LÒNG THẬT BÌNH YÊN
Lòng thật nhẹ, thật bình yên em ạ
Gió vàng thu còn níu lại bên thềm
Tiếng chim hót ru mềm trên phím lá
Mây trời xanh nhuộm thắm áo thiên thanh
Lòng cũng vui, chập chờn theo cánh bướm
Tiếng ai cười rơi giọt nắng giòn tan
Tôi bỗng nhớ bóng người qua cửa lớp
Mang mùa thu về nhuộm áo thu vàng
Tôi bỗng nhớ buổi nụ rằm chưa chín
Trăng cài hoa lên tóc chảy đôi dòng
Cơn gió nào đã âm thầm hò hẹn
Mà đất trời tỏa ngát một mùi hương
Lòng nhẹ quá đã tan thành sương mỏng
Em có về cho áo quyện màu sương
Lòng nhẹ quá đã tan vào cơn mộng
Nở giùm tôi, em nhé, nụ môi hồng.
LÒNG TÔI CHỪNG ĐÃ CHIỀU THÁNG CHẠP
Chiều cuối năm bên hiên đời quạnh vắng
Một mình ta, ly rượu chẳng buồn vơi
Nhớ quay quắt một thời đầy lãng mạn
Sân trường xưa áo lụa mỏng da ngời
Sao bỏ lại? Sao đành tâm bỏ lại?
Lá tình xanh, phai úa áo thu vàng
Hoa cúc thắm ươm cả chiều tháng chạp
Con én nào chao lượn giữa thinh không?
Tôi vẫn biết, một trăm lần, có thể
Sắc màu xưa sẽ thắm lại bên đời
Và có lẽ, (cũng xin đừng như thế)
Em bên người, niềm xưa cũ quên mau
Chiều đã chạp, và lòng tôi đã chạp
Ly rượu đời cay nghiệt vỗ về nhau
Mà chưa uống, mà không đành uống cạn
(Vẫn sợ lòng chạm thấu cõi thương đau)
Tôi ngồi đây như tượng buồn thiên cổ
Trời cuối năm mù mịt mấy phương người
Sân vườn tôi lá vẫn vàng nỗi nhớ
Mùa xuân nào còn quá đỗi xa xôi.
LỮ KHÁCH
Ta ngồi đợi, như một người lữ khách
Quán bên đường hiu hắt buổi sầu đông
Người năm cũ đã nghìn trùng xa biệt
Ta đợi gì giữa sương giá mênh mông
Quán cũng vắng, trống huơ lòng thiếu phụ
Rót giùm ta chén rượu tháng năm thừa
Ôi đôi mắt của khung trời viễn xứ
Có còn không giọt lệ buổi sầu xưa
Quán cũng vắng, mỏng manh làn gió mỏng
Áo buồn che không nổi những tàn phai
Ta lữ khách tã tơi hồn bão động
Tan vào đâu những biển rộng sông dài
Ta ngồi đợi Ta Một người khách lạ
Quán khuya buồn Em Bấc cạn dầu hao
Cho ta gửi vào lòng đêm rời rã
Câu thơ buồn chìm tận cõi chiêm bao.
Lê Văn Trung