở đây. Lúc này người truyền lệnh là tôi. Ông đứng đó. Tôi quay thoắt đi sau
những hàng lau sậy dẫn vào nhà. Lọt vào trong nhà mới biết mình đánh rơi đâu đó
một chiếc giày. Như con bé lọ lem chưa! Nhưng nằm ngoài dự liệu của Huyên và
Tần, Lọ lem không gặp hoàng tử mà lại gặp ông già của hoàng tử. Tần ngồi chờ tự
bao giờ. Má tôi đang trách sao để lạc tôi thì tôi vào. Con về đây. Con về
nguyên vẹn nè má. Nhưng mất mát rơi rớt theo nhịp chạy rất nhiều. Làm sao má
biết. Làm sao má đếm được hồn con.
Rồi ngày qua ngày. Sóng làm đôi lúc
tôi tưởng điên lên được. Nhưng nước biển làm tôi dịu lại. Tôi vẫn chưa bơi ra
cù lao Hồng. Chưa có gì trầm trọng mà. Một đôi lần tôi suýt chạm mặt bà Hạo nơi
mộ cậu bé. Bộ đồ đen làm tăng vẻ đẹp não nùng của bà. Cẩm Lai! Tên một thứ gỗ
quý. Tôi biết ông Hạo còn yêu bà ghê lắm. Chẳng thế mà ông buồn. Mà liên can gì
đến tôi. Cô có cần biết lắm không. Ông Hạo đã hỏi. Nếu là bây giờ, tôi sẽ trả
lời. Cần lắm. Để làm gì tôi cũng không hiểu nhưng cần lắm.
Có đêm tôi mơ thấy mình bơi ra cù
lao. Đó là những hòn đá sắc cạnh màu huyết lởm chởm hào hến. Huyên đứng trên
đỉnh tự bao giờ. Anh gỡ tay tôi nhoi lên bám đá. Đá sắc cào xướt một bên ngực,
vẫn mạnh bạo như một con kình ngư, tôi thong dong bơi vào bờ. Có tiếng ông Hạo
gọi sau lưng. Ông ta vừa bơi vừa giơ cao một nhánh rong mơ định trao cho tôi.
Nhưng sóng dạt, chẳng bao giờ chúng tôi chụp bắt được nhau. Rồi tôi thấy mình
đứng trước một tấm kiếng lớn. Áo toạt ra, tay cầm bông băng định băng vết
thương, nhưng vết sướt đẹp quá khiến tôi cứ đứng ngắm hoài hủy. Máu tươm một
đường đỏ, chấm dứt ở đầu vú trông như một nhánh hồng đầy gai máu. Rồi tôi hôn
tôi. Cánh hồng đỏ vỡ nhòa. Nụ hôn lạnh lẽo mùi ngân thủy của gương.
Cũng có lúc tôi lờ mờ thấy cậu con
của ông Hạo tìm tôi. Tại sao chị thường đến thăm mộ tôi. Vì tôi mê má cậu và
tôi đã hôn ba cậu. Tôi không thích thế, tại sao chị không đến vì chị thích đến
với tôi. Thế thì tôi không đến được đâu, cậu bé! Nhưng đó là mơ! Thật ra tôi
vẫn đến ngôi mộ ấy thường và lánh mặt mỗi lần thấy người ở đó. Có lần ông Hạo
nhìn thấy tôi. Ông đuổi theo nhưng bao giờ cũng lạc lối giữa những hàng lau
sậy. Những con chim vịt động ổ bay lên quang quác kêu rợp trời. Lẫn lộn trong
đó tiếng kêu trầm, nhỏ, yếu ớt của ông Hạo: “Hải! Hải! Em ở đâu, cho tôi gặp
một chút”. Không khác tiếng kêu trong giấc mơ tôi đã nghe bao nhiêu.
Bốn chúng tôi, Huyên, Tần, má và tôi
vẫn sống êm đềm và có vẻ hạnh phúc. Chúng tôi sắp rời khỏi nơi đây. Huyên vào
lính. Tôi được gởi đi học xa. Thể Tần bị thuyên chuyển về vùng cao nguyên. Má
sẽ theo sống với Tần. Những buổi tối tôi ngồi sành soạn những món quà ngày xa
xưa của Huyên. Một đốt ngón tay ướp formol. Bàn tay cán mỏng thành hình hoa
pensée. Pensée à moi. Điều đó cần thiết chăng. Đêm, gió vẫn hú dài trên những
đồi cát hoang dã sau nhà rồi lướt chân vòng qua những bụi bờ lau sậy giữa đầm
lầy và nghĩa trang. Rồi sóng, sóng vẫn rên xiết những lời tuyệt vọng một cách
nhàm chán. Và sao, sao lâm chân dày đặc âm ui. Đã qua mùa “Trăng Huyết” cuối cùng
của tôi ở P.
May mắn tôi là người rời nhà đầu
tiên. Huyên có tổ chức một buổi rượu tiễn. Dành cho tôi bất ngờ, anh có mời ông
Hạo. Huyên kiêm luôn chức đầu bếp. Món thịt nướng anh làm thật tuyệt. Đủ cả
tỏi, quế, ngũ vị hương, cà-ri cay… Mấy chai Mai Quế Lộ được đào lên… càng về
khuya tôi càng sợ hãi trước sự bình tĩnh của Huyên và vẻ mặt ngây ngô của ông
Hạo. Dưới sự điều động của Huyên, ông khóc cười như một đứa trẻ. Lòng tôn quý
của tôi đối với ông tiêu tan như nỗi buồn không còn đọng vết trong mắt ông.
Huyên bây giờ độc ác như một gã phù thủy. Mắt anh đỏ những đường gân chằng
chịt, cơ hồ rượu đổ ngụt vào hai cái hố khủng khiếp ấy.
Tôi chịu hết nổi. Chạy vòng ra sau
nhà. Thấy Tần ngồi khóc bên đống lông chuột, tôi nghĩ rằng chị đã hiểu lờ mờ.
Nhưng tôi thì hiểu thấu suốt mọi sự. Tôi cào nát cổ vẫn không ói được khối thịt
thơm phức đã nuốt vào khi nãy. Ông Hạo đang chệnh choạng múa may bước ra cổng
và ngã sóng soài giữa bậc đá. Má tôi mang khăn ướt ra lau vết bầm trên trán cho
ông. Huyên liệng ra một tấm mền. Tôi ngẩng lên. Không phải hai con mắt lửa. Mà
đó chính là hai vầng “Trăng Huyết” độc ác và thê lương sẽ theo đuổi tôi suốt cả
cuộc đời. Trong chuyến đi xa ngày mai, tôi sẽ không còn lo phòng những bất
trắc. Đánh đổi lại, sẽ là những mảnh tình không. Ông Hạo! Ông Hạo! Và những ai
sau này nữa. Hãy tha thứ cho tôi. Hãy tha thứ cho anh em tôi…
Nguyễn Thị Minh Ngọc