1.
em đi xa như một ban mai
khi tháng tư mùa xuân đã
cuối
tôi bước nhanh với bóng mình ngắn
dần khi mặt trời lên ngọ
tôi nhận ra mình đang chạy trên
đồng cỏ
đôi chân rong ruổi theo gió cát
loài người đang thời vận mạt
một giấc mơ đã quật ngã trong ngày
bão tố
ngôi sao băng vừa rời chỗ
bầu trời lặng câm
hình vân cẩu mở ra dưới làn mây
thẫm
2.
tháng tư mùa xuân đã cuối
tôi chẳng có gì cho em
ngoài đôi vai nhiễm điều tục lụy
giữa đời trầm luân
và những con chữ viết ra dòng xúc
cảm triền miên rối rắm mông lung
ánh chiều trải dài thung lũng
và đồi núi vẫn xanh tươi khi phía
trước là mùa đang chuyển
tôi rã rệu đôi chân
bần thần
nhận ra những mùi hương quen thuộc
gần gũi như mùi mùa thu ngày chúng
ta có nhân duyên gặp nhau
ngai ngái mùi cỏ cây ngày em trao
tôi vài nhánh lá
nồng nàn mùi bụi trần trong gian
phòng chúng ta ngồi
thơm tho mùi thịt da huyền thoại khi ta chạm nhau
phảng phất hương hoa tóc em phả
vào góc phố
đậm đà mùi mồ hôi đầm đìa lúc ái
ân
và hân hoan mùi phồn thực
3.
có gì đó thân mật mà chỉ đụng chạm
tình nhân mới đem lại
có gì đó tha thiết mà chỉ nụ hôn
tình nhân mới đem lại
có gì đó luyến lưu mà chỉ bàn tay
tình nhân mới đem lại
trong nụ lạc vàng ngoi lên từ đất
đai quê nhà nứt ra vài nách lá
có ảnh hình mong manh chỉ dấu tàn
phai
trong tiếng chim sơn ca thủ thỉ
rơi giữa mênh mang bình nguyên cố xứ
có vọng âm ngày lẻ bạn
hồn tôi chìm dần vào hố thẳm và
hóa thạch những điều lạ lẫm
4.
tháng tư mùa xuân đã cuối
bờ vai tôi yếu đuối
em chẳng thể nào nương dựa
miệng lưỡi tôi bập bổ
tai em lời kì thị đa đoan
tôi tâm viên ý mã
em nhức nhối quặn thắt cơn
đau định kì
rơi giọt mồ hôi thấm trên cỏ mượt
cuối mùa
nhòe cả buổi chiều ráng không rực
một góc núi
dường như có cánh châu chấu bay
vội về phía mặt trời
xé hoàng hôn như những vệt
cọ lập thể
5.
em đi xa dường như là sự thật
tôi đuổi theo chiều để níu bóng
mình đang đổ dài tiếc nuối
va vấp một dòng suối chảy từ hố
mắt
rơi rụng một vì sao sớm lấp lánh trong
giọt sương trên nhánh lá
và ngỡ ngàng trước chồi non búp nụ
ngực em trái tắc
6.
tháng tư mùa xuân đã cuối
chiều gió thổi buốt cành hoa phù
dung trước hiên nhà em
ai bảo em yêu trồng làm chi loài
hoa bạc phận
đêm sương se sắt lá khởi nguồn
hoang hoải cánh chim di
hà cớ gì em lại mang tên một loài
chim không thể bay xa theo mùa trở
làm tôi mộng du
trăng ở phía bên phải góc rừng
lúc sau trăng bên trái triền đồi
tôi đi dưới bóng mây mà không hay
tôi chênh vênh trên tường thành
loang trăng đêm tháng tư mà không biết
qua những mê lộ ngoằn nghèo
qua những con đường lắc léo
bóng mình gầy nhom như một nỗi nhớ
vô biên
nhỏ nhoi như phận người
mịt mờ như nhân ảnh
dưới ánh trăng lẩn quẩn
in hằn trên tóc mai nhiều niềm
trắc ẩn
khó nói nên lời
7.
em đã đi xa như một kí ức
cái kí ức chạm khắc lần đầu
tôi nhận ra mình run rẩy những
ngón tay trên hàng khuy áo
ngày đầu xuân bên dốc dài phố núi
tôi cùng em lan man lối về xa xăm
cái kí ức gọi tôi về
trong một chiều bảy phút bên quán
đồi Nắng và Gió nơi phố núi
tôi cố sức kéo dài nhất để kịp lưu
giữ khuôn hình em thành máu thịt
cái kí ức đêm Đà thành phố biển
em tách khỏi hành trình để cho tôi
thăng hoa những mong chờ
giữa phố phường nhòa trăng hè non
mởn tôi chia tay em
em gởi lại tôi sắc màu để nhớ
sau giấc chiều thỏa mộng
cái kí ức tôi băng qua đèo Chuối
xứ xa
để cùng em cuồng nhiệt cỏ
thơm mà thành ám tượng
để mâm mê những vệt nhăn như gợn
sóng mặt hồ làm tôi thổn thức
rồi tôi nhắm nghiền mắt lại hòa
tan trong em
đau đáu một vết sẹo hình hài
nghe sự sống tuôn trào vào sâu
thẳm
tôi nghe hoan âm vọng về từ núi
đồi
dậy hương và ánh sáng
tôi nghe thấy tiếng thở sau nhịp
đập phập phồng dưới bầu ngực nhỏ nõn nường
trùng phùng hạnh ngộ
8.
tháng tư mùa xuân đã cuối
tôi nhớ mình lang thang ngoài khu
vườn bỏ hoang
ngủ trọ trong căn nhà không người
rồi mê mải đi xuyên qua nhữnglàng
mạc vùng sâu
tôi nhớ rõ mình bồng một giấc mơ
lên đồi
và ngóng đợi một ngọn đèn màu xanh
thức muộn
để cùng tôi ngồi thì thầm những
lời vô thanh
để tôi sung sướng nhảy nhót
trong vũ điệu của rừng
và viết nên những khúc ca của núi
khi cõi người một ngày khởi phục
9.
tháng tư mùa xuân đã cuối
mặt đường tĩnh lặng đón một chiếc
lá rơi
núi thao thức điều không thể gọi
tên nhưng đầy bất trắc
sự cô đơn lặng im thủy mặc mang dự
cảm chia xa
mọi thứ dường như đã đóng băng như
giữa mùa đông phương bắc
chỉ có trăng nhập nhoè ẩn hiện
khuất xa
nhắc tôi nhớ đến những con số của
mình
số 69 siêu thực ướt đẫm
những con số 500, 600, 700,
800, 900, 1.000, 1.100 hấp lực yêu thương
và dãy số 1325 25 25 25 … tình yêu
miên viễn
cõi đời là những con số chẳng có
khởi đầu và bất tận
cõi người là những con số thân
phận
cõi tình là những con số đầy mật
ngữ
khi mỗi người sinh ra đều mang
theo vận số chẳng thể đổi thay
thì tôi chỉ còn biết đánh dấu em
bằng những con số của riêng mình
từ ngày mùa yêu khởi sự
10.
tháng tư mùa xuân đã cuối
em cứ im lặng như hơi thở trong
công án thiền để nghe mạch nhịp
em cứ chì chiết để tôi được câm
nín vô ngôn
em cứ lảng tránh để kí ức thành
trầm tích
em cứ lục tìm và nguyền rủa để
trái tim tôi xâm thực nát tan
11.
tháng tư mùa xuân đã cuối
giữa chiêm bao tôi thấy rõ
con chim chiền chiện đậu trên ngón tay gầy guộc của mình
cất tiếng hót ứa máu nơi vết
thương trổ ra từ vòm ngực
một nỗi buồn thấm mưa tan tác
nhưng đẹp như pháo hoa
tôi bay vào giấc ngủ của em
nhưng rơi vào vực thẳm
nơi ấy không màu không mùi không
nhân hình sắc tướng
ngoài trời đêm vẫn còn lấp lánh
tinh tú và mặt đất le lói ma trơi
câu thơ của tôi xám xịt
như tờ giấy than cũ nhàu không sao
chép được một điều cần lưu giữ
nhưng tôi vẫn mãi ám ảnh với vòng
nguyệt quế và nụ cười của em
tràn đêm rạc rời kí ức
12.
tháng tư mùa xuân đã cuối
tôi vẫn sợ một lời dối trá
tôi vẫn hốt hoảng với những giận
hờn trầm kha
tôi vẫn ngóng chờ vài âm báo tin
xa
tôi vẫn ngắm khuôn hình em với đôi
mắt buồn cổ tích
tôi vẫn mãnh liệt với những sắc màu dạt phiêu lưu hương trong từng thớ vải
để nhớ em
để quẫy đạp như con cá mắc cạn
trong vũng tim yêu
để gói gắm những mùi thơm bản năng
làm tôi thao thức
để ngôn từ bức rức như cánh chim
di
13.
và từ trong thẳm sâu hồn mình
tôi biết ơn khu vườn với những mùa
nắng nhảy xuyên qua kẽ lá
tôi biết ơn những đóa hoa
đã cho con ong phấn hương và mật
ngọt cất vào ô lục giác của tiềm thức
tôi biết ơn những giấc mơ của mình
và đáp trả bằng cách luôn ghi nhớ
về nó
nhưng không thể nào nhớ hết mình
đã mơ những gì
tôi biết ơn những phút giây thành nỗi nhớ
nơi tôi gửi gắm hồn mình qua thời
khắc giao mùa
và tôi rất biết ơn ánh chiều rọi
chiếu từ đỉnh núi
để mọi thứ thắm lên đôi chút trước
khi mặt trời lụi tắt
14.
tháng tư mùa xuân đã cuối
tôi sẽ đâm nát những con chữ uẩn
ức, lo âu, bất an
để lấy máu của chữ
viết nên những bài thơ dài dòng và
vụn vỡ
lạ lùng và gần gũi
u ẩn và thao thiết
cho ngày cá tháng tư dối trá
cho sinh nhật em
cho những con số của chúng ta
cho loài chim đồng nội
cho mùa xuân đã cuối
cho những câu chuyện không chỉ một ngày
cho em và cho tôi
15.
tôi gom hết chữ của mình
viết những câu thơ tình bay lên tàn đêm
từ một bông hoa đã lụi tàn tôi
thấy góc vườn đầy những chồi mới
và dường như ở nơi xa một khu
rừng đang tái sinh
phủ xanh lời nguyền hậu kiếp.
Lê
Đức Thịnh