QUẢNG-TRỊ GIỜ NÀY ĐÃ VÀO MƯA
Vàng theo mùa chiếc lá thu phong
Tôi tương tư màu hoa buổi trước
Bâng khuâng theo ngàn tiếc nhớ
Để hai ta chia biệt đến giờ .
Em có buồn theo mây Pennsyl.
Có chuyển về tôi cuộc tình ngày đó
Tôi ngẩn ngơ từng chân em bước
Nghẹn lòng đau dấu tận tim mình .
Hai ta bên trời đứng lặng im
Hoài niệm chôn sâu ký ức
Chiêm bao có bao giờ là thực
Vương vấn chi nhau ảo tưởng xa xưa .
Ngày đó hai ta buồn tiễn đưa
Sân ga vắng bóng ai từ biệt
Thời điệp-vàng rụng rơi vội vã
Chiều nghiêng đưa từng giọt lệ buồn .
Vết thương người ai vội đem chôn
Tháng tư mỏi mòn chân bước
Chỉ còn lại tôi với trời buồn
Đem treo ngang mặt trời buổi trước .
Tương-tư đêm ngày xuôi ngược
Đau đớn dài xót cuộc tình-nhân
Kể từ tháng tư tôi mất em luôn
Hơn nữa đời quắt quay tìm dĩ-vảng .
Hơn bốn mươi năm sông dài biển rộng
Khi quay về đám táng cuộc trăm năm
Giữa chợ chiều một hình một bóng
Quay lưng đi quên hết dặm bụi trần .
Đã chết lúc ra đi ơi Quảng-Trị
Đường xưa thôi chết mộng tuổi xuân thì
QUẢNG-TRỊ, EM VỀ CHO KỊP GIÊNG HAI
Em thả tóc bay bên sông
Đứng bạc lòng theo từng cơn gió
Chuyến đò xưa giờ đã ngũ quên
Giêng hai về em còn cầm giữ .
Quảng-Trị và những chiều tháng chạp
Mắt ai chiều buốt lạnh đìu hiu
Gởi theo hàng cây đường tiếc nhớ
Bước chân xưa quạnh quẻ cuối ngày .
Gởi lại tim cho em, sân ga
Câu hẹn hò thôi vĩnh-biệt
Mùa xuân đi mãi không về
Mấy mươi năm xa hoài nổi nhớ .
Em thơ ngây mang trái tim của Chúa
Bảng lảng hồn rụng đổ hồi chuông
Để tôi đớn đau quê nhà từ đó
Vết thương xưa chưa khép hết lời nguyền .
Tôi dấu tình tôi kiếp lưu-đày
Lênh đênh con thuyền bảo tố
Thương em nơi xứ lạ buồn vui
Trời lạnh, phong vàng thay lá .
Gọi người về hạ xuân em cầm giữ
Trong mắt còn dấu lệ trăm năm
Tôi gởi người mối tình xưa cũ
Giữ trong tôi một ký-ức buồn .
Huy Uyên