CHE KHÔNG HẾT NÚI
mơ nghiêng bóng núi trườn lên ngực
một thế kỷ dài ôm nỗi đau
thấy ra góc chật xanh xao đất
rừng rú vàng chút lá chia nhau
đêm nghe trăng khuyết chiêm bao cạn
uống một ngụm trào búng huyết câm
săm soi tìm lại thanh xuân tóc
tay nhói thời gian di tích đâm
nguyệt tận tan nát bờ vũ trụ
sao rơi cứa vệt quá tầm tay
đời người ẩn hiện không quán trú
gió hú trùng vây cõi trong ngoài
biên ải hồn sa chạm vực thẳm
quan tái sầu buông nẻo sông ngăn
bóng che đẫm vạt không hết núi
vọng tiếng ai từ chốn biệt tăm?
(06. 2000)
XUỐNG NÚI
mai đây nhớ ghé về Ngưng thạch
nghe lốc Huyền sa kêu nước lên
đứng bên dâu bể miền Biên trạch
xuôi gió Hoàng sơn xoi đá bên
đèo Mưu cấn mưa bay trắng cả
rừng Vạn xuân ra tận truông Bân
giờ không tiếng sóng chân cát xoá
chiều phủ tay che ngập buôn Mân
khe Bắc ngạn chừng như khô cạn
nhặt sỏi cồn Vân bói hoa văn
đời muôn vạn nẻo về một mối
đêm bất ngờ rét buổi hạ sơn
(09. 2001)
MỖI TINH CẦU LÀ MỖI LẺ LOI
sói về đỉnh hú âm u nguyệt
thực. gọi rừng hoang khao khát trăng
lặng lẽ qua đời mùa đông khuyết.
ngàn năm im tiếng núi không nguôi
nhớ. mênh mông tuyết rơi ngập cõi
thiên hà. lặng lẽ tiễn sao rơi
rơi mãi. về bên kia núi vách
chập chùng đá phún ngụm máu tươi.
suối cạn dơi chiều kêu giọng khản.
vung vãi sầu nghiêng gió rụng rơi.
lá rời rã mục ôm vai đá
khóc tiếng đầu tiên chở cuộc đời.
đêm ấy sói về trăng thổ huyết.
nguyệt thực loã lồ mảnh tả tơi.
trời khô khan vỡ rừng xao xác
phủ lá cho đầy mộ đất tôi.
(03.2020)
Ngô
Nguyên Dũng