CỔ
ĐỘ
Ván đóng thuyền cổ độ
Sót trên gành cát khô
Bầy hải âu nương náu
Lan man dưới bóng dừa
Tìm về cõi vô bờ
Vẫn cây cầu trầm thủy
Lời thệ hải minh sơn
Mót lại trong tim đó
Hình như tảng đá ngầm
Vẫn dòng trôi quạnh qũe
Ven vách núi phũ phàng
Quán thu phong cổ lục
Vướng vất chút tà huy
Xốn xang loang từng chặng
Lau lách nhuộm đôi bờ
MÔI
TRƯỜNG
Con ốc vất vả lắm
Mới leo lên trên đầu cọc cầu ao
Rau muống
Ve vẩy 2 râu mở to 2 mắt
Nhìn trời bao la bát ngát
Nhìn một chập thoả mãn bò xuống
Con ếch sinh ra và lớn lên
Dứơi lòng giếng đáy giếng
Lớn và nhìn lên
Bầu trời lúc nào
cũng chỉ bằng cái vung nồi
Đôi lúc nhủ thầm
Đất trời chỉ thế thôi?
Ông cai trường
Sáng chiều đánh trống cho học trò
Vào lớp học và ra khỏi lớp học
Thét rồi
cũng qua một kiếp người
ĐI
MỘT LÈO
Cám ơn virus corona 19
Ai dính vào đặc biệt cách ly với tất cả
Ngoại trừ bác sĩ và y tá nhà thương
Thác trực tiếp nhà đốt xác
Hoặc nghĩa địa
Khỏi đủ thứ thăm viếng
Làm bận rộn và phiền phức
Khỏi vòng hoa
Khoỉ khóc lóc
Đi một lèo từ sống tới thác [khỏi suối]
Không cách quãng không gián đoạn
Ra đi khoẻ & mau
Nhẹ hều ngang lông vịt
KHÔNG
AI
Không ai
Thèm đọc
Thơ cũ mèm cổ lỗ sĩ
Gồm loại tóc điểm, đầu điển, cổ điển, điền điển
Tống hết vào thư viện Hán Nôm
Để ngâm tôm “ma đọc”
Thơ mới thơ mới toanh thời tiền chiến tranh
Các cụ Xuân Diệu & Huy Cận, Chế Lan Viên & Tế Hanh
Nguyễn Bính Hàn Mạc Tử
Dành hết trọi từ và ngữ rồi
Trước đó thời cụ Nguyễn Du
Gom góp hết để làm thơ sáu-tám
Lớp theo sau chỉ còn hít bã mía
Có làm cũng dở ẹc
Thơ bi giờ hại điện “hiện đại”
Đương đại tiểu hậu hiện đại & tân hình thức
Chỉ là cái vỏ rỗng tuyếch
Nặng về bên ngoài
Bên trong trống rỗng
như thùng thiếc thùng gỗ
Gõ chả kêu
Thơ bây giờ
Hết thời
Bọn làm thơ nịnh kiểu Tố Hữu
Cũng không còn ăn khách
Vì khách đã về ba tàu
Bỏ quên mì vịt tìm & xì thẩu xì dầu
Chu Vương Miện