CHẠY QUANH SÀI-GÒN
Em thả vào tim tôi vết thương
Biết ngày nào quay lại
Bằng bài tình ca quá buồn
Đại-dương xa vời vợi .
Cho dù ngày đó
Tôi đứng bên đường tiễn đưa
Bước chân ai bối rối
Dấu mãi ngàn đời sau xưa .
Mắt ai lá răm đăm nhìn
Ngày đó cả trời trao gởi
Phút giây nào trong lặng im
Tiếng thở dài sao buồn quá đổi .
Tôi cả đời chờ đợi
Đào hố chôn mối tình
Mộ bia cũ chôn sầu sương gió
Mai kịp về hỏa thiêu con tim !
Những buổi con đường đầy mưa
Treo quanh chiếc lá
Trong vườn đợi chờ
Lạnh vàng tuổi cũ .
Trên cao đèn ngũ sớm
Mây trời vây quanh Sài-Gòn
Ngậm ngùi giọng cười chợt sửng
Một mình ngàn vạn bước chân .
Rồi một ngày nắng cuối chiều phai
Giọng hát hắt hiu quán rượu
Mĩ-nhân-bất-kiến-đáo-phục-hồi
Gió qua miền tiếc nhớ .
Đã hết bao lần tìm hạnh-phúc
Cuối phố ngũ quanh Sài-Gòn
Mới biết đêm nay đêm chủ-nhật
Ru nhau đời một giấc mê hoang .
Đứng buồn trước nhà thờ đức Bà
Lặng im làm dấu thánh
Tháng ngày quạnh hiu vội qua
Chúa bạc lòng ngôi cao câm lặng .
Có phải em xa khuất
Cánh bay đêm đầy sao
Thiên-đường mù đã tắt
Bên ly cà-phê đắng giọt tình sầu .
Hỏi em giờ có còn buồn
Lối qua chợ Bến Thành trở gió
Những chuyến xe đi về một mình
Mộng người xa xăm không kịp giữ .
Bốn mươi năm Sài-Gòn còn nhớ
Giữ hoài trong tim nổi đau
Đám tang lặng thầm qua phố
Vĩnh-biệt Sài-Gòn trong nhau .
MƯA, THIẾU NỮ VÀ ĐÀ-LẠT
Trên đồi hoa dã-quỳ đang nở
Em gọi người hoang tím rừng đồi
Vàng chiều cao-nguyên trở gió
Mùa thu man mác trong tôi !
Bồng bềnh cuối trời sương mây
Lặng chìm giấc mơ mê-hoặc
Xuân-Hương hoang lạnh mặt hồ
Tim ai một trời thương nhớ ....
Cũng tiếng thông reo đầu dốc
Con đường những vết chân trần
Hơi thở phả đầy Đà-Lạt
Thác đổ dòng trôi bâng khuâng .
Trên đồi yên ngũ ánh trăng
Em bạc lòng xao xuyến
Đêm chạy quanh trên hồ treo sương
Lối cũ quên rồi đưa tiễn .
Giấc mơ em đọng đầy bờ ngực
Thoáng tình cùng ai quá đổi dịu-dàng
Hồ như em dấu buồn trong mắt
Lảng đảng bên trời sương giăng .
Nghe chừng như Đà-Lạt thở dài
Trên bàn ly cà-phê ngút khói
Dưới chân đồi những ngôi nhà ma
Sầu chi người chưa kịp nói .
Đầu chợ mưa và bầy con gái
Ngũ muộn bỏ quên giọng cười
Thả ngực trần đứng đợi
Em khỏa thân chờ đợi ai ?
Tình-nhân xưa trả lại ngày xưa
Lặng thinh quanh hồ gió thổi
Lời nguyền rồi chết dưới cơn mưa
Thôi tôi mất em từ đó
(Đà-Lạt bỏ đi quên hẳn ngày về ...)