03 October 2020

HOA THUỘC BÀI | CÓ MỘT MÙA TRĂNG VỠ TRÊN SÔNG | TẢN MẠN MƯA - Nguyễn An Bình

HOA THUỘC BÀI

Hoa thuộc bài, có phải tôi nằm mơ
Khi thấy nụ vàng nở trên kẻ lá
Lần đầu tiên cứ ngỡ là chuyện lạ
Chỉ giữ cho nhau chiếc lá xanh màu.

Em ép vào tim chiếc lá nhiệm mầu
Để mơ ước thêm xanh màu hy vọng
Để tôi ươm tình một thời hóa bướm
Theo tóc người bay trên mọi nẻo đường.

Nụ tình si nào rực rỡ mùi hương
Khi cô bé trầm tư mùa thi tới
Chiếc lá thuộc bài ngập ngừng muốn gởi
Có mấy vần thơ sao lại bỏ quên.

Chiếc lá bây giờ chắc đã nằm yên
Trong ngăn đời chia đôi của hai đứa
Đâu ai nhớ tiếng chim ngoài khung cửa
Đôi mắt trong veo của thuở ban đầu.

Khi bàn tay không còn thuộc về nhau
Chiếc lá nhiệm mầu héo khô trong cặp
Dấu chân son qua cuối đường bụi lấp
Hoa thuộc bài chỉ nở trong chiêm bao.

4/5/2020

CÓ MỘT MÙA TRĂNG VỠ TRÊN SÔNG

Người ôm đàn ngồi hát bên dòng sông
Hát khúc tình ca trong mùa trăng cũ
Con nước vẫn trôi qua ghềnh thác lũ
Cuốn hạt phù sa thương nhớ vơi đầy.

Áo tím lục bình, tím mãi không phai
Vạt áo dài xưa bay mềm dãy lụa
Đôi bờ cỏ lau chia nhau một nửa
Màu trăng non vẫn tím ngát câu thề.

Chiếc lá rong chơi nào nhớ được nẻo về
Cành trơ ngọn rưng rưng chờ mục rã
Thầm lặng chia tay chim kêu rất lạ
Đêm đã sâu khắc khoải một đời nhau.

Mưa trên sông tìm môi ấm thật lâu
Chỉ thấy sóng cuốn trôi ngàn cánh hạc
Mắt thời gian giấu tình vào nước bạc
Nên nỗi sầu quay quắt mãi lang thang.

Người ôm đàn ngồi hát dưới trăng tan
Đời hoang phế cũng đành thôi áo cũ
Người đã đi theo mùa chim di trú
Trăng vỡ rồi sao lạc mất đường bay.

6/5/2020

TẢN MẠN MƯA

Có một ngày ta để đánh rơi nhau
Bên góc phố chìm trong mưa rất cũ
Lá trôi theo không một lời nhắn nhủ
Cuộc trốn tìm đi suốt tuổi thanh xuân.

Ô cửa nào vương sợi tóc bâng khuâng
Tình thuở ấy trong veo màu ngọc bích
Ngói rêu phong xanh khoảng trời cổ tích
Trong làn mưa phơi nỗi nhớ lên đầy.

Có khi nào ta mới hết đắm say
Bao vết thương, bao giận hờn nông nổi
Vũ điệu mưa những ngày không ai tới
Môi người run sủng lạnh quá ngu ngơ.

Có một ngày ta tìm lại ký ức xưa
Tan theo mưa vào khoảng không vô tận
Nhịp đập thời gian cũng đành hữu hạn
Đâu hiện cầu vồng bảy sắc đợi chờ nhau

Khi dòng đời thành thác lũ chênh chao
Cơn mưa ghé qua chợt trôi đi mất hút
Sợi tơ giăng giăng cùng trời cuối đất
Có chút ngọt ngào cho hai kẻ yêu nhau?

Người qua sông có giữ nụ hôn đầu
Mùa trôi đi một màu trăng huyết dụ
Mưa tháng năm đâu trở mình ngái ngủ
Trong khói sương giọt lệ cũng ngậm ngùi.

Nguyễn An Bình