Những ngày gần đây, người dân trong và ngoài nước đã và đang có cùng tiếng
nói phản kháng trước những dự định hại dân, bán nước mà Cộng Sản Việt Nam đang
ngang ngược sắp thực hiện.
Từ sau ngày cưỡng chiếm miền Nam 30 tháng 4 năm 1975, những cuộc biểu tình ở
xứ sở mệnh danh là thiên đường luôn mang lại những tổn hại nặng nề. Ngày 10
tháng 6 năm 2018 ghi dấu cho sự đồi bại của nhà cầm quyền Việt Nam cũng như sự
xâm chiếm trắng trợn của nước láng giềng Trung Quốc.
Người Việt Nam đã xuống đường với khẩu hiệu “KHÔNG ĐẶC KHU” dù chỉ một ngày.
Cả nước đã phát động cuộc biểu tình, còn lực lượng công an, cảnh sát vốn nên
bảo vệ người dân thì lại thẳng tay đàn áp, đánh đập, cứ vài cảnh sát cùng nhau
lôi kéo một người dân tham gia biểu tình như kéo một con vật. Máu đã đổ ra,
những thân người đã gục xuống nhưng sự quyết tâm bảo vệ đất nước của người dân
sẽ không vì thế mà bị suy suyển.
Nhà cầm quyền Việt Nam và những thoả hiệp của họ với chính phủ Trung Quốc không
thông qua nhân dân là chuyện xảy ra như cơm bữa. Nào là chuyện thay đổi luật nọ
luật kia một cách oái ăm, chẳng chút công lý, cho đến việc đàn áp dân trong
việc cướp đất, tài sản, không công bằng trong việc xử lý tội phạm, bao che cho
bọn tham quan và cùng nhau vơ vét, bóc lột sức lao động của toàn dân hòng làm
giàu cho nhóm người đang tại vị. Bây giờ họ còn trơ trẽn hơn nữa là cho Trung
Quốc thuê 3 đặc khu với thời hạn 99 năm. Những đặc khu đó là nơi nào? Miền Bắc:
Vân Đồn, miền Trung: Bắc Vân Phong và miền Nam: Phú Quốc.
Nếu Trung Quốc nắm trọn 3 đặc khu đó trong 99 năm thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Chắc không ai là không hiểu sự tồi tệ trong thỏa hiệp này của đôi bên. Bởi việc
Trung Quốc muốn bành trướng cùng với sự tham lam và ngu dốt của chính quyền
Việt Nam sẽ càng đẩy mạnh làn sóng kêu gọi quyền làm chủ đất nước của nhân dân
Việt Nam. Và việc biểu tình trước mắt của nhiều tỉnh thành trong cả nước là
điều cần thiết.
Người Việt vốn đã quá nhu nhược dưới những bất công, áp bức của nhà cầm
quyền. Nhưng với sự cai trị của chính phủ hiện nay, từ việc cướp đất đai đến
trăm ngàn vụ việc đối xử dã man với nhân dân, họ đã phạm sai lầm lớn khi đã quá
coi thường nhân dân và vì sự tự ý quyết định cho thuê đất ở 3 đặc khu là giọt
nước tràn ly.
Có câu: “tức nước ắt sẽ vỡ bờ.” Sự chịu đựng nào cũng có giới hạn. Người dân
tuy yếu đuối và thấp bé nhưng một khi đã chạm tới đáy của sự nhẫn nhịn tột đột,
họ sẽ vùng lên và chắc chắn lúc đó sự vùng dậy sẽ mạnh mẽ gấp nhiều lần. Bởi
nếu tiếp tục ngồi yên chứng kiến mọi sự mua bán bỉ ổi này, họ biết tương lai
của đất nước và dân tộc sẽ vô cùng đen tối.
Họ đã dám cùng nhau nói lên tiếng nói nhân quyền nhiều lần, đồng nghĩa với
việc họ sẽ còn tiếp tục đòi nhân quyền, đòi quyền làm chủ trên mảnh đất quê
hương họ. Khi nào họ chưa đồng ý thì khi đó những nhà cầm quyền vẫn phải nghe
theo ý muốn của họ.
Những cuộc biểu tình của những ngày kế tiếp tất nhiên sẽ vẫn tiếp tục. Với
sự quyết tâm cao và tinh thần yêu nước trỗi dậy, hàng triệu triệu dân tham gia.
Nhà nước có thể đưa cả công an, cảnh sát, quân đội để đàn áp. Nhưng liệu cường
quyền có thắng được chính nghĩa nhân dân ?
Con người sống không chỉ đơn giản ở hai từ: nhẫn nhịn. Bảo vệ quyền lợi tối
thiểu là điều cần và chắc chắn phải làm.
Quyền làm người trước tiên là cần có sự đấu tranh cho chính nghĩa, nếu cần
thiết, có thể hy sinh vì chính nghĩa.
Bạo động là điều mà không một người dân nào trên bất cứ lãnh thổ nào mong
muốn. Tuy nhiên, để đạt được lợi ích nào đó mà chính những người cầm đầu đất
nước Việt Nam lại nhẫn tâm để dân và quân cắn xé nhau. Để đối phó với những
cuộc biểu tình họ không ngần ngại dùng những thủ đoạn hèn hạ như cho công an
giả làm người biểu tình trà trộn vào đám đông có những hành động quá khích để
lấy cớ bắt bớ, giam giữ người dân.
Có nhiều người phụ nữ trong cuộc biểu tình đã bị bắt đi và đánh đập dã man,
rồi sau khi được thả ra thì thân tàn ma dại. Lẽ nào các lãnh đạo cấp cao cứ mặc
kệ mọi chuyện xấu nhất xảy ra với nhân dân họ? Họ vì lòng tham lam ký kết khế
ước cho thuê đất trong 99 năm, sau đó sẽ ra sao khi mà họ dễ dàng phản bội
chính đồng bào họ? Liệu chính quyền Trung Quốc có cho họ những lợi lộc tiếp
theo hay sẽ vứt họ như vứt vỏ chanh đã bị vắt cạn nước?
Mọi sự tham, ngu, dối trá, lừa bịp, tàn bạo, độc quyền và ngang ngược trong
tất cả mọi chuyện sẽ chỉ khiến cho dân chúng ngày càng phẫn nộ, khi bị ép đến
đường cùng ắt hẳn nhân dân sẽ vùng lên vì kiểu gì cũng khó mà sống dưới chế độ
này. Mọi việc dường như đã đi quá xa, không biết có còn cứu vãn được nữa không
nhưng nếu cứ trong tình trạng như vậy, chắc chắn sẽ có ngày toàn dân sẽ nổi
dậy.
Niềm tin vào nhà cầm quyền của người dân hầu như đã không còn ở một đất nước
với lịch sử vẻ vang là đã bao lần đánh đuổi được giặc ngoại xâm. Tại sao niềm
tin lại bị đánh mất đến như vậy? Phải chăng đảng Cộng Sản Việt Nam đã lừa dối
nhân dân quá nhiều điều, lại bịp bợm quá lâu và coi thường trái tim nóng ấm của
dân đối với mảnh đất quê hương bao đời trộn lẫn máu, nước mắt và xác thân của
đồng bào.
Con người sinh ra để được bình quyền, tự do và nhu cầu hạnh phúc. Do vậy nếu
thiếu đi một trong những điều này, con người sẽ vùng dậy và đấu tranh càng mạnh
mẽ. Dù cho sự nhẫn nhịn của người Việt vô cùng lớn nhưng đến một lúc nào đó khi
sự nhẫn nhịn đã hết, sức mạnh của sự phản kháng sẽ bộc phát mãnh liệt.
Hy vọng nhà cầm quyền Việt Nam hiểu được điều này và điều tự trọng đầu tiên
cần làm là không bán nước dưới mọi hình thức. Bởi vì đất nước là của dân, do
dân và vì dân. Còn những nước láng giềng chung quanh, nếu họ tự trọng thì nên
dừng lại ở sự tử tế, tôn trọng và không xâm hại làm tổn thương nhau. Bởi mọi
sách lược cho dù có cao sâu và hoàn bị đến đâu thì sẽ vẫn thất bại nếu không
theo con đường chính nghĩa, hợp lòng dân.
Mỹ Trí Tử
2018