30 July 2020

SÀI GÒN, NỖI NHỚ ĐÊM | MIỀN GIỚI HẠN CỦA CHỮ | THUỞ BĂN KHOĂN GIÓ | MƯA CÂM - Ngô Nguyên Dũng

SÀI GÒN, NỖI NHỚ ĐÊM


bỗng đêm trở giấc

sài gòn,

thuở chiêm bao nhớ

gót mòn dấu mưa.

dặm trùng thao thức

và chưa

giật mình ngoảnh lại, tóc thưa

sợi buồn. tay mong manh giữ

đời muôn

vạn ngày đâu biết tròn vuông,

mỏng đầy.

không dưng trăng rụng từ đây,

khuya run rẩy lá úa cây

 

sài gòn. 

(06.2020)

 

MIỀN GIỚI HẠN CỦA CHỮ

 

chỗ trọ anh vỏn vẹn manh chiếu cũ

rách thêm một miếng sau mỗi lần giao hoan

với cơn giông chữ 

gõ cửa bất ngờ

giữa tịch mịch đêm.

 

anh nằm đếm tiếng tắc kè thở than

cùng bóng tối

hừng hực sáo ngữ

trong nghĩa trang những giáo điều

và kích dục bằng biểu cảm

của loài cú hoang trừng mắt

rình rập mỗi chữ - mỗi dòng - mỗi chương

mỗi tiểu sử - mỗi dấu gạch xoá

và ghi chú.

 

anh co ro lẫn tránh

lũ gián chực chờ gặm nhấm miền giới hạn

của lằn vôi rắc quanh manh chiếu

khữ trùng những trang bản thảo

bầm dập máu sau những lằn roi trầm cảm

ngôn ngữ rụng tả tơi. 

 

đêm rớt xuống

hai lõm mắt anh âm u

những hoang tưởng lập loè thú tính

mải miết truy lùng những thợ săn chân lý

trong rừng rậm văn chương phún nọc độc

rắn không ngớt rao giảng lời thánh kinh

sáng thế ký.

 

anh thản nhiên

miệt mài bón quén cảnh giới chữ

ngoảnh nhìn lại

một trăm năm đã trôi qua 

còn đỏ hỏn những lằn roi hành xác

trên lưng địa cầu.

 

ngày tôi trở lại

thắp nhang cho mộ phần anh

quyển sách vẫn nằm đó

chưa chép xong đoạn cuối. 

(06.2020)

 

THUỞ BĂN KHOĂN GIÓ


nghe đêm ứa chữ nghìn trang giấy

những trở trăn mùa bỗng hư vô

thuở băn khoăn gió tìm đâu thấy

tờ kinh lạnh buốt trắng nam mô

 

lửa vàng mã đốt thời nhật mộ

xót đau những nỗi những niềm riêng

theo bước chân về trăng đốn ngộ

mảnh đầy mảnh khuyết mỗi cơ duyên

 

chở mưa nắng lấp tràn mộng huyễn

thao thức trong ngoài một chữ không

ngôn ngữ vô cùng vô thanh hiện

lúc còn lúc mất hoá rêu rong

 

của cây chín rụng mùa ngã vọng

lá bỗng đơm hoa búp ngại ngần

gió về giũ sạch trang kinh mỏng

đèn khêu chút nắng gọi mênh mông

(06.2020)

MƯA CÂM

mưa về gõ giấc bảy giờ

sáng. nghe như tiếng khua hờ cửa đêm.

sách khuya say thuốc ngủ quên.

ôm tôi gối lẻ bóng chênh vênh tường

vách câm. tưởng bước chân dừng

nơi đây. chốn ấy ai từng ghé qua.

có chim chở gió tháng ba.

vất ngang hiên lá rụng nhoà nhạt mưa.

tháng tư hỏi nắng về chưa?

làm sao gói ghém cho vừa tháng năm.

gắng chờ tôi khép lại trang

sách đời chưa chép chỗ nằm còn đây.

(02.2020)
Ngô Nguyên Dũng
(Đức)