20 August 2019

THÊM MỘT KHU RỪNG THÔNG LÂM ĐỒNG ĐANG CHẾT | THÔI ĐỪNG HỎI NỮA ANH - Trần Vấn Lệ


THÊM MỘT KHU RỪNG THÔNG LÂM ĐỒNG ĐANG CHẾT

Thêm một khu rửng thông nữa héo tàn
người ta tiêm thuốc cho thông chết!
Chân lý đời: không có gì bất diệt
chỉ lòng tham là mãi mãi còn!

Chuông không có miệng vẫn kêu boong boong
chuông không gọi con người luơng thiện
chuông ngân nga để ai quyến luyến
một chút buồn quấn quyện, vậy thôi…

Khi trồng cây: Ngày Hội Vui Cười
Tin tưởng có một đời sau yêu dấu
Tin tưởng thấy chim bay về đậu
Tin tưởng người có bóng mát nghỉ chân…

Tỉnh Lâm Đồng, thông chết dần dần…
Ai thủ phạm thì dân chưa biết
Không ai rảnh dư công rỗi việc
Mình đã tham gia trồng cây, hết việc thì thôi!

…Và cứ thế Lâm Đồng trụi lũi!
Những con nai ngơ ngác xuống Đồng Nai
Có thể qua Cambodia, qua Thailand, phơi thây
Chắc chắn có một ngày bầy gà rừng tan tác…

Ba mươi mốt năm tôi sống trên Đà Lạt
Ba mươi năm tôi trôi nổi quê người
Mở báo trong nước nhìn giọt lệ tôi rơi
trên biết bao cánh rừng thông mặt trời héo hắt!

Tội nghiệp con gà nóc Nhà Thờ Đà Lạt
bây giờ nhìn nó giống con gà con
nó đi nhặt những tiếng chuông
đó, đây, cuối ngày Chúa Nhật…

Tôi muốn nói đôi lời với Phật
Tiếng vi vu…ngào nghẹn cõi hư vô…

THÔI ĐỪNG HỎI NỮA ANH

Những bến bắc không còn, sông Cửu Long đã buồn.
Rồi gặp mùa nước cạn…thôi thì khóc chờ mưa…

Ai đó thấy gì chưa? Đồng tiếp đồng xơ xác!
Những đàn cò bay lạc…ra tận Thái Bình Duơng…

Ra tận những đảo hoang…may còn nguồn nước ngọt
Dẫu không là Tổ Quốc / thì cũng có tổ chim!

Cứ thế đó…nín thinh! Chữ Thanh Bình là vậy?
Chiều, bếp khơi lửa cháy, khói lam chiều ngẩn ngơ…

Qua Vàm Cống chiều mưa, tôi nhìn con sông khóc!
Tôi thương sao Tổ Quốc…tôi chừ như nghĩa trang!

Không ai đốt nén nhang / thuơng dòng sông đã cạn!
Hình như sống là nán / đợi một ngày…Tương Lai?

Dòng sông: Vệt nước mắt chảy dài! Chín con rồng bất động!
Nhìn từ cầu Vàm Cống / thấy đời sao thê luơng?

Tôi hỏi: Sao Quê Hương ngày mỗi ngày tàn tệ?
Người bên tôi gạt lệ: Thôi đừng hỏi nữa anh!

Xanh xanh trong trời xanh
Đàn cò trắng vỗ cánh
Mỗi con mang cái lạnh
…Cô Đơn của Kiếp Cò!

Trần Vấn Lệ