Hôm trước, lâu rồi,
chả hiểu duyên cớ gì, chị Linh giò chả tự dưng “bắt chuyện”:
- Em vất vả nên
trông già hơn chị gái anh chứ thực ra tuổi tác thì em còn kém chị gái anh đến mấy
tháng đấy.
Nghe buồn cười
nhưng lão cố nhịn, nhỏ nhẹ:
- Đã biết chị bằng
tuổi chị gái của em sao lại xưng em với em thế?
Chị gãi gãi đầu,
hềnh hệch cười, phân trần:
- Em quen xưng hô
với khách hàng thế rồi anh ạ. Biết là dở hơi nhưng khó sửa quá.
Tưởng chị hết
chuyện nên lão quay bước, chị vội kéo lại, hồn nhiên “khoe”:
- Em còn biết cả
tuổi của anh nữa đấy. Anh nhiều hơn thằng con lớn nhà em mấy tuổi.
Nghe xong câu chị
nói, lão đứng chết trân, cứng hàm không cười nổi, há hốc mồm nhìn chị đang quay
sang thanh minh với chị Mơ hàng mắm:
- Không phải tớ
đĩ mà lấy chồng sớm đâu. Thời ấy, cả khu phố nhà tớ chả hiểu thế nào mà con gái
cứ 15, 16 tuổi đã sồn sồn đòi lấy chồng rồi. Có đứa mới 14 tuổi đã làm mẹ. Tớ
thuộc diện hoa khôi của phố mà 17 tuổi mới đẻ thằng lớn là thuộc diện đứng đắn,
con gái nhà lành lắm đấy...
Chị Mơ nghe
chuyện cứ luôn mồm thế á, thế á, rồi tủm tỉm cười...
*
*
*
Hôm nọ, nhưng
cũng lâu lâu rồi, thấy một “ông cụ” khá hom hem ngồi sắp xếp giò chả ở quầy
hàng của chị, lão phân vân vì nhớ có lần chị kể ngày bố chồng chị mất mưa to
gió lớn lắm nên bụng bảo dạ: Chắc ông cụ là bố đẻ của chị Linh... Nhưng mà sao
không thấy “ông cụ” có nét nào giống chị?
Thấy lão cứ đứng
nhìn, chị chạy ra, vồn vã:
- Anh vào mua
hàng đi. Chồng em đấy. Chắc anh tưởng là bố chồng em chứ gì. Đồng trang lứa với
em nhưng trông rầu rĩ thê lương thế anh ạ.
Nghe chị nói, lão
tròn mắt hỏi:
- Anh bằng tuổi
chị?
Chị xoa tay, cười
cười:
- Vâng! Em với
lão ấy cùng là giống lợn. Đồng trang lứa lợn với nhau đấy anh ạ.
Lão lẩm bẩm:
- Cùng sinh năm Kỷ
Hợi sao già thế nhỉ?
Chị hô hố cười, lốp
chốp:
- Đâu mà cùng Kỷ
Hợi hả anh. Chỉ mình em là Kỷ Hợi còn lão chồng em là Đinh Hợi. Em là Kỷ lợn,
còn lão là Đinh lợn...
Lão vỡ lẽ, gật
gù:
- À... Chồng chị
lớn hơn một giáp. Thảo nào...
Chị giãy nảy lên:
- Không phải một con
giáp đâu anh. Lão chồng em nhiều hơn em 12 tuổi.
*
*
*
Sáng hôm kia,
đang đứng ở hàng thịt bò, chị đi ngang qua, véo mông lão, rõ đau, bả lả:
- Sao anh này
không lấy vợ nữa đi? Bị hỏng hẳn cái khoản kia rồi à?
Chưa kịp trả lời,
chị đã bô lô bô la:
- Thằng lớn nhà
em cũng thế. Mới bốn mươi tuổi mà đã xịt hẳn rồi. Con dâu nhà em cứ cằn nhằn suốt
ý. Chán nhỉ? Đời người có mỗi cái khoản ấy là khoái nhất lại bị hỏng thì phí
quá.
Lão đỏ mặt, ngại
sự bỗ bã của chị. Định rảo bước thì chị véo tiếp vào mông lão, nháy mắt:
- Em bảo này. Hôm
nào anh đến nhà em, nhờ lão chồng em nó bày cách cho. Trông lão hom hem như
con chó ghẻ thế thôi nhưng cái khoản ấy thì lão chồng em xứng đáng là tổ sư của
bọn dê cụ. Ác chiến lắm anh ạ...
Chị Thịnh thịt bò
chau mày:
- Con mụ Linh này
ăn nói bỗ bã thế. Sao không về bảo chồng phổ biến kinh nghiệm cho con giai để
con dâu đỡ cằn nhằn. Chú ấy khiến gì mụ bày vẽ. Rõ là đồ lắm chuyện.
Chị Linh đi được
một đoạn mới ngoảnh lại, dài giọng: - Thằng lớn nhà em bị tiểu đường gần chục
năm rồi. Nặng lắm. Có thánh cũng chả chữa được... Kệ mẹ chúng nó. Sướng chúng
nó chứ sướng đếch gì mình. Mà sướng chúng nó rồi lại khổ mình. Chả dại.
*
*
*
Chiều qua, đi
ngang quầy giò chả của chị, lại bị chị vô cớ giữ chân “tâm sự”:
- Anh này... Em hỏi
thật nhé. Anh bị xịt như thế có thấy tiếc không? Trông phong độ thế này mà trên
bảo dưới không nghe thì nẫu ruột nhỉ? Mà anh bị bệnh thật không? Bị lâu chưa?
Sao anh không chữa chạy đi? Để như thế không thấy ái ngại à? Đời người, có mỗi
khoản ấy là khoái nhất, lời nhất mà không được hưởng thì đời cũng vô vị, quá
chán...
Chị Mơ hàng mắm bặm
môi cười cười, đây đẩy lão, rồi toang toác:
- Cái nhà chú này
đến lạ. Bị mụ ấy chọc ghẹo như thế mà cứ thộn mặt ra nghe, chẳng đốp chát vài
câu cho mụ ấy hết thói ngứa mồm. Còn mụ này nữa. Thấy chú ý hiền, cứ ngứa mồm
ăn khoai môn là sao. Phải người khác, người ta đấm cho mụ vỡ mặt rồi.
Chị Linh bĩu môi:
- Ngứa mồm ăn
khoai môn? Bà thì biết cái gì. Tôi thật lòng muốn tốt cho anh ấy mới góp ý. Bà
nhìn đi. Cái mặt anh ấy hiền hiền, đần đần như thế kia, phải chỉ bảo cụ thể thì
anh ấy mới biết được. Chứ cứ xa xôi, ý tứ thì xin lỗi, cái mặt ấy còn lâu mới
hiểu...
Quay sang lão, chị
gật gù:
- Anh nhỉ? Em muốn
tốt cho anh mới tham gia, góp ý. Chẳng cám ơn em thì thôi, lại trách em thì dở
hơi à, anh nhỉ?
Xéo chị Mơ một
cái nữa, thật sắc, chị Linh lại trề môi, dài giọng:
- Này. Thằng con
lớn nhà tôi nó bảo, Những ngữ như nó với anh này, nhìn người khác làm chuyện vợ
chồng thèm lắm, rỏ dãi ra nhưng đếch làm gì được. Ức nhưng phải chịu vì cũng
như ông cụ 90 tuổi, rụng hết răng, còn trơ lại mỗi lợi thì gặm đùi gà thế đếch
nào được...
Vỗ tay đét cái rồi
cười khùng khục, tự thưởng cho câu nói rặt chất “triết lý” của mình, chị quay
sang lão, nheo nheo mắt, ra chừng hỉ hả lắm:
- Anh nhỉ? Em nói
quá chuẩn, anh nhỉ?
Chị Thịnh, thịt
bò, phủi ghế, thủng thẳng:
- Cũng lạ cho nhà
chú này. Người đâu mà lành đến thế...
Chị Linh trề môi,
cướp lời:
- Người đâu mà
lành thế? Xin lỗi bà Thịnh nhé. Cái mặt anh ấy mà lành á? Chẳng qua tôi nói
trúng tim đen nên mới chịu trận, không cãi. Tôi nói sai xem nào? Anh ấy liệu có
để cho tôi yên không? Nói phải củ cải cũng phải nghe, chị ạ.
Chị Thịnh nhẹ
nhàng:
- Chẳng qua chú ấy
coi thường Linh, không thèm chấp nhưng Linh lại không biết, cứ tưởng thế là
hay. Người chứ có phải thánh đâu mà hoàn hảo. Nếu có ai lôi chuyện chân khèo,
răng vẩu của Linh ra chọc cười thì Linh nghĩ sao? Hoặc đem chuyện phòng the của
Linh ra bỡn cợt thì Linh nghĩ thế nào? Sao Linh cứ thích chạm vào điều tế nhị,
không muốn nói của người khác thế?
Chị Linh đỏ mặt:
- Chuyện phòng
the của tôi thì làm sao? Chẳng có gì để bỡn cợt cả.
Chị Thịnh vẫn nhẹ
nhàng:
- Ừ. Linh để Thịnh
nói hết đã. Già rồi mà đêm nào cũng hành chồng vài bận, hơn cả vắt chanh, làm
chồng kiệt sức, sợ quá phải chạy sang nhà con trai lánh nạn, mới ngã ngửa ra
con trai bị bất lực cả chục năm rồi nên mãi không có cháu bồng. Không thương
con, không xót chuyện của con lại lôi chuyện của con ra làm trò đùa, mua vui với
thiên hạ. Linh không nghĩ như thế là ác với con, ác với chồng, ác với cả chính
Linh à? Ngọc còn có vết rạn, huống hồ con người. Sao lại lấy nỗi đau của người
khác làm niềm vui cho mình? Như thế là ác lắm. Tệ lắm, Linh ạ.
Tái mặt. Chị Linh
chống chế:
- Ờ ... thì đùa
anh ấy cho vui chứ tôi có ác ý gì đâu mà bà mắng mỏ tôi ghê thế.
Giọng vẫn đều đều,
chị Thịnh nhẹ nhàng tiếp:
- Mình chưa hoàn
hảo. Gia đình mình cũng chưa hoàn hảo sao lại cười cợt sự chưa được tròn trĩnh
của người khác, gia đình người khác như thế. Thật là buồn cười!
Chị Linh cúi xuống,
tay cứ mân mê mãi mấy cọng lạt gói giò. Chừng như chị ngại lắm thì phải.
HN, ngày 06 tháng 05 năm 2016
Đặng Xuân Xuyến