Rồi chiến sự càng khốc liệt hơn trong những năm tháng tiếp
theo và kết cuộc bi thảm nhất là miền Nam rơi vào tay Cộng Sản.
Biết là không thể sống sót yên ổn trong sự trả thù hèn hạ dã
man của giặc, anh dẫn vợ vào sâu trong khu rừng cao su hẻo lánh vùng Tây Ninh,
thay họ đổi tên và sống lam lũ như những người nông dân chơn chất, họ hàng cứ
nghĩ là anh đã vượt biên và chết trên biển cả. Không ai có tin tức gì về anh,
thậm chí Ba Má mất anh cũng không dám về quê thọ tang sợ người quen nhận diện.
Cô vợ xinh đẹp của anh dẫu mưa nắng dãi dầu trong lớp áo quê mùa nhưng vẫn còn nét mặn mà duyên dáng, còn anh thì ngược lại chỉ vài năm cày cuốc trong cuộc sống kham khổ vất vả khiến anh biến thành lão nông lem luốc tay lấm chân bùn. Cái thời cả nước ăn bo bo và sống bằng tem phiếu thì nghề nông bất đắc dĩ như anh lại thiếu trước hụt sau là chuyện cũng bình thường, so ra với bạn bè đi tù thì sự vất vả có khác gì đâu, nhưng anh sướng hơn họ là anh có vợ bên cạnh, dù thế nào thì cũng được chia sẻ khốn khó với nhau, trong cái nhà tranh vách đất giữa rừng cao su mênh mông đó họ có cả tiếng cười ấm áp của con trẻ, đủ nguôi ngoai những nhọc nhằn gian khổ.
Rồi thời kỳ Việt Nam mở cửa, rồi chương trình H.O đầy nhân đạo
của chính phủ Mỹ dành cho những cựu quân nhân trong QLVNCH được định cư tại Hoa
Kỳ, là người trốn tù cải tạo như anh thì đâu có cơ hội được ra đi hợp pháp.
Trong cái rủi lại có cái may, anh bạn cùng đơn vị ra tù sống
lang thang không nhà cửa, không vợ con, anh ra tay cưu mang như người thân
thích, dù trong nhà cô vợ hay đau yếu và đứa con nhỏ èo uột đã là một gánh nặng
trong thời buổi khó khăn. Họ chia sẻ những gian nan khổ cực với nhau được vài
năm thì anh bạn có giấy tờ ra đi diện HO.
Không biết ai là người mở lời trước cho món nợ ân tình này,
nhưng ít lâu sau thì hàng xóm chỉ thấy có mình anh lủi thủi trên miếng ruộng
khô cằn vì nắng hạn, vợ con và người bạn nghe đâu đã sang tới Mỹ yên ấm.
Khi người thân thắc mắc về sự ra đi lặng lẽ này của chị, Anh
thú nhận mình là người đã xếp đặt mọi chuyện “hai chục năm nay chị sống theo
anh khổ quá trời rồi, lại bệnh liên miên từ khi sanh đứa nhỏ ra, khó khăn chồng
chất, nay có người chịu làm giấy tờ mang chị đi là may mắn lắm rồi, hãy để chị
được hưởng hạnh phúc cuối đời trong cuộc sống mới, bà con họ hàng mình đừng ai
.trách móc, tội nghiệp chị”
Cái giọng phân bua trầm buồn của anh làm tôi thêm xót xa. Ai
biết được trong lòng anh đã tan nát như thế nào.
Lại thêm mười mấy năm sống chui nhủi trong cái xã hội mà
không có một ngày tự do hạnh phúc, canh cánh bên lòng nỗi buồn riêng, rồi cuối
cùng anh cũng qua được Mỹ nghe đâu do đứa con bảo lãnh, gia đình sum họp nhưng
vợ anh chắc nặng tình nghĩa với ông bạn HO nên đã không trở lại chung sống cùng
anh một mái nhà như xưa, mặc dù cả ba người vẫn qua lại thăm nhau như những người
bạn.
Cách đây không lâu tôi gặp lại chị, thời gian không làm nhan
sắc chị thay đổi bao nhiêu, còn có phần trẻ trung tự tin hơn của người phụ nữ sống
lâu ở Mỹ, trong khi anh thì già nua xơ xác, không biết lái xe, không biết tiếng
Anh để giao tiếp bập bẹ.
Anh yên phận như con ngựa già chờ ngày sụm xuống, không buồn
trách tình duyên dang dở, hay hờn giận nàng Châu Long phụ bạc mà quên lời hứa hẹn
ban đầu, (giống như trong kịch bản là Châu Long chỉ giả bộ đến với Lưu Bình để
giúp bạn của chồng dùi mài kinh sử, rồi sau khi xong việc nàng trở lại cùng chồng
vẹn nghĩa tào khang) Còn câu chuyện của anh thì có cái gì đó vượt qua sự thường
tình?
Anh có cái nhìn bao dung hơn của người trong cuộc, anh cho
đó là một sự hy sinh của cả ba người. Vì đâu nên nỗi? Nếu không có Cộng Sản cướp
miền Nam, gieo bao thảm họa cho đất nước này, cuộc sống của người dân bị đảo lộn
khốn khổ và biết bao gia đình phải chịu cảnh chia lìa, mất mát, có cả những cái
chết thê lương uất hận, lỗi do thời cuộc, do vận nước đổi thay đã làm tan nát tất
cả, mà gia đình nhỏ của anh cũng phải chịu đựng những hệ lụy đau buồn đó
trong cái tang tóc chung của cả dân tộc. Nhưng gia đình anh đã may mắn hơn biết
bao người là không có ai bị chết trên đường tị nạn tìm Tự Do, vợ con anh đã ra
đi trong an toàn và sống bình yên ở một nơi mà ai cũng mơ ước được đến.
Nước Mỹ đã giúp anh giải một bài toán khó, khi quyết định đổi
đời theo kế hoạch táo bạo này, vì nếu còn loanh quanh ở Việt Nam không chắc gì
gia đình anh có được cuộc sống thanh thản, yên ấm như bây giờ.
Anh mang ơn nước Mỹ thì đương nhiên rồi, nhưng ai sẽ hát bài
“anh còn nợ em công viên ghế đá?” Trong chuyện tình tay ba này thì thật lòng
tôi không thể hiểu nỗi, nói như chị ấy “phải có cái nhìn bằng trái tim mới cảm
nhận được.”khi tôi không nén được tò mò hỏi “ chị có còn yêu anh không”
Rất tiếc, tôi chỉ nhìn bằng mắt thường nên luôn ngớ ngẩn tự
hỏi sao nàng Châu Long không quay về với Dương Lễ cho trọn mối tình đầu?
Những câu chuyện đường vòng na ná như trên thật ra cũng có rất
nhiều tình tiết bất ngờ khác mà nói ra mới biết, như chuyện ông già HO nào đó vợ
mất về VN cưới đem qua Mỹ một em trẻ măng cở tuổi con gái mình, gia đình hàng
xóm ai cũng cười chê, nhưng ông vẫn im lặng chịu đựng, lo cho cô bé ăn học
thành tài, có quốc tịch hẳn hoi để cô bảo lãnh cha mẹ.
Lúc đó mới biết cha mẹ cô dâu chính là người lính mà ông nặng
tình ơn nghĩa ngày xưa. Câu chuyện này (đã được kể trong một bài Việt Báo Viết
Về Nước Mỹ) khiến nhiều người xúc cảm, dù thật hư không biết ra sao, nhưng đó
là cách giải quyết cuộc đổi đời có tính nhân văn trong hàng trăm phương cách mà
người Việt Nam đã tìm đường cứu nguy gia tộc bằng đường vòng máy bay thay vì đường
thẳng như những thuyền nhân vượt biển trước đây và nước Mỹ là sự lựa chọn hàng
đầu điểm đến.
Tuy nhiên cũng không quên nhắc tới sự đổi đời bằng con
đường vòng của những cái vòi bạch tuộc đầy âm mưu toan tính của tư bản đỏ Cộng
Sản VN, với những bước đầu đơn giản như cho cô chiêu cậu ấm đi du học, tìm mọi
cách kết hôn kể cả bằng tiền mà không cần có tình yêu với công dân Mỹ để được ở
lại, mua nhà cho con cái đứng tên lót đường sẵn, rồi vài năm bảo lãnh cha mẹ, họ
hàng qua theo, hoặc đầu tư theo chương trình EB-5 của chánh phủ Mỹ để được cấp
thẻ xanh nhanh cho cả gia đình, mà thực chất chỉ là hình thức rửa tiền của bọn
quan chức tham nhũng bên nhà, chứ dân nghèo chạy gạo từng bữa thì lấy đâu ra đô
la.
Một thực tế đáng buồn cho Việt Nam khi quê hương không còn
là chùm khế ngọt nữa mà nước Mỹ mới ngon như là trái táo chín để ai cũng thích
leo trèo, và với làn sóng đỏ như hiện nay thì việc trà trộn vào cuộc sống chân
chính của người tị nạn Cộng Sản quả là điều phức tạp.
Nhưng Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ này đâu có ngán ai, họ có trái
tim bao dung và cái đầu sáng suốt. Tôi tin như vậy.
Ngọc Ánh