THÀNH
PHỐ KHÔNG NGƯỜI..,
Đường phố vắng – thành phố đêm –
lạnh lẽo
Hàng điện đường lặng lẽ đứng bơ vơ
Có một gã và bóng ma lẽo đẽo
Cúi đầu buồn đi hết một cơn mơ
Ta vẫn sống thản nhiên mà câm nín
Tuổi hoàng hôn ửng đỏ phía chân trời
Bỏ lại cả một hào quang chói lọi
Thuyền đâu còn đủ gió để ra khơi
Như lục bình ta sống đời trôi dạt
Chén rượu vơi sao say được đêm buồn
Người cũng thế – ta nhớ người quá đổi
Một mình sầu theo nỗi nhớ cô đơn…
NÉN
HƯƠNG THẦM…
Lửa đã tắt – than đã tàn – nguội
lạnh
Đời biển dâu – áo tím chắc phai màu
Bếp lửa cũ cũng chìm vào cô quạnh
Hơi ấm nào còn giữ được cho nhau ?
Ta thắp nén nhang lòng – tình cố xứ
Từng rừng người đã nằm xuống – ngủ yên
Biển yên lặng hay ngàn con sóng dữ
Đường trần ai chắc còn lắm ưu phiền
Ta trần tục – nén hương tình bất tục
Áo tím buồn phai một nửa hoàng hôn
Con suối vẫn trong veo mùi trần tục
Ngôn ngữ nào chìm đắm cõi vô ngôn..?
CỨU
RỖI…
Kinh chiều vang tiếng chuông ngân
Rung trong tiềm thức phúc phần vị lai
Cội nguồn – thơ trắng đôi tay
Hồn rơi theo những chiều say lặng buồn
Kinh chiều nhã nhạc vô ngôn
Bay qua vô cực điếng hồn chúng sinh
Ta bà hỗn độn sinh linh
Ai đâu phổ độ hữu hình chân tâm
Kinh chiều vọng tiếng ăn năn
Lời kinh cứu rỗi nhọc nhằn duy nhiên
Vỗ tay – Sấm động – Cữu tuyền
Vong linh bay thoát lên miền hư không… ?
04.06.2020
Hồ Chí Bửu