Cuồng vọng là căn bệnh ung thư về đạo đức đối với tất cả
những kẻ độc tài, càng là những kẻ độc tài nhiều quyền lực càng cuồng vọng,
không cần nhắc tới nước ngoài, chỉ cần Trung Quốc thôi cũng đã có Tần Thủy
Hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông, Minh Thái Tổ, Khang Hy, Càn Long, Mao Trạch
Đông… ví dụ quá đầy đủ! Những nhân vật chính trị đầy quyền lực này cũng đầy đủ
năng lực để cưỡng ép, khuếch tán những tế bào ung thư ra toàn xã hội.
Bữa mừng sinh nhật bác Hồ, Cậu Bẩy
nổi hứng đọc mấy câu vè (nghe) không thanh tao lắm:
Nếu ngày ấy, Paris trời trở lạnh
Cục gạch hồng không đủ ấm qua đêm
Bác chết cóng trên mình cô đầm nái
Thì ngày nay tổ quốc đã êm đềm
Vì không có khả năng sáng tác những câu thơ huê dạng (Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn Bác hay Bác về … im lặng/ Con chim hót/ Thánh thót bờ lau, vui ngẩn ngơ) và cũng chả làm được mấy câu vè bỗ bã nên tôi chỉ giản dị nghĩ rằng: Người đi đâu cũng đặng, về lúc nào cũng xong, miễn là “cái tôi” của Bác nhỏ lại tí xíu – xíu nữa thôi – thì đỡ cho trăm dân muôn họ biết chừng nào!
Hai ông Chế
Lan Viên và Tố
Hữu đỡ phải mang tiếng là những kẻ xu thời, ton hót. Cậu Bẩy
cũng đỡ phải thốt lời cay đắng, mỉa mai. Cây rừng thì đỡ bị đốn
chặt, để làm giấy in hằng trăm ngàn cuốn sách mà Bác tự viết về
mình nhưng (làm bộ) ghi tên ai khác cho nó đỡ kỳ. Và bá tánh thì
khỏi lâm vào cảnh chiến tranh (đến đôi ba bận) vì buộc phải đi theo
“con đường mà Đảng và Bác kính yêu đã chọn.”
Ở bình diện quốc tế, international level, cũng
thế. Phần lớn những cuộc binh đao trong lịch sử đều do những “cái
ngã” quá lớn mà ra cả. Pascal
tin rằng: “Nếu cái mũi của Cléopâtre ngắn đi một tí, bộ mặt của cả địa
cầu đã khác – Si
le nez de Cléopâtre eût été plus court, toute la face du monde aurait changé.
Tôi sinh sau đẻ muộn, không biết mặt ngang/mũi dọc của bà nữ hoàng Ai
Cập ra sao nên không tiện lạm bàn, chỉ có thể đoan chắc nếu “cái moi”
của của Hitler nhỏ hơn tí nữa thì nhân loại (dám) đã tránh được một
trận tương tàn khốc liệt.
Thế Chiến Thứ Hai để lại một thế giới tan hoang và
vài chục triệu xác người vương vãi khắp nơi. Sau đó, cũng vì cuồng
vọng của nhiều Người Cầm Lái Vỹ Đại (Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông,
Kim Nhật Thành … ) nên lại có thêm hằng trăm triệu sinh linh bị giết
hại, thủ tiêu, hành hình … bằng muôn vàn phương cách.
Lịch sử không có cái vụ “nếu!” Tuy biết vậy nhưng
mấy bữa nhớ bằng hữu quá (rủ rê tụi nó gầy bàn nhậu nhưng thằng
nào cũng lắc đầu quyầy quậy vì sợ coronavirus) nên tôi vẫn lẩn thẩn
nghĩ rằng nếu cái ngã của Tập Cận Bình nhỏ bớt được tí nữa thì
mình đã không mất cả chục ngày đàm đúm vui chơi với bạn bè. Nỗi
mất mát này, tất nhiên, không có gì đáng kể, nếu so với con số gần
nửa triệu người mất mạng chỉ trong vài tháng vừa qua – theo tường
thuật của T.S Nguyễn
Tường Bách:
“Nhà thiêu xác quá tải, những hộp tro vung vãi tại Trung Quốc,
những nấm mồ tập thể tại Mỹ, cảnh tử thi nằm trên đường phố cả tuần tại Nam Mỹ
không ai thu dọn. Tất cả đều là những cảnh tượng của thế kỷ XXI, những điều mà
trước đó vài ba tuần không ai có thể hình dung được... Rất nhiều cơ sở phá sản,
cả trăm triệu người lâm vào cảnh thất nghiệp và rơi vào bế tắc tài chánh. Rõ
ràng nhất là, cấu trúc kinh tế của thế giới trong những năm qua sẽ bị thay đổi
một cách triệt để…
Hiện nay, tuyệt đối không ai có thể nói, bộ mặt của thế giới
cuối năm 2020 sẽ như thế nào, về trật tự chính trị, về cấu trúc kinh tế, về đời
sống xã hội. Tất cả những khía cạnh này hiện đang tác động hỗ tương lên nhau và
cuối cùng, ảnh hưởng lên quyết định của lãnh đạo các siêu cường, những người có
thẩm quyền sinh sát toàn nhân loại.”
Với ít nhiều lạc quan, và chủ quan, tôi tin rằng
dịch Vũ Hán rồi sẽ qua trong tương lai gần. Quả đất vẫn cứ quayđấy
thôi. Kinh tế rồi sẽ hồi phục dần dần. Nhân loại lại tiếp tục sinh
hoạt y như cũ, với ý thức vệ sinh (và cộng sinh) lành mạnh hơn xưa.
Quan hệ toàn cầu sẽ trở lại bình thường, trừ mỗi cái nước Cộng Hoà
Nhân Dân Trung Quốc (People’sRepublic of China) thì tôi … không hoàn toàn
bảo đảm.
Tôi (dám) có chút máu Tầu nên chả hà cớ chi mà lại
đi kỳ thị gần một phần năm dân số toàn cầu. Vấn đề là cái tôi của
những vỹ lãnh đạo ở xứ sở này quá lớn, nhất là ông Tập Cận Bình
– Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước và Chủ Tịch Quân Ủy Trung Ương–
người đã đẩy cả nước đi trật đường rầy quá xa (tới mấp mé hố thẳm
luôn) nên hiện tình Trung Hoa – xem ra – không còn thuốc chữa. Phen này
(e) sẽ lôi thôi lớn, lôi thôi lâu, và lôi thôi lắm!
Gordan Chang (The
National Interest) bầy tỏ nỗi quan ngại: “Kinh tế Trung Hoa gặp rắc
rối to. China's economy is in deep trouble.” Mà nào có riêng chi kinh tế.
Ngoại giao còn tệ hại hơn nhiều. Cách ứng xử của họ Tập, sau khi
cúm Tầu lan tràn khắp chốn, đã giúp cho thiên hạ nhìn ra cái bộ mặt
vẫn thường được che dấu của vị Tân Hoàng Đế Trung Hoa: hợm hĩnh, trơ
trẽn, tráo trở, ti tiện, tham lam, xảo quyệt và gian ác! Kỳ vọng của
nhân loại về một nước Trung Hoa sẽ “dân chủ” và “dễ thở” hơn khi kinh
tế được cải thiện, rõ ràng, đã trở thành ảo vọng.
Le
Monde kết luận: “Kể từ thời Mao Trạch Đông rồi Đặng Tiểu Bình đến nay, chưa
bao giờ giữa Trung Quốc và phương Tây lại có khoảng cách xa vời vợi đến thế.”
Nói chi đến phương Tây. Đến nay thì ngay cả mấy tay lãnh đạo thuộc
loại đầu trâu mặt ngựa ở Trung Đông và Phi Châu cũng phải “chạy mặt”
luôn rồi. Chả còn thằng nào muốn dây dưa với cái đám con Trời này
nữa.
Cả quyền lực cứng lẫn quyền lực mềm của Trung Hoa,
sau đại hoạ Vũ Hán, đều cùng đi trên một chuyến tầu – tầu suốt. Cái
gọi là Tư Tưởng Tập Cận Bình, Trật Tự Trung Hoa, Giấc Mơ Trung Quốc,
Giấc Mộng Siêu Cường, Sáng Kiến Vòng Đai & Con Đường, Dự Án Của
Thế Kỷ… – thoáng chốc – đều thành công cốc chỉ vì cuồng vọng và
cái “tôi” quá khổ của Tập Cận Bình.
Coi: nếu cứ để từ từ với thời gian thì Hồng Kông
làm sao mà “tuột” đi đâu được. Vì háo thắng họ Tập đã biến hòn
ngọc này thành một mảnh xương gà, tuy nhỏ tí thôi nhưng cứng ngắc và
nhọn hoắt, rất khó nuốt xuôi. Cũng do xuẩn động, đương sự đã khiến
cho giấc mộng Một Trung Hoa (One-China Policy)
mỗi lúc một thêm xa lắc. Tấm gương Hương Cảng khiến cho người dân Đài
Loan đề cao cảnh giác, biến đảo quốc này thành một pháo đài – một
cục gân mà hàm răng già nua của Trung Hoa Lục Địa e không còn đủ sức
để nhai.
Tham vọng bá quyền, bất chấp công luận của Trung
Cộng ở Tân Cương/ Tây Tạng/ Biển Đông (cùng với những cái bẫy nợ
giăng mắc khắp nơi, và thái độ trơ tráo của TCB sau khi xuất cảng
Coronavirus) đã khiến cho vị Tân Hoàng Đế Trung Hoa bị coi như một tên
côn đồ vô liêm sỷ, bị khinh bỉ và xa lánh!
Hitler còn có đám quân phiệt Nhật Bản hùng hổ đứng
bên, chứ hiện nay thì Tập Cận Bình chỉ có … mình ên. Trước thái độ
sẵn sàng nghênh chiến của India, Hoàn
Cầu Thời Báo (đọc được vào hôm 7 tháng 6 năm 2020) lên tiếng cảnh
giác: “Ấn Độ chớ có ảo tưởng về sự hỗ trợ vững chắc của Hoa Kỳ
và Đồng Minh (The US and its allies have established various contact
mechanisms with India, making India falsely believe that it is well -
supported.) Nói vậy là Trung Hoa Lục Địa đã gián tiếp thừa nhận
rằng mình đang cô thế, giáo dác nhìn quanh cũng chỉ thấy hai chú đàn
em nhỏ xíu xiu thôi: Bắc Hàn và Cambodia. Dân số cả hai đều chả có
bao nhiêu mà lại đói rách thường trực và đói rách kinh niên. Nếu
ngưng viện trợ là hai thằng sẽ chết không kịp ngáp.
Hitler tin rằng Đệ Tam Quốc Xã sẽ kéo dài cả ngàn
năm. Nó tồn tại được hơn chục năm (Hitler believed that the Third Reich
would endure a thousand years. It lasted a dozen- Sir
Alan Bullock). Đế Quốc của Tập Cận Bình, xem chừng,cũng không khác
mấy!
Tưởng
Năng Tiến