Nhà báo Lưu Trọng Văn vừa gửi đến bạn đọc một stt ngắn
(“Những Bức Hình Biết Nói”) trên trang FB của ông, và nhận được vô số
phản hồi, bầy tỏ sự quan tâm hay chia sẻ:
“Cầu Thăng Long khánh thành việc sửa chữa. Cầu trên cao giữa
sông Hồng ngày giá rét 10 độ và … tơi bời gió. Các quan chức Trịnh Đình Dũng,
Nguyễn Văn Thể, Chu Ngọc Anh trong bộ đồ veston bước xuống xe, chốc lát làm lễ
khánh thành, rồi lên xe.Các em gái Hà Nội phải rúc lạnh trên cầu cả tiếng chuẩn
bị phút nâng dải lụa để làm đẹp … đội hình.
Cùng với hằng ngàn “like” tán đồng (hoặc tán
thưởng) là cả trăm lời bình phẩm mà phần lớn đều lên án “tính vô
cảm của quan chức” hiện hành. Nói cho khách quan thì “văn hóa vô cảm”
dường như không chỉ giới hạn vào một giới người nào mà có lẽ là
căn bệnh chung đang tràn lan tại Việt Nam – theo như thông tin thường
thấy trên báo chí ở đất nước này:
Trước khi tìm “thuốc thang” hay “liệu pháp chữa trị”
tưởng cũng nên “chẩn đoán” lại xem (cho nó chắc ăn) là dân Việt có
thực sự mắc bệnh “vô cảm” hay không?
Cứ theo nhận xét của tác giả Trịnh
Hữu Long về “cái thói xen vào chuyện không phải của mình”
thì có vẻ như là người Việt không vô cảm nhưng rất … vô duyên! Ông dẫn
chứng bằng câu chuyện (ngắn) sau:
Vụ Duy Nguyễn phát ngôn về việc vợ Chí Tài muốn đưa thi
hài chồng về Mỹ có một khía cạnh khá lớn, đó là việc một người xen vào chuyện
không phải của mình.
Cụ thể, anh chàng gymer khá có tiếng nói thế này:
“Vợ Chí Tài và ông cơm không lành canh không ngọt, nên
không hề có chuyện yêu thương nhau như báo chí viết”.
“Cho cái lý do với quan điểm nào mà đòi đem về Mỹ? Lúc sống
thì bà ấy không ở chung, ông Tài ở Việt Nam nhiều hơn ở Mỹ, già hú rồi sáu mấy
tuổi rồi… Nếu mà vợ chồng thân thiết là người ta ở bên nhau rồi, không một cảnh
hai quê đâu. Lúc sống thì lạnh nhạt, lúc chết thì lợi dụng người ta nổi tiếng”.
“Bà vợ tôi không hiểu bà nghĩ làm sao mà đem xác về Mỹ, rồi
còn ủy quyền cho ông Hoài Linh, muốn thì bà bay về mà làm, tự nhiên đá khó qua
cho ông Hoài Linh… Sống ở Mỹ tư tưởng nó phải khác, thứ nhất là không quan trọng
cái thi hài. Người mà sống tiến bộ không ai quan tâm đến thi hài”.
Ai cũng có thể có quan điểm về việc tại sao vợ Chí Tài lại
muốn đưa thi hài chồng về Mỹ, nhưng khi đăng video lên cho công chúng xem thì
Duy đã mang một chuyện riêng tư của gia đình Chí Tài vào không gian công cộng,
với những lời lẽ nhẹ thì chất vấn, nặng thì lên án.
Có lẽ khi phát ngôn, Duy không tự chất vấn lại bản thân
là mình lấy tư cách gì để chất vấn và lên án gia đình Chí Tài. Không phải là một
thành viên gia đình, Duy Nguyễn không có thông tin về nội tình gia đình và
không có quyền gì liên quan đến việc mai táng Chí Tài, cớ sao đăng đàn như thể
anh là… ông nội của Chí Tài? Mà ngay cả ông nội của Chí Tài cũng chưa chắc có
tư cách xen vào chuyện này, vì bà vợ Chí Tài mới là người có tư cách quyết định.
Nhưng có vẻ Duy Nguyễn chỉ là một phần của hiện tượng này.
Ta hãy điểm lại, từ vỉa hè cho đến hội trường Ba Đình, đâu đâu cũng có Duy Nguyễn.
Ở bình diện tập thể, người Việt cũng không thờ ơ
hay vô cảm xíu nào ráo trọi. Coi:
Fan bóng đá còn đông đảo và cuồng nhiệt
hơn gấp bội:
Ở California và Washington, DC thì người Việt không đi
bão nhưng họ tụ tập, hay đi biểu tình để ủng hộ ứng viên tổng thống
(Dân Chủ hoặc Cộng Hoà) cùng biểu ngữ và cờ xí với “hào khí” ngất
trời!
Báo Phụ Nữ cho hay: “Sau khi đội bóng đá nam đoạt huy
chương vàng SEA Games 30 đêm 10/12, hàng triệu người hâm mộ cả nước đã xuống đường
‘đi bão’. Thống kê trong ngày này, đã xảy ra 50 vụ tai nạn, làm chết 31 người,
bị thương 35 người.”
Người Việt ở nước ngoài đi biểu tình thì may mắn
là không ai bị trọng thương hoặc tử thương gì sất. Tuy thế, những lời
lẽ nẩy lửa – hay cay độc – mà họ dùng để mạt sát nhau (trong lúc
tranh cãi để bênh vực quan điểm chính trị của mình) thì có thể làm
cho tha nhân bị tổn thương cho đến khi nhắm mắt!
Đây quả là chuyện đáng tiếc. Còn nhiều điều đáng
tiếc hơn nữa đã Tổ Chức Theo Dõi Nhân Quyền (Human Rights Watch) ghi nhận như sau:
“Trong năm 2020, Việt Nam tiếp tục vi phạm các quyền dân sự
và chính trị cơ bản một cách có hệ thống. Chính quyền, dưới chế độ cai trị độc
đảng của Đảng Cộng sản Việt Nam, xiết chặt vòng kiềm tỏa các quyền tự do biểu đạt,
tự do lập hội, nhóm họp ôn hòa, tự do đi lại và tự do tôn giáo. Các công đoàn độc
lập hay bất kỳ một tổ chức, hội nhóm nào bị coi là có nguy cơ đối với sự độc
tôn quyền lực của Đảng Cộng sản vẫn bị cấm thành lập và hoạt động. Nhà cầm quyền
chặn đường truy cập tới một số trang mạng và tài khoản trên mạng xã hội, và gây
sức ép, buộc các công ty viễn thông và mạng xã hội phải gỡ bỏ hoặc hạn chế các
nội dung phê phán chính quyền hoặc đảng cầm quyền.
Tất cả những sự kiện này, xem chừng, không được
người Việt (trong cũng như ngoài nước) theo dõi hoặc bận tâm gì lắm.
Họ có những nỗi quan ngại khác, theo ghi nhận của một số cư dân
mạng:
Dân tộc này, rõ ràng, không thờ ơ và cũng không vô
cảm. Họ chỉ hơi vô duyên và vô tâm (chút xíu) thôi hà!
Tưởng Năng Tiến