Cuối năm rồi FB Bùi
Năng Phán đã gửi đến cộng đồng mạng một mẩu tin (“Dùng dao ‘made
in China’ đi ăn cướp, bị nạn nhân bẻ gãy làm đôi”) ngăn ngắn:
Bản tin South China Morning Post hôm qua nói rằng: Một
người đàn ông tên Lu, hôm Thứ năm (23/11) đã xông vào căn chung cư một phụ nữ độc
thân ở Tô châu. Người đàn ông này rút dao đe dọa người phụ nữ và ra lệnh cho bà
ta phải vào phòng ngủ để lấy tiền.
Nhân lúc kẻ cướp sơ hở, người phụ nữ kia bất ngờ chụp lấy lưỡi dao, khiến con dao gẫy làm đôi trong lúc giằng co, kẻ cướp chỉ còn cái cán dao nên người phụ nữ chạy thoát ra khỏi phòng hô hoán, tên cướp bỏ chạy nhưng đã bị Công an bắt ngay sau đó vì nhận diện được qua hình ảnh video.
Cũng như cựu Đại Tướng Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng
Quang Thanh, tôi vốn rất “tâm tư” về tính bài Hoa thái quá của
người dân Việt nên hơi nghi ngại về độ khả tín (và khả xác) của bản
tin thượng dẫn. Vào trang web của South China Morning Post coi thử thì
thấy là vụ này hoàn toàn có thiệt (“Chinese
would-be robber’s knife snaps in two after woman he targeted grabs hold of
blade... Man forced to flee empty-handed when cheap knife broke off at handle”)
chớ không phải là chuyện bịa đặt để nói xấu sản phẩm của Tầu.
Có lẽ vì là kẻ “ở trong chăn” nên người phụ nữ
Trung Hoa không ngại chụp lấy con dao của kẻ cướp vì biết chắc rằng
dao kiếm chế tạo ở nước mình không thể dùng làm hung khí. Nó đã
không đâm chém được ai mà còn gẫy (hai) ngay khi đụng chuyện. Vậy mà
ông Chủ Tịch Nước Tập Cận Bình vẫn hươ dao, hươ kiếm doạ dẫm thiên
hạ ở Biển Đông - theo như tường thuật của VOA:
“Những hình ảnh vệ tinh được công bố trong thời gian gần
đây cho thấy Trung Quốc đã triển khai súng phòng không và các hệ thống phòng thủ
phi đạn trên các đảo mà nước này chiếm đóng ở Biển Đông, trong khi ngày càng
nhiều tàu ngầm của Trung Quốc được điều động tới vùng biển phía nam nước này.”
Nói đến hải chiến, và lực lượng hải quân Trung Cộng
mà không thêm đôi lời về tầu sân bay Liêu Ninh thì (e) có phần thiếu
sót. Bởi vậy, xin được ghi thêm một đoạn tin ngắn nữa - cũng của VOA
- trước đó không lâu:
“Từ tháng rồi, cuộc diễn tập của các tàu chiến cùng với
hàng không mẫu hạm duy nhất của Trung Quốc đã khiến các nước láng giềng quan ngại,
đặc biệt khi sự kiện này diễn ra tại thời điểm căng thẳng đang tăng cao giữa
Trung Quốc và Đài Loan, hòn đảo mà Bắc Kinh tuyên bố là thuộc lãnh thổ của
Trung Quốc. Vài ngày sau khi các giới chức Đài Loan loan tin về cuộc diễn tập
diễn ra cách bờ biển phía nam của hòn đảo này có 166 km... Bộ trưởng Quốc phòng
Đài Loan sau đó cảnh báo rằng mối đe dọa từ kẻ thù đang gia tăng từng ngày.”
Thoạt nghe cứ như là Biển Đông sắp dậy sóng tới nơi
nhưng lắng nghe thì tôi chỉ cảm thấy hơi có chút “lăn tăn” ở trong
lòng. Coi:
Ngày 12 tháng 7 năm 1941, sáu hàng không mẫu hạm và
gần bốn trăm chiến đấu cơ của Nhật Bản đã làm rung chuyển bầu trời
Trân Châu Cảng. Vậy mà tới 76 năm sau, hôm 2 tháng 1 năm 2017 - theo RFI
- mới có vài cái J-15 đang “tập” cất cánh và hạ cánh trên một cái
tầu sân bay (vỏ
mua lại từ hàng đồng nát) của Trung Cộng thì chiến tranh nào mà
có thể xảy ra, ngoài cuộc chiến (bằng mồm) của Tập Cận Bình?
Mà hiện tại thì Biển Đông không chỉ có Nhật, Mỹ,
Anh, Pháp, Đài Loan, Nam Dương... mà còn thêm Ấn Độ và Úc nữa. Nếu
đụng chuyện thì lực lượng hải quân của Trung Cộng sẽ tiêu tùng trong
giây lát, cũng sẽ “gẫy” liền, y như con dao (chưa dùng đã hỏng) sản
xuất ở đất nước này thôi. Mọi thứ “ma dze in China” nếu không là hàng
nhái thì cũng thường chỉ là đồ dởm, kể cả hàng không mẫu hạm!
Tôi không tin rằng Tập Cận Bình, thực sự, muốn ý cổ
súy chiến tranh. Ông Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Quân Ủy Trung Ương chỉ
chơi trò sơn đông mãi võ nhằm thoả mãn cái mặc cảm tự tôn đại Hán
của dân tộc Trung Hoa, với dụng tâm dọn đường cho việc sửa đổi hiến
pháp, để được nắm quyền cho tới mãn đời thôi. Về sự kiện này, luật
sư Lê Luân nhận xét:
“Cũng giống như Hitler, ông ta thông qua Đảng Quốc Xã leo
dần lên vị trí lãnh đạo tối cao, sau đó dùng quyền lực và những thủ đoạn man rợ
nhất để biến quốc hội trở thành sân chơi của riêng Hitler, sau đó cải chính Hiến
pháp, ban hành đạo luật mới mà trao mọi quyền lực về cho Hitler toàn quyền lũng
đoạn. Và nó hình thành nên chủ nghĩa phát xít gây ra cuộc chiến tranh thế giới
ác nghiệt và đầy chết chóc vào giữa thế kỷ trước.”
Thủ thuật “leo dần lên vị trí lãnh đạo tối cao” thì quả
là có “giống” thật nhưng khả năng “gây ra cuộc chiến tranh thế giới”
thì... còn khuya. Trong thế chiến thứ II, Đức Quốc có đồng minh là
Nhật Bản với khả năng nuốt trọn cả Á Châu để Hitler rảnh tay làm
thịt Âu Châu. Còn hiện tại thì Tập Cận Bình có ai ngoài... Cambodia!
Tôi cũng nghe “đồn” rằng ngân sách quân sự của Trung
Cộng lớn thứ nhì thế giới, chỉ sau mỗi Hoa Kỳ.
Bộ thiệt vậy sao?
Đây là tường trình của Reuters
đọc được vào 4 tháng 3 năm 2016:
Defence spending last year was budgeted to rise 10.1
percent to 886.9 billion yuan ($135.39 billion), which still only represents
about a quarter of that of the United States. The U.S. Defense Department
budget for 2016 is $573 billion.
Tuy có tăng 10.1 phần trăm nhưng không nhằm nhò gì
ráo, chỉ bằng khoảng một phần tư số tiền của Mỹ vào cùng thời
điểm. Đã ít mà phần lớn lại phải chi cho việc trị an, nghĩa là để
“đối phó” với... dân, chứ không phải để lo chuyện quốc phòng.
Sở dĩ ngân quỹ phải ưu tiên cho việc đối nội vì thù
trong mới thực sự đáng sợ, chớ không phải giặc ngoài. Đại đa số dân
Tầu tuy đã đủ ăn nhưng vẫn không được nói, cũng chả có nước sạch để
uống và không khí trong lành để thở. Số còn lại thì có đủ thứ ưu
tiên và đặc quyền nhưng lại chả thiết tha gì đến vận mệnh quốc gia,
lúc nào cũng chỉ chờ có cơ hội là ôm tiền bỏ chạy. Đó là chưa kể
những thùng thuốc súng (có tên là Pháp Luân Công, Nội Mông, Tân Cương,
Tây Tạng, Ngô Duy Nhĩ...) đang chỉ chờ mồi lửa. Với “hậu phương lớn”
như thế mà gây chiến là đồng nghĩa với... tự sát!
Tư cách của Tập Cận Bình cũng khác xa với Hitler.
Tôi đã xem nhiều thước phim tài liệu chiếu cảnh Quốc Trưởng Hitler
vênh váo đi giữa rừng người, với tiếng hoan hô vang dội. Còn ông Chủ
Tịch Nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa Vỹ Đại thì sao?
Tôi, tình cờ, cũng có mặt ở Hương Cảng vào lúc Tập
Cận Bình đến đây để dự lễ kỷ niệm Hai Mươi Năm Trao Trả Hồng Kông (Hong Kong
Handover 20th Anniversary) vào ngày 1 tháng 7 năm 2017 nên được chứng
kiến một cảnh tượng não lòng.
Hôm đó, trực thăng vần vũ đầy trời. Cảnh sát xuất
hiện khắp nơi. Một phần ba lực lượng an ninh Hương Cảng - nghĩa là
gần mười ngàn nhân viên công lực - được huy động để bảo vệ an toàn
cho Tập Cận Bình trong khi dân tràn xuống đường biểu tình hô hào đòi
hỏi quyền tự quyết, phổ thông đầu phiếu, phóng thích nhà bất đồng
chính kiến Lưu Hiểu Ba.
Vợ chồng họ Tập bước xuống máy bay cùng với một
lực lượng an ninh vô cùng đông đảo và hùng hậu - dù phi trường vắng
hoe, chỉ có loe ngoe chừng hai mươi em bé (đội nón đỏ) đứng lất phất
mấy lá cờ của Hồng Kông. Dân chúng, kể cả báo giới, bị ngăn chận
từ xa.
Với “đởm lược” cỡ này mà Tập Cận Bình trở thành
người nắm quyền duy nhất ở Trung Hoa Lục Địa, và dẫn dắt toàn dân đi
ngược lại với xu thế chung của nhân loại (và thời đại) thì có rất
nhiều hy vọng là thằng chả sẽ đưa cả nước Tầu xuống hố. Đây thực
là chuyện đáng mừng. Không chỉ mừng cho hằng tỷ dân Trung Hoa mà còn
cho dân Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Ngô Duy Nhĩ, Miên, Miến, Lào... và
cả dân Việt nữa.
29.07.2020
Tưởng Năng Tiến