05 September 2019

TIỄN HÈ | TÌNH CÂM | VƯỢT BIỂN - Đức Phổ


TIỄN HÈ

Sứ giả gió mang mùa hè đi
về nơi nương náu cũ
đọng sớm mai mấy giọt sương
thấm đẫm chân đời nguyệt mộ.

Khi sức nóng bốc hơi
ta tiễn mùa hè theo gió
mây bay ngược dòng đời
về lại bến thu em.

Chiếc bóng hè đổ xuống triền đồi
gã rỗi tình rượt bắt
về nhốt giữa lồng mùa
chào đón thu về yên ả.

Em má núm đồng tiền
tuổi thu vừa trỗi
yêu thương đã tràn
giữa phận đời chìm nổi.

Mùa chỉ ở cùng ta theo hạn kỳ
hết kỳ hạn lại ra đi
em ơi. đừng giống mùa đi nhé
ta chỉ tiễn hè chẳng tiễn em!...

TÌNH CÂM

Em giấu u tình trong kẽ tóc
mỗi lần chải rụng một câu thơ
câu thơ đã thành bài bất tận
mà tình hoài chẳng chạm chân tơ.

Anh như núi không còn xanh tóc
còn mơ chi một phút xanh đời
muốn đứng lặng giữa trời quạnh quẽ
gió vô tình mải miết trêu ngươi.

Em là đất anh cây mọc ngược
tuổi xa trời tim trổ lộc non
lộc vẫn biếc tình không xanh được
thôi đành. Cố níu cũng mây tan.

Rồi anh sẽ trở về bụi cát
vo nỗi sầu thành lọn tóc thơm
mỗi lần chải mỗi lần mất mát
sợi tơ tình rụng giữa hư không…

VƯỢT BIỂN

thuở khai thiên sóng đã bạc đầu
lớp xô lớp vỗ đến mênh mông
từ trăm sông đổ về biển mộng
mộng cả tan từ cuộc bể dâu.

người từ đất khốn tuôn ra biển
chẳng thiết cơ ngơi dựng một đời
dốc hết sức tàn tìm đất mới
trùng dương vốn chẳng thấy oan khiên.

người đi. kẻ sống kẻ mất xác
có kẻ vào tù tan cửa nhà
vậy mà người người chấp nhận hết
muốn đổi thay đời phải chia xa.

ra đi đâu phải là tuyệt tích
tâm khảm hằn sâu kỷ niệm sầu
con chim cành gãy không muốn đậu
thì người vượt khó sẽ nên khôn.

ĐỨC PHỔ
(Atlanta, GA, USA)