1.
Tuần đầu tháng tư phải đi làm vì lệnh hãng đưa ra: Chúng ta
đang làm đồ y tế nên không được nghỉ! Cuộc họp toàn hãng vào chiều thứ sáu cuối
tháng ba. Ông phó giám đốc hãng đưa ra bốn giải pháp đối phó với đại dịch
Covid-19 sẽ đạt đỉnh điểm trong tháng tư, theo chính phủ ước tính. Nên hãng
chúng ta sẽ đóng cửa tới hết tháng tư. Đóng hai tuần đại dịch lên đỉnh điểm
trong tháng tư. Mỗi tuần làm hai ngày trong suốt tháng tư. Giải pháp cuối cùng
là khi trong hãng có người bị nhiễm covid-19 thì hãng đóng cửa hai ngày để khử
trùng, rồi tái hoạt động…
Trong bốn đề xuất trên màn hình lớn. Ông sếp
bự mập mờ là hãng nên ai cũng hiểu là ông. Từ câu mở đầu đã là câu phủ đầu,
“chúng ta làm đồ y tế…” đã khiến mọi người bỏ đi tâm thái dự cuộc họp khẩn, và
thay vào âu lo chung là cùng xem một vở hài kịch dở với diễn viên tồi.
Ông đã tự chọn đề xuất thứ tư nhưng không
dám công khai là quyết định của ông vì ông sợ hậu hoạn hơn cả covid-19: Nếu
trong hãng có người bị nhiễm covid-19 thì hãng đóng cửa hai ngày để khử trùng rồi
toàn thể công nhân trở lại làm việc. Ông lấm lét như chuột ngày khi đám đông có
phản ứng không hài lòng. Nên ông nói thêm: Nếu ai sợ hãi thì cứ lấy ngày phép của
mình mà nghỉ. Đã bao giờ bạn thấy sếp lớn nói chuyện với đám lính mà cúi gằm mặt
xuống đất chưa? Tôi thì nghe rõ ngữ âm của ông phát ra giai điệu khủng bố, một
lời đe doạ hơn là thương thảo.
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu… là người
dám nói. Nên không có ai nói ra ý muốn của nhiều người không cùng màu da nhưng cùng
suy nghĩ là hãng hãy đóng cửa tháng tư cho mọi người yên tâm ở nhà. Chính phủ
đã có những khoản tài trợ khẩn cấp cho người thất nghiệp vì đại dịch thì tuân lệnh
chính phủ là nhất cứ lưỡng tiện cho sự an toàn của công dân và thuận lợi cho việc
điều hành quốc gia của chính phủ khi đất nước có đại dịch.
Tôi cũng trong số những người hiểu rõ những
gì sếp lớn nói, còn người không hiểu như tôi nói ở trên thì không làm việc ở
hãng tôi. Có điều tôi hy vọng là tôi hiểu méo mó hơn mọi người chứ đừng là sự
thật khi tôi nghĩ về việc toàn cầu hoá có những mặt tích cực của nó trong giao
thương thương mại, kinh tế, chính trị, văn hoá trên toàn cầu; thì mặt tiêu cực
của toàn cầu hoá cũng song hành bất lợi là trái đất bây giờ trở nên nhỏ bé
trong bối cảnh đi lại dễ dàng nên dịch bệnh lây lan nhanh chóng trên diện rộng.
Rõ ràng ngày xưa, một người từ những nước nghèo như nước Tàu, Việt nam… đi qua
Mỹ là coi như không trở lại; không có chuyện dân thường đi du lịch qua Mỹ chơi.
Vậy mà bây giờ người Tàu, người Việt đi du lịch qua Mỹ như đi chợ. Thậm chí người
có tiền thì họ đi ăn đám cưới, sinh nhật con cháu, bạn bè bên Mỹ như đi chơi. Mặt
hại của toàn cầu hoá là dịch bệnh lây lan nhanh và lan rộng đến mức không chính
phủ nào phản ứng kịp với tốc độ di chuyển của con người hôm nay, và hầu như
không còn mảnh đất nào trên địa cầu thoát nạn khi có dịch bệnh vì mọi người tự
do đi lại hơn cần thiết quá nhiều.
Về mặt xã hội tôi đã thấy méo mó trong suy
nghĩ của mình. Nhưng về mặt tinh thần tôi càng mong méo mó hơn để đừng là sự thật!
Khi tôi nghĩ về người Mỹ từ hồi làm ăn nhiều với người Tàu, hai nước qua lại từ
thương gia tới du sinh cứ chật cứng những phi trường quốc tế. Giao lưu văn hoá
giữa hai nước không nhiều nhưng giao thương to lớn, phát sinh giao thoa xã hội
rất nghiêm trọng khi nhiều người Mỹ đã bị cộng sản hoá mà chính họ cũng không
biết! Một ông phó giám đốc của một hãng nhỏ ở Mỹ thì không thể là, không đại diện
cho người Mỹ và nước Mỹ được. Nhưng nước Mỹ có bao nhiêu hãng nhỏ thì có bấy
nhiêu ông phó giám đốc. Mối nguy hại cho nước Mỹ bị cộng sản hoá từ những ông
phó giám đốc cỏn con quá dễ để mình bị nhiễm độc Tàu đến bản thân không hề biết,
nhưng lại mang trọng trách lớn hơn trí tuệ cỏn con mới đáng ngại! Đơn giản như
một người làm công ăn giờ ở Mỹ cũng hiểu được trong bối cảnh kinh tế toàn cầu
đang đình trệ vì đại dịch. Hãng mình lại chịu ảnh hưởng nặng nề hơn những hãng
khác vì mới đổi chủ, đổi ban giám đốc mới nên khách hàng mới chưa có, khách
hàng cũ chậm lại để thăm dò người chủ hãng mới này làm ăn có đàng hoàng không?
Vậy với một người mang tư cách là tân phó
giám đốc trong một ban điều hành mới, một hãng cũ đổi chủ thì cũng như hãng mới.
Tình hình bên ngoài đang dịch bệnh lan tràn, chưa biết bao giờ kinh tế hồi phục.
Phía trong cửa hãng thì khách hàng cũ bỏ chạy, khách hàng mới chưa có, dẫn tới
hiện trạng thiếu việc làm cho công nhân. Sao ông chỉ dồn tâm sức vào việc cắt
giảm công nhân để giảm chi phí cho hãng; mà lại lãng phí tiền hãng là tựu tập
công nhân lại hàng giờ chỉ để nghe ông nói về… ông. Thay vì tiền lương của mấy
trăm người phải tụ tập để nghe ông nói chuyện tào lao về ông và vợ con ông; ông
chỉ cần dán một mảnh giấy ở chỗ bấm thẻ thì ai cũng biết! “Hãng không đóng cửa
trong tháng tư. Nếu trường hợp hãng có người bị nhiễm covid-19 thì đóng cửa 2 ngày
để khử trùng. Rồi trở lại hoạt động. Mọi người có thể lấy ngày nghỉ để nghỉ nếu
không muốn đi làm…” Ông ký tên ông bên dưới - là xong.
Sao ông lại tựu tập nhiều người trong
không gian hẹp… để chống lệnh: không được tựu tập quá 10 người của tồng thống
à? Sao ông lại lãng phí tiền lương hãng phải trả cho mấy trăm người tựu tập cả
tiếng đồng hồ để ông phô diễn màn kịch đảng cử dân bầu của cộng sản? Đã đưa ra
bốn giải pháp thì phải được thông qua biểu quyết bằng cách giơ tay. Số người
giơ tay nhiều nhất cho giải pháp nào thì toàn hãng sẽ làm theo giải pháp đó. Đó
là Mỹ. Nhưng người Mỹ hôm nay đã nhiễm không chỉ con vi khuần Tàu. Nhằm nhò gì
với lực lượng bác học Mỹ dư thừa và tài chánh Mỹ sẽ sớm giải quyết được vấn nạn
này thôi. Nhưng vấn nạn dân chủ giả, giả vờ dân chủ của người Mỹ đã bị nhiễm từ
Tàu cộng do toàn cầu hoá, làm ăn, tiếp xúc với Tàu nhiều quá nên nước Mỹ đã sản
sinh ra những người Mỹ mang trọng trách lớn hơn hiểu biết của họ mới là độc hại
hơn corona Vũ Hán.
Tôi tức lắm với một tên cộng sản trá hình.
Nhưng không biết làm gì vì chính đương sự cũng không biết đương sự đã bị nhiễm
bệnh nguy hiểm hơn covid-19 là nhiễm tư tưởng, dẫn đến cách hành xử của Tàu cộng
nói riêng và cộng sản nói chung.
Ông phó giám đốc là người Mỹ bản xứ. Nhưng
trong mắt chứng nhân lịch sử của chiến tranh ý thức hệ Việt nam. Thật tội nghiệp
cho một người Mỹ không có bản chất xấu sa, nhưng đã nhiễm vi trùng độc hại nhất
lịch sử loài người là sự giả dối, vô nhân tính của chủ nghĩa cộng sản.
2.
Chiều thứ sáu tuần trước ra về khỏi hãng, người bạn tôi hỏi
tôi ngoài bãi đậu xe. Anh cho em hỏi, mỗi người nhận một miếng giấy chiều nay,
là giấy gì vậy? Tôi không đọc miếng giấy của mình và để lại ghế ngồi trong
phòng họp vì không ưa ông phó giám đốc mới mà thấy ông ký tên trên giấy nên
không đọc. Đành cầm lấy miếng giấy - nói cái gì vậy của người bạn mới qua Mỹ
nên chưa biết tiếng Anh. Tôi nói với anh bạn: “Ông phó giám đốc là ông mập nói
chuyện với bọn mình trong phòng họp chiều nay. Ông ấy là người viết ra giấy này
cho mọi người để trong xe, để trường hợp khi mình đi làm mà bị cảnh sát chận
xe, bảo quay về nhà vì thành phố đã có lệnh giới nghiêm. Thì mình đưa giấy này
ra cho cảnh sát để tiếp tục được đi làm, vì hãng mình đang làm đồ y tế… những
thiết bị hết sức cần thiết để chống đại dịch. Cảnh sát có thể gọi trực tiếp cho
ông ấy để xác minh người bị chận xe là nhân viên của hãng… đang làm đồ y tế!”
Tôi dặn dò anh bạn đừng mang giấy vô nhà
cho vợ xem vì vợ anh cũng chưa biết tiếng Anh, rồi lại quên đem theo khi đi
làm. Nhỡ bị cảnh sát quay đèn thì phiền phức lắm vì anh mới qua Mỹ, tiếng Anh
chưa đủ để có cách khác cho cảnh sát biết vì sao anh ra đường khi thành phố đã
có lệnh giới nghiêm…
Hết tình đồng nghiệp, đồng hương, tôi chỉ
làm được vậy cho anh. Nhưng trên đường lái xe về nhà vì đã cả tháng nay những
người làm chung đều như vậy, ra khỏi hãng là lái xe về nhà, không ghé đâu hết.
Không có việc gì phải giải quyết bây giờ vì giải quyết được hay không được cũng
không quan trọng bằng việc cách ly, tránh tiếp xúc càng nhiều càng tốt cho mọi
người. Tôi rất tự hào về người Việt đã sống ở Mỹ có thời gian; hầu như ai cũng
tuân thủ luật pháp, chấp hành mệnh lệnh từ chính phủ rất nghiêm túc, có văn hoá
ứng xử phù hợp trong xã hội Hoa Kỳ.
Nhưng tôi cũng có người bạn làm chung,
thương tôi lắm nên anh dạy tôi một cách do chính anh nghĩ ra được để bảo vệ người
vợ yêu qúy của anh. Anh nói riêng với tôi, “Tôi nói cho anh nghe. Anh cười tôi
thì tôi chịu thôi! Vì tình cảm làm việc chung với anh lâu năm, tôi thích anh
nên mới nói. Biết đâu chỉ qua ngày mai là tôi với anh đã không còn gặp lại… Tôi
nghĩ cho cùng, các con tôi đã có gia đình và sống riêng nên tôi chỉ khuyên
chúng (có thể) thì nghỉ làm và ở nhà, vì đám cháu nội, cháu ngoại của tôi đều
đã nghỉ học. Nhà tôi chỉ còn hai vợ chồng già. Nên tôi về làm, gần tới nhà là
tôi gọi vợ tôi vào phòng bà ấy, (vợ chồng tôi cách ly cả tháng nay rồi… vì tôi
còn đi làm), còn tiếp xúc bên ngoài nên không muốn liên lụy tới vợ tôi. Tôi lái
xe vào garage, đóng cửa garage xuống là tôi trút hết quần áo trên người, cho hết
vào một hộp nhựa mà tôi sắp sẵn năm hộp ngoài garage. Tuốt tuồn tuột như thế,
tôi chạy vào nhà tắm (ở phòng tôi). Tôi tắm nước nóng như trụng giá, ba lần xát
xà phòng. Xong, ra ăn cơm một mình - mà vợ tôi đã nấu và dọn sẵn lên bàn ăn cho
tôi. Tôi tự dọn rửa - đúng vệ sinh cần thiết thời covid. Sau đó vào phòng riêng
của tôi, trò chuyện với bà xã qua điện thoại, xem tivi tới đi ngủ. Sáng ra lại
đi làm…”
“Sao anh không nghỉ quách nó cho rồi. Ở
nhà cho yên. Già rồi, còn làm cho lắm làm gì?”
“Tôi giám nói với ai? Nói ra ai giúp mà
người ta chỉ khinh mình thêm… Tôi nghỉ làm thì vợ chồng tôi không đủ sống,
không đủ chi phí, vì vợ tôi đã mất việc mấy năm nay vì già yếu. Cố xin việc
khác cho vợ tôi thì cũng làm không nổi, có ráng cũng chỉ được vài hôm là bị đuổi.
Phần tôi nghĩ tôi còn làm được thì liệu cơm gắp mắm cũng đủ sống hai vợ chồng,
không phiền con cái…”
“…”
Tôi thấy thương người bạn già hơn. Mới hồi
năm ngoái. Anh tâm sự với tôi, bác sĩ bảo cả hai vợ chồng anh phải đi tập thể dục
trị liệu (therapy) ít nhất mỗi tuần một lần để bớt tình trạng não không điều
khiển được cơ bắp. Anh cho tôi ví dụ như anh muốn bưng ly nước lên uống. Dĩ
nhiên não bộ phải điều khiển cánh tay anh về hướng ly nước, bàn tay phải bưng
ly nước lên miệng anh thì mới uống được. Nhưng anh muốn uống nước là việc của
anh, cánh tay anh cứ thoải mái nằm trên đùi anh. Nó không tuân lệnh bưng ly nước
lên cho anh uống.
Còn vợ anh bị bệnh lạ, như tàu lạ ngoài biển
Đông cứ ủi chìm tàu cá Việt nam mà nhà cầm quyền cộng sản Việt nam chỉ dám nói
là tàu lạ. Nay toàn cầu hoá hơn mấy năm trước nên phát ngôn nhân của bộ ngoại
giao cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt nam nói là… tàu nước ngoài ! Vợ anh bạn tôi
bị bệnh lạ, cũng là bệnh nước ngoài vì các bác sĩ làm cách nào, cho uống thuốc
gì thì áp huyết vẫn cứ cao tới mức nguy hiểm cho người lớn tuổi.
Nghe anh nói thấy thương, anh còn nhẫn nhục
được khi bị sếp quở trách: sao làm lâu vậy mà không xong việc… vì anh bảo tay
anh nhưng nó có nghe đâu? Là bí mật giữ nồi cơm của anh, chỉ mình tôi biết! Thì
nay nồi cơm cũng tan tành rồi. Anh đã bị ông phó mới cho thôi việc. Nhưng về bệnh
tình thì anh sợ vợ anh cao máu vĩnh viễn đã hơn năm nay thì không chịu đựng được
sự quở trách của những tổ trưởng tổ đầy tớ ở hãng xưởng. Bà ấy nổi giận, hay tủi
thân đều đồng nghĩa với đứt mạch máu não, ứ tim bất tử…
Câu chuyện đời tư nên anh chị không có tên
họ, cả nhân vật “tôi” cũng hư khấu khi tôi nói với anh, “Anh chị đúng ra phải
đi therapy mỗi ngày. Biết đâu chuyên viên thể dục trị liệu giúp anh phục hồi được
những dây thần kinh cơ đã thoái hoá; biết đâu họ giúp chị nhà khai thông được mạch
máu nào đó bị tắc nghẽn trên não, trong tim… làm cho áp huyết không thể bình
thường mà cứ cao.
Tôi thì không giàu có đủ để thoả mãn lòng
tôi, nhưng tôi vẫn có thể giúp anh chị được một phần nào. Bác sĩ đề nghị anh chị
đi therapy ít nhất mỗi tuần một lần. Mỗi lần - sau bảo hiểm trả. Anh phải trả
$25 đồng cho mỗi người. Vị chi $50/ đồng tuần cho hai người. Tôi giúp anh chị
$200/ tháng. Hợp đồng đầu tiên là tôi giúp anh chị sáu tháng. Sau đó, mình tính
tiếp.”
Anh cảm động lắm. Nhưng nói, phải về bàn với
vợ rồi mới trả lời tôi được. Và. Câu trả lời hôm sau của anh càng làm tôi chán
đời vì sao người ta không lẽ khổ tới chết. Nhưng phần nào trong tôi thấy tự hào
về những người lính cũ ở quê tôi, không phải không tốn tiền thì vui, mừng, tâng
bốc lên thành tự hào… vì tôi cũng đâu muốn cái tự hào ứa lệ khi nghe anh nói rất
chân tình, “Tôi cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng tôi vẫn có cách để mỗi tuần vợ chồng
tôi đi therapy một lần như bác sĩ yêu cầu. Anh yên tâm. Tôi không gạt anh đâu…”
Tôi biết. Anh không gạt tôi. Nên tôi gạt
trang sử tháng tư đen trong tâm thức chứng nhân lịch sử quê tôi sang một bên để
đối diện với tháng tư lại về. Tháng tư đen ở Mỹ, sau bốn mươi lăm năm tháng tư
đen ở quê tôi, đã nhiều người cố quên thì lại nhớ nhiều hơn khi mỗi tháng tư về,
dù tháng tư đen năm nay khác tháng tư đen của bốn mươi lăm năm trước.
Ngày xưa súng đạn vô tình làm chia lìa
tình thân, tình thương; nhưng những người sống sót còn lại tình người với nhau.
Hôm nay, con vi trùng nguy hiểm cũng làm người ta xa rời nhau bất tử, ngoài ý
muốn; nhưng tình người cũng bỏ đi luôn. Sáng nay trên đường đi làm, lái xe biết
sướng vì đường xá vắng tanh. Tôi hay nghe “tin buổi sáng” của anh Hoàng Trọng
Thụy bên Calif trên đường lái xe từ nhà tới hãng. Sáng nay anh cho biết ông tỷ
phú người Việt là Hoàng Kiều, đã tổ chức một buổi phát lương thực miễn phí cho
đồng hương bên quận Cam - Calif. Rất nhiều đồng hương lái xe BMW, Mercedes,
Lexus… toàn xe sang đến nhận vài ký gạo, vài chai nước uống, hay vài gói mì
gói. Nên nói về lòng kiên nhẫn thì không ai qua mặt được người Việt vì ở đâu
cho không là đến lấy; không ngại kẹt xe, không cần phải chừa cho những người khốn
khó hơn mình!
Xin lỗi anh Thụy. Tôi tắt cái phone, không
nghe anh nữa vì nói về người Việt với tôi… như nước đổ đầu vịt. Tôi bị đứt dây
thần kinh xấu hổ lâu rồi. Xin lỗi.
Tôi lại nghĩ tới việc làm - là lý do vì
sao tôi phải ra khỏi nhà trong hoàn cảnh hoàn toàn không nên. Đúng là hãng tôi
đang làm thiết bị y tế, nhưng chỉ là những cái máy trợ thính cho người già lãng
tai trong viện dưỡng lão. Máy gọi y tá khẩn cấp, người già chỉ bấm một nút là y
tá trực đã biết giường nào, phòng nào, người già nào có yêu cầu giúp đỡ… Hoàn
toàn không phải những thiết bị y tế cần thiết để chống dịch covid-19 đang hoành
hành như máy trợ thở, khẩu trang, găng tay, mặt nạ, và áo bảo vệ những bác sĩ,
ý tá, và nhân viên y tế tuyến đầu… Vậy sao ông sếp là người Mỹ bản xứ lại bán rẻ
sinh mạng công nhân bằng cách lừa gạt cả chính phủ và cảnh sát… Nếu ông vì danh
lợi của riêng ông - một người đã thất bại nhiều ở những hãng xưởng khác, và ý
thức rõ về vai trò lần cuối trong đời - vì ông đã ngoài năm mươi tuổi, và đi đứng
hơi thiếu tự tin do tệ nạn béo phì.
Nói gì thì hoàn cảnh riêng cũng khó thông
cảm cho một người làm hại nhiều người vì hoàn cảnh cá nhân. Càng độc hại khi
đương sự bị cộng sản hóa tư tưởng mà không biết! Ai giỏi. Xin ra tay. Làm sao để
tổng thống Trump biết điều nguy hại hơn cả covid-19 cho nước Mỹ là người Mỹ đã
nhiễm vi khuẩn Trung cộng trong não trạng do toàn cầu hoá…
Tháng tư lại về. Tháng tư đen của bốn mươi
lăm năm trước trên đất nước Việt nam đã quá đau thương vì chủ nghĩa cộng sản.
Di hại tới nay vẫn còn người lính cũ, đầu bảo tay không nghe mà vẫn phải đi làm
để nuôi người vợ bị bệnh lạ, bệnh nước ngoài. Vậy mà ông mới vừa bị mất việc vì
một người Mỹ có bộ óc Tàu.
Bốn mươi lăm năm sau, tư tưởng giả dối, vô
nhân đạo được gọi chung là tư tưởng Mác Lê ấy đã tấn công tới mảnh đất tỵ nạn của
người Việt bỏ nước ra đi. Bốn mươi lăm năm nữa, nó thống trị địa cầu vì người Mỹ
quá ngây thơ do chưa từng sống với cộng sản; người Việt trong nước bị bưng bít,
áp bức… tới thành quen với ngục tù bao la; giới trẻ trong nước, thậm chí du sinh
bây giờ vô cùng hồ hởi với lễ lớn của nước ta là kỷ niệm ngày ba mươi tháng tư;
Bọn trẻ phấn khởi với lễ độc lập ngày hai tháng chín. Có đứa còn chuẩn bị nhẫn
cầu hôn với bạn gái và đợi một trong hai ngày này cho nó thiêng.
Người Việt hải ngoại còn bận mua xe sang để
đi lấy của bố thí - bất kể ai cho…
Hôm nay ngày 7 tháng 4. Số người bị dương
tính sau xét nghiệm và số người chết vì cúm Tàu trên nước Mỹ là bao nhiêu? Tôi
lái chiếc Air Force Two đi lấy mì gói free cái đã.
Ba người Việt trong giới chức chính quyền ở
Calif bị bãi nhiệm qua đầu phiếu. Tôi bỏ phiếu cho ai cho tôi mì gói.
Tháng tư đen lại về…
Phan