THẤP THỎM CẦN THƠ
có lần về bến Ninh Kiều
ngồi nghe góc quán buổi chiều thở than
quăng chai rượu xuống đáy bàn
bật que diêm đốt thời gian cháy bùng
hôm qua đụng độ trong rừng
chiều nay lùng xục ở vùng ăn chơi
gặp nhau giây phút gọi mời
xin em một nụ cười tươi cầm lòng
ta về như chim xổ lồng
có vui xin hãy lòng vòng cùng ta
lính rừng cũng biết xa hoa
lương ba vạn chỉ tiêu pha một ngày
buông mùng trôi giữa mùa say
đêm nay còn tấm lưng dài ta ôm.
(13/07/2020)
TRÊN HỒ MIRAMAR
trên núi cao, ta đứng ngó hồ
chiều vây quanh bóng nắng chơ vơ
em xưa ngọn tóc đong đưa gió
giữa dấu tim trần một ý thơ.
phố dưới chân, phố gánh dòng đời
trĩu hồn ai nỗi sầu chưa vơi
có biết ta như thân đại thụ
vừa mới trổ hoa đã rụng rơi.
hồ bao la, hồ trên núi cao
vắt ngang vai ngọn tóc ba đào
mềm mại dòng thương chao dòng nhớ
làm ngữ ngôn ta bỗng bật trào.
chiều trên hồ, em thả tóc bay
mát rượi đời nhau giây phút này
ví như tình vội như là rượu
chưa nhắp, lòng ta đã ngất say.
hồ ngó ta, lếch thếch tình nhân
trơ trụi về đây, tấm thân tàn
mới hiểu phố em, cơn nắng dữ
thiêu rụi từng thời ký ức xuân.
(Miramar Lake, 06/24/2018)
TẮM MƯA
1.
mưa chiều chợt nhớ mưa xưa
cơn mưa hai đứa mới vừa gặp nhau
nhà em nằm ở xóm sau
nhà anh có một cây cầu bắc ngang
cả hai ốm tựa cây nhang
cởi truồng chạy giữa hai hàng cỏ lau
trời mưa lạnh quá ngó nhau
nước tuôn tuôn dọc từ đầu tới chân
ngó nhau nhưng chẳng mơ màng
bởi hai đứa giống mặt bàn trơn tru.
2.
thời gian trôi qua vù vù
mười năm anh đã mịt mù bóng em
bây giờ giữa một phố quen
trời hiu hiu nắng bỗng nhiên mưa rào
cơn mưa làm nhớ hôm nào
nhớ em nhớ cọng cỏ lau ven bờ
nhớ cây nhang giữa bàn thờ
ướt nhem từng giọt mưa hờ hững rơi
tự dưng nghe tiếng ai cười
ngó lên thấy dáng một người quen quen
thì ra người đó là em
cây nhang ngày trước thành tiên mất rồi
nếu cho anh ước một lời
xin quay trở lại cái thời tắm mưa.
Phạm Hồng Ân
(08/06/2020)