Tầng trệt. Trong phòng. Chẳng có đồ đạc gì ngoài một tủ kê
sát tường, một bàn kê sát tủ, và hai ghế kê sát bàn.
Hai hữu thể có cánh, rã rượi, ố bẩn, như chưa một lần bay lượn:
Một, có cặp mông lớn lao và hung hãn, đang đứng kiễng chân trên đầu bàn, ghé
tai vào cái đài bán dẫn made in Hell giấu trên nóc tủ, vẻ lắng nghe, thỉnh
thoảng quay lại bộ mặt xanh xao, mắt quầng thâm, thở dài, … Một kia, đang ngồi ở
ghế cạnh bàn, đầu cúi, viết không ngưng nghỉ… Những dòng chữ chảy lênh láng, ngập
một tấc trên sàn, tràn cả ra cống rãnh ngoài cửa. Bầu khí thì oi, thoang thoảng
mùi chuột, và gián, và rác …
Em van anh. Hữu thể đang đứng nhắc lại, giọng ủ dột. Anh viết gì mãi thế?
Hữu thể kia vẫn mải mê không đáp.
Không. Giọng càng ủ dột. Không thể thế được. Em
không tin.
Gì cơ? Giọng hỏi lơ đãng.
Em không tin.
Nhưng tin gì cơ?
Không thể vui thế được. Ở dưới ấy đã được giả thiết là buồn
thảm.
Hữu thể kia bất giác ngửng đầu, vẫn lơ đãng. Chiếc đài dang
lần lượt nhả ra âm thanh của chín kênh địa ngục.
***
Anh bất giác ngửng đầu, lúc nàng đưa tay vặn nút, dò tìm
kênh một, VOHell. Một bản giao hưởng tấu bằng hậu môn. Anh ngừng bút, nhưng
không có ý nghe, chỉ lơ đãng đưa mắt nhìn sang phải , ở đó, một mảng vôi xám nữa
vừa rơi xuống từ cái vách ố bẩn, la liệt những chữ Dieu, Love, Rai, … viết
nguệch ngoạc bằng phấn và than, chung quanh những nét vẽ, còn nguệch ngoạc hơn,
phác thảo chân dung của Thượng Đế, vẻ mặt vừa đáng kính vừa đáng ngờ, với một
vòng hào quang mầu hoen rỉ. Phải, hào quang!
Bản giao hưởng dứt. Chương trình được tiếp tục bằng một giọng
xướng ngôn chuyên nghiệp: ……. Sau đây là bản tin cuối ngày. Vừa qua chúng
tôi đã tiếp nhận thêm 12 hữu thể có cánh. Một trong số cho biết, họ đã … từ những
bóng tối thiên đường nào trung cổ, những xứ sở nào buồn bã vô song. Thẩy đều bơ
phờ, liệt nhược. Một số đã chết. Hiện chưa tìm được một biện pháp nào khả dĩ
giúp số còn lại vui lên được một chút. Chúng tôi thành kính nghiêng mình trước…
Chúng tôi trân trọng mọi nỗi đau thiên đường… Anh ngáp.
Tiếng rột rạt phát ra từ cái nút vặn đài. Nàng rà sang kênh
hai. Một bài triết luận đang đọc dở: … Cuối cùng, rõ ràng sứ mệnh cay nghiệt
mà trung thành nhất của ý thức vẫn là phản bội, và, rất tiếc, ấy lại chính là
phương tiện duy nhất cứu rỗi cho chân lý … Anh vẫn không buồn nghe. Sự chú
ý của đôi tai anh đột ngột được dành cho những âm thanh đang vọng xuống từ những
tầng trên của toà cao ốc, những tiếng cãi cọ, chì chiết chua ngoa, những tiếng
quát tháo, rồi là tiếng khóc khô khan,… Mắt anh thì để ra cửa sổ. Ngoài ấy, một
cơn gió đang cuốn bụi bay tung. Mầu trời u uất. Có một con trốt xám vẫn lơ lửng
ở đâu đó, anh biết.
Kênh ba. Tin về phát hiện khoa học mới nhất… Vừa qua, các
nhà… đã thí nghiệm thành công… Tia nhìn anh bất động, bám lấy cái cửa sổ,
trong lúc cố hình dung ra điều gì nghiêm túc, chẳng hạn một phòng thí nghiệm,
những ống thuỷ tinh, những cái blouse trắng … Anh cố gắng đến đau mỏi, cuối
cùng lắc đầu. A, một lần nữa anh kịp nhận ra, chẳng có hình ảnh nào gọi được là
nghiêm túc lại có thể lưu trú trong trường ý thức anh. Nhưng mà không, xét cho
cùng, có hề chi. Những điều ấy, dầu nghiêm túc đến đâu mặc, có liên quan gì đến
anh, đang ngồi đây, giữa một nỗi hỗn mang oi ả, thoang thoảng mùi chuột và gián
và rác!
Cái nút đài tiếp tục kêu lên. Nó lại được hăm hở vặn đi.
Kênh bốn. Tiếng Thét Vượt Thời Gian. Anh mệt mỏi đặt bút xuống. Ấy là từ
ngữ anh thật sự không muốn nghe. Thời gian!
Kênh năm. Bản tin lúc không giờ. Lại thời gian! Cái gì vậy?
Có phải mớ khái niệm gắn liền với từng múi giờ, mà bầy hữu thể có đuôi nào đó
cam lòng chia nhau gặm nhắm? Thế, anh chẳng thể chia sẻ với họ. Ở đây, nơi thường
trú anh, dù sáng hay tối, ngày nắng hay ngày mưa, mùa ít nóng hay mùa rất nóng,
thì ngọn đèn duy nhất giữa trần phòng kia cũng cứ thắp suốt, chẳng khác một con
mắt võ vàng treo dọc, không bao giờ nhắm lại, và, dưới ánh sáng tự kỷ ám thị
kinh niên vàng vọt của nó, anh không thể xác định được là mấy giờ. Thời gian của
anh là mênh mang vô bờ bến, hay co xoắn đậm đặc, theo cách nào đó, anh không thể
diễn tả bằng ngôn ngữ phàm tục bất toàn, – nó phải được thể nghiệm và diễn giải
theo những phạm trù siêu việt hẳn, vượt khỏi tầm với của ý thức lẫn tưởng tượng
anh. A, thời gian! Đã lâu rồi, anh không còn biết đến nữa.
Bản tin bỗng níu kéo thần trí anh trở về với cái đài: Nghe
nói, ở tầng trệt của Thiên Đường, từ một nỗi đau giả, một hữu thể có cánh đã để
chẩy lênh láng những giòng thơ, làm ngập lụt mọi cống rãnh… Nàng quay lại,
giọng trách móc.
Người ta đang nói về anh. Mắt nàng như quầng thâm
hơn.
Anh lắng nghe, vẻ buồn bã.
Không. Họ lầm. Nỗi đau của anh là có thật.
Và anh cúi mặt, vẻ rất buồn bã, nhìn những giòng chữ chẩy
khôn cầm. Họ có thể hiểu gì về việc anh đang làm! Nhưng thôi, thây kệ, anh chẳng
cần. Khi anh sáng tạo, một mình anh là đối trọng của thế giới, anh tự triển
khai thành một thế giới của riêng anh …
Kênh sáu. Tiếng động kẽo kẹt của một chiếc giường. Tiếng thở
hổn hển lẫn tiếng rít khe khẽ, khuyến khích ,…
Nghe nói, ở dưới ấy bọn quỷ cái đẹp lắm, đúng thế không, anh? Giọng nói ủ dột
của nàng vang lên, như rên.
Có đâu. Anh vẫn cúi mặt. Đã được chứng minh là ở
dưới ấy những hữu thể có đuôi, giống cái, phải ngồi trước gương hàng giờ và tô
đi tô lại đường viền những lỗ thủng trên mặt bằng những mỹ phẩm thượng thặng. Họ
hẳn phải xấu xí.
Nhưng nàng vẫn chẳng có vẻ gì là nguôi ngoai. Những ngón tay run rẩy lại đay
nghiến cái nút vặn.
Kênh bảy. Tiếng cốc tách chạm nhau. Tiếng cười. Tiếng chúc tụng.
Một buổi liên hoan. Nào, nào, xin cạn ly, nhân kỷ niệm lần thứ 1991 ngày qua
đời của… Anh không thể không một lần nữa nhìn qua cửa sổ. Đằng xa, ở cuối tầm
mắt, cách một quãng đồng vắng không cây, có một cái gò lớn, vẫn được mệnh danh
Nấm Mồ Của Thượng Đế. Phần anh, chưa bao giờ gọi nó bằng cái tên đó. Thật xúc
phạm đối với con tim khi phải nhìn thấy nó hôm nay, cỏ xanh loang lổ. Anh vẫn
nghĩ, lẽ ra ra nó phải được lát bằng những phiến cẩm thạch, mát lạnh và lặng lẽ,
an nghỉ dưới bóng râm của những rặng trường xuân.
Kênh tám. Tiếng cười sặc sụa …
***
Nàng cứ rà đi rà lại cái nút vặn, vẻ thất vọng. Cuối cùng, bật
khóc.
Không. Nàng gục đầu vào cái tủ, vai rung lên. Em
không tin.
Thôi nào! Giọng nhẫn nại, anh nói, trong lúc quờ tay
lấy cây bút, cách vô thức.
Anh lại cúi xuống, cắm cúi viết. Chữ nghĩa lại chẩy lênh
láng, ngập ngụa, ào ạt khắp, phần lớn xuống cống rãnh sặc mùi chuột và gián và
…, chỉ một ít bay tung theo gió, lấp lánh giữa đám bụi. Vẫn lơ lửng một con trốt
xám ở đâu đó, bên ngoài, … Bầu khí thật oi.
Anh ước ao nàng sẽ vặn cái đài về kênh chín. Nhưng chẳng hề
hy vọng điều đó. Nàng chẳng bao giờ lại chọn nghe kênh chín, cũng như chẳng bao
giờ lại chịu tắt cả đi. Chẳng thà vặn suốt, và cứ như thế, để cho tiếng rột rạt
hăm hở kéo dài tưởng chừng vô tận. Dù sao vẫn hơn. Nàng bảo. Em ghét
kênh chín. Phải, anh biết, ở đấy chỉ được nhả một Dấu Lặng Vĩnh Cửu. Còn
anh, thì thèm khát nghe nó xiết bao.
Từ một tầng bên trên của toà cao ốc lại vọng xuống một giọng
lanh lảnh, át cả tiếng rột rạt ngoan cố của cái nút vặn đài: Gớm, lại sặc.
Rõ khốn khổ. Người ta vẫn nuốt cả tấn địa ngục vào họng đến là tươm tất, còn
ông, có mỗi cái hạt tấm cũng cố mà sặc. Thật, tôi đến độn thổ …
Anh chẳng muốn nghe chút nào, cứ lẳng lặng viết xối xả.
Song, thật đáng buồn, đôi vành tai của anh đâu thể đóng lại! Đấy, và anh cũng lại
nghe nàng rảo trở về kênh bẩy…
Tiếng ngáy như sấm. Buổi liên hoan đã vãn rồi sao?
Anh lẩm bẩm… Bất thần vang lên, trong khoảnh khắc, một đoạn Adagio của bản…..
N°14, của …. Kênh sáu, phải không em? Anh định hỏi, nhưng cái nút đã vặn đi. Phải
rồi, kênh sáu. Người ta đã ngưng chuyện ấy, chỉ còn tiếng đàn rướm máu, ánh
trăng rướm máu. Anh lại bất giác nhìn ra cửa sổ, nhìn những đám mây trên cánh đồng
thiên thu, chẳng phải mùa xuân, chẳng phải mùa hạ, cũng chẳng phải…, những đám
mây ấp ủ mộng đời nào bất tuyệt. Chúng đến từ đâu? Anh bỗng cảm giác xa lạ, xa
lạ, xa lạ…
Kênh năm lại vồ lấy thần trí anh với cái giọng thường trực: Chẳng
bao giờ đã và cũng sẽ chẳng bao giờ có ai từng nghe nói về một vụ tự tử như thế,
– tự tử bằng thơ. Thơ dâng lên từng milimét, chắc chắn sẽ ngập đến cằm, đến miệng,
đến mũi, và thế là hết, chỉ còn hai con mắt, thao láo, dần dần bất động, ngưng
thần. Đồng thời, mức thơ không dâng lên nữa. Phải mất lâu lắm, thơ mới rút đi hết,
qua ngả cống rãnh, và trên nền nhà chỉ còn lại sõng sượt một mình thi nhân, với
đôi cánh nát tan …
Họ lại nói anh. Giọng nàng nghe khô khốc.
Không. Anh lơ đãng nhìn xuống bàn, gẩy gót cây bút,
nhưng không viết. Họ không hiểu gì hết. Chúng ta không biết đến sự chết. Khái
niệm đó đã được qui ước là vô nghĩa ở Thiên Đường.
Anh vẫn gẩy gót cây bút. Sao họ lại dối trá thế? Chẳng ai đã
từng biết được điều gì về chốn đây. Tự tử bằng thơ! Có buồn cười không. Anh nào
có làm thơ! Anh chỉ để chữ nghĩa tuôn chảy mãi thế này, ngập sàn một tấc, và chỉ
thế không hơn. Còn anh, thì tồn tại đã được chỉ định là chẳng bao giờ kết
thúc.
Nhưng, em van anh. Anh viết thế để làm gì chứ?
Anh van em. Giọng anh cũng khô khốc. Anh không biết.
Có thể nào khả hữu một câu trả lời khác hơn, mà vẫn trung thực đến thế? Cũng
như có thể nào tìm thấy một điều gì khác hơn là cây bút xấu xí này, để cho anh
trang trải hết cái chiều kích ghê gớm của thiên thu? Quả thật, anh không biết.
Anh thoáng thấy nàng mím môi. Cố nhiên, ấy chẳng phải lần đầu
tiên được đặt cho anh một câu hỏi đại loại. Nhưng thôi, hãy quên đi những điều
nhỏ nhặt, khi một mình anh cũng đủ khả năng là đối trọng của thế giới, một mình
anh cũng có thể tự triển khai thành …
Dường như nàng cũng thế, cũng biết quên. Thoắt cái, nàng đã
trẩy sang kênh khác, vẻ lãnh đạm.
Kênh bốn. Chương trình đọc thơ. Đã về đâu rồi, Tiếng Thét
Vượt Thời Gian? Và bây giờ, thì thơ! Một giọng đọc có cái gì đó khẩn thiết,
buộc anh phải lắng tai.
… Anh ra ngõ, ngồi xuống một phiến đá, và bắt đầu khóc.
Anh khóc trước tiên cho bản thân anh, rồi sau đó, cho mọi thứ, mọi sự trên đời:
Khóc cho trời đất quá bao la, cho những đám mây quá xanh, cho mặt trời quá rực
rỡ, cho đồng lúa quá vàng, cho dòng sông quá nhiều nước, cho những kẻ đi vụt
qua; – cho người đàn bà kia đôi vai quá mảnh, đôi vú quá lớn; cho người đàn ông
kia dáng đi đã quá nhọc nhằn, lại còn sở hữu thêm cái dương vật quá khổ… A, mọi
sự tồn tại đều đẹp đẽ và tội nghiệp đến mức không chịu nổi. Song, điều càng lúc
càng trở nên khủng khiếp nhất, là anh vẫn không thể nào hiểu được cái lẽ tồn tại
của chúng. Thế là, anh lại khóc và khóc, và phát hiện ra đôi mắt là cả một nguồn
mạch đầm đìa.
Ôi khốn khổ. Tạo vật có đuôi vô danh nào đã có thể cưu mang
một nỗi đau dường ấy, nỗi đau đồng dạng với nỗi đau anh? Đoạn thơ khiến anh thật
sự ganh tị, dù chỉ có bấy câu. Chao, chẳng bù cho bao tuyệt phẩm anh đã từng biết,
trường giang đại hải, hoàn thiện một cách vô tích sự; hay hớm, thông minh và vĩ
đại một cách vô tích sự, chẳng đáng để anh nhớ lại mảy may…
Dù sao, rất tiếc, thi ca vẫn không phải điều nàng quan tâm.
Tiếng rột rạt lại cương quyết nói lên điều đó … Cái đài đang trở về kênh
ba…
Vẫn những mẩu tin nhanh về những phát hiện mới nhất … đã
xác nhận tồn tại của lỗ đen… Vấn đề bản chất của lỗ đen, – điều kỳ diệu đến nghịch
lý của thực tại vật lý… Lại những điều đồng thời vừa nghiêm túc vừa chẳng
liên quan gì đến anh, đang ngồi đây, giữa nỗi hỗn mang oi ả, thoang thoảng mùi
chuột và gián và rác, dưới cái áp suất song trùng, vừa xám xịt, của một con trốt
vẫn lơ lửng ở đâu đó ngoài kia, vừa võ vàng, của ngọn đèn duy nhất trong phòng,
chẳng khác một con mắt kinh niên tự kỷ ám thị treo dọc, không bao giờ nhắm lại…
… Nghiên cứu cho thấy, ở điều kiện…, dung dịch từ mắt sẽ
không chảy xuống má, nhưng sẽ… Những từ vựng lại tiếp tục nổ dòn một cách
nghiêm túc phi thường, trong khi anh chẳng biết làm gì khác hơn là ngáp, và kín
đáo nhận ra, chẳng bao giờ kịp che miệng.
Cái ngáp của anh kéo dài cùng với tiếng rột rạt của cái nút
vặn đài, và không thể ngưng lại, ngay cả khi trên kênh hai đã vang lên bài triết
luận dị hợm quen thuộc: … Đã đành năng lượng phải được tiêu hao dưới mọi
hình thức, thế này hay thế khác, song bi kịch nhất vẫn là nỗ lực vận dụng nó
cho việc ghi nhớ những điều chẳng… hay trả giá nó cho niềm tin vào những thứ chẳng…,
vâng, và ngay cả khi anh, như theo một phản xạ tự nhiên, vụt ngoảnh ra cửa sổ,
đưa mắt nhìn về phía nấm mồ của Thượng Đế, với vẻ buồn rầu…
Lúc này đây, anh càng khát khao chuyển cái đài về kênh chín,
khát khao đắm mình vào nó, – cái Dấu Lặng Vĩnh Cửu, chưa một lần được nghe nọ,
xiết bao. Song, anh vẫn ngồi yên thế, vân vê cây bút, lặng lẽ ngáp, và cuối
cùng, lại lặng lẽ cúi xuống, tiếp tục viết và viết, lênh láng, xối xả, ào ạt khắp…
Thôi, cứ xem như giải pháp duy nhất cho anh là thế, và anh sẽ
mãi còn trung thành với nó, thây kệ mọi sự, thây kệ cả cái đài đã được nàng vặn
hối hả, rột rạt trở về kênh một, nơi cũng vừa kết thúc một bản tin hay một bài
triết luận hay một bài thơ nào đó anh chẳng rõ: … Sẽ chỉ còn lại một mình
anh thôi, và thế cũng đủ để hoàn tất sứ mệnh làm chứng cho nỗi vô nghĩa bí ẩn
và vĩnh cửu của tồn tại Thiên Đường. Và cố nhiên, ngay cả cái lối kết thúc
này nữa, anh tự nhủ, cũng phải được thây kệ nốt.
Bùi Hoằng Vị