Hằng
ngày vang tiếng cười giòn
tan trong căn nhà ấm cúng,
trung lưu của cặp đôi hoàn hão - người vợ xinh đẹp và người chồng
trí thức, chức vụ, lương cao, tương lai đầy hứa hẹn - sau giờ làm
việc, sau bửa cơm chiều trước giàn tivi.
Một buổi chiều nọ, cũng vẫn những tiếng cười hạnh phúc, thình lình một tên cướp lực lưỡng phá cửa xông vào, tay cầm vũ khí. Hắn uy hiếp và trói cặp vợ chồng; sau đó hắn lục soát, tìm lấy tư trang, tiền bạc.
Trấn lột xong, vừa định bỏ đi, chợt tên cướp quay
mắt nhìn người vợ rồi vội đến lôi cô vào phòng ngủ, xô cô ngã ngữa
ra giường. Có tiếng sột soạt của quần áo bị lột. Cô gái vùng vẫy,
cào cấu chống cự nhưng vô vọng trước sự lực lưỡng và hung bạo của
tên cướp. Hắn đổ ập lên thân người cô, đôi môi tham lam cùng khắp.... Cô
gái cố gắng đẩy hắn ra, nhưng không thể trước sức mạnh và sự bạo
cuồng. Hai tay cô cuối cùng đành phải buông xuôi, phó mặc.
Có tiếng động nhịp nhàng, nhịp nhàng... Cô gái bất
động, im lặng. Có tiếng thở càng ngày càng gắp của tên cướp. Tiếng
đống càng lúc càng nhặt nhịp ...
Một lâu sau chợt vọng lên tiếng rên của cô gái, lúc đầu
yếu ớt, mơ hồ, sau càng ngày càng rõ thêm. Hai bàn tay cô gái đang
buông xuôi, bất động thình lình nhúc nhích và bấu mạnh vào ga
giường.
Tiếng động của nhịp độ lên xuống và tiếng thở tên
cướp càng dồn dập. Hình như thân hình cô gái cong rướn lên ...
Xong việc, tên cướp vội vã đi bỏ lại cô gái nằm sải
chân tay bất động. Chợt đôi mắt cô ứa hai dòng lệ và đôi môi cô chợt
thốt ra âm vang não lòng:
- Hết rồi anh ơi! Hết rồi anh ơi!
Và từ đó căn nhà không còn vang tiếng cười giòn tan
nữa. Khuôn mặt cô gái luôn thẩn thờ với đôi mắt xa xăm.
..
Nguyên Lạc