thời thanh niên dắt túi viết Parker
sợ muốn chết những anh chàng cảnh sát
và run lên cãi lộn lính trận về
Em thì khoái chùm hoa mai đỏ ngực
thích được ngồi xe Jeep ngó nghênh ngang
anh cặm cụi chiếc xe đầm lẹp quẹp
ngó lơ khi thấy chiếc Jeep chở nàng
Tàn cuộc chiến em nuôi chồng cải tạo
anh về quê cầm cuốc hóa nông dân
cả hai đứa bù đầu lo cơm áo
nghe người ta mắng ngụy cứ bần thần
Anh bỏ xứ chiếc ghe bầu mỏng mảnh
và thênh thang cày ba job xứ người
khi tóc trắng anh mới về quê kiểng
đứa con đầu em đã quá ba mươi
Chợ Tam Giác anh tìm đâu chẳng thấy
bến Hà Thân cũng mất biệt mô rồi
bà ngoại rịt ở trong nhà chăm cháu
biết anh về mà chẳng dám à ơi!
Kể lể miết cũng dị òm em ạ
nhưng dù sao cũng vơi bớt nhớ nhung
cày nhiều quá khi kiếm tiền kha khá
là anh về hòng thăm lại người dưng
Anh qua ngõ nhà em không dám ngó
Sợ mình đau mà cũng sợ em đau
Ông chồng lính Việt kiều đều khú đế
Nếp nhăn nào cũng đều giống như nhau
Chẳng mấy chốc chúng mình đi chuyến chót
Anh còn gì ngoài phụng hiến câu thơ
Anh mãnh liệt tin rằng mai mất biệt
Nhưng thơ anh sẽ không mất bao giờ
Nhờ ảo tưởng nên cuối đời anh sống
nơi xứ người không quá đỗi bơ vơ
Nguyễn Hàn Chung