Từ lâu, tôi vẫn nghe thiên hạ nói ở đâu có khói ở
đó có dân Tầu. Mới đây, tôi mới biết thêm rằng chỗ nào có người Tầu
thì cũng có luôn cả người Việt nữa. Hôm rồi, tôi mới gặp một người
đồng hương ở Viêng Chăn. Nhìn cái nón lá là biết đúng đồng bào của
mình rồi, muốn sáp lại nói chuyện chơi nhưng bà chị ngó bộ không vui
(đang “tâm tư” thấy rõ) nên đành thôi vậy.
Rời thủ đô nước Lào, tôi quá giang xe tải xuôi Nam. Tài xế dừng bánh ở Paske – một phố thị đông đúc, nơi giao lưu của sông Xe Don và Mê Kong – và nói tỉnh queo (y như thiệt) rằng “chỉ cần quẹo phải ngay nơi con đường phía trước chút xíu thôi là sẽ thấy khách sạn liền”.
Tôi đeo ba lô lội bộ gần hai cây số giữa trưa (nắng
như đổ lửa) mà không gặp nhà trọ, guest house, phòng
ngủ, motel hay hotel gì ráo trọi. Mồ hôi
nhỏ giọt long tong từ gáy xuống lưng như đang bị mắc mưa. Chợt thấy
quán ăn, tôi tắp vô liền. Lúc này mà không có cái gì uống (ngay)
chắc chết, chết chắc!
- Ở
đây có bán bia không?
- Sao
lại không!
Ôi, thiệt là mừng muốn chết luôn. Xin tạ ơn
Chúa/Phật. May mà có bia, đời còn dễ thương. Lào, cũng như Miến -–
có thể – thua kém thiên hạ về tất cả mọi mặt nhưng Beerlao và
Mayanmar Beer thì bảo đảm nếu không nhất (chắc) cũng nhì Châu Á.
Tôi đang “trầm tư” về bia bọt thì chợt có một thiếu
nữ tay phải cầm một cây quạt và xâu mực khô, tay trái xách một cái
lò than nhỏ, đến đứng ngay cạnh bàn. Xâu mực và lò than, giữa trưa
hè hầm hập, làm cả quán như nóng thêm lên vài độ… nhưng chiếc nón
lá tả tơi cùng ánh mắt (cũng buồn thiu) của người đối diện khiến
lòng tôi dịu xuống.
Lại thêm một người đồng hương nữa. Ở đâu có khói nơi
đó có người Việt mình mà!
- Việt
Nam hả?
- Dạ.
- Quê
ở đâu?
- Nghệ
An.
- Em
qua lâu chưa?
- Dạ
lâu.
- Tết
rồi có về không?
- Dạ
không.
- Chú
qua lâu chưa?
- Mới
thôi.
- Bi
chừ bên nớ ra răng?
Câu hỏi thiệt bất ngờ nên khiến tôi hơi bối rối. Tôi
rời Việt Nam lâu lắm rồi (trước khi cô gái bán mực này mở mắt chào
đời chắc cũng phải cỡ chục năm là ít) nên làm sao biết được “bi chừ
bên nớ ra răng” ?
Sự lặng im bất chợt của tôi, tiếc thay, đã gây ra
chút ngộ nhận vô cùng đáng tiếc. Có lẽ em nghĩ rằng tôi không muốn
mua hàng và cũng không muốn tiếp tục trò chuyện nên lặng lẽ quay
lưng, bước nhanh ra khỏi quán.
Tôi ngồi chết trân!
Tôi muốn gọi em lại, muốn mời em ngồi chơi một lát,
muốn nói với em đôi lời… nhưng chả hiểu sao cứ như kẻ bị chôn chân
tại chỗ. Tôi nhìn theo dáng em đi khuất mà không dưng cảm thấy áy
náy, bất an và buồn muốn khóc luôn.
Tôi rất ít máu địa phương. Tôi thành thực yêu mến
tất cả mọi người, bất kể là ai. Tuy thế, nói thiệt tình (với đôi
chút xấu hổ) tôi vẫn thấy mình có phần trân trọng (hơn) khi gặp được
đồng bào.
Vậy mà tôi vừa làm cho một người đồng hương, một cô
gái nhỏ mình, phải buồn bã quay lưng. Tôi giận tôi hết sức.
Khi hỏi “bên nớ ra răng” – có lẽ – em chỉ muốn biết
xem thành phố quê hương (Nghệ An) của mình “bi chừ” ra sao? Có chi thay
đổi nhiều không? Mọi người vẫn bình an chứ?
Em ơi, đất nước chúng ta “ra răng” là điều tôi cũng
rất quan tâm nhưng chưa bao giờ được tường tận lắm, nói chi riêng đến
Nghệ An – nơi mà tôi chưa đặt chân đến lần nào! Đã thế, những thông
tin về quê em mà tôi được biết lại (thường) hoàn toàn trái ngược với
nhau.
Khi tôi vừa sinh ra đời, vào những năm đầu của thập
niên 1950 (lúc cuộc cách mạng vô sản vừa mới thành công ở nửa nước
V.N) thì Nghệ An sắp trở thành… thiên đường – theo như hứa hẹn của
một vị cán bộ địa phương :
“Chúng ta, toàn dân tộc ta, toàn giai cấp ta, toàn Đảng ta
đã lạc quan đánh giặc thắng lợi, bắt địch phải kí với ta hiệp định Genève. Như
thế là kẻ địch đã phải công nhận chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hoà là một
chính phủ đàng hoàng đứng ngang hàng với tất cả các chính phủ trên thế giới. Lạc
quan đánh giặc xong, chính phủ ta, Đảng ta, toàn dân tộc ta, toàn giai cấp ta lại
lạc quan xây dựng đất nước không kém gì các cường quốc trên thế giới… Nhà của
ta ở hiện nay sẽ phá sạch sành sanh, phá sạch không còn một dấu vết gì của
nghèo nàn lạc hậu. Tất cả mọi nhà đều xây thành nhà cao tầng. Từ nhà đi ra đồng
có ô tô đưa đi. Làm ruộng mệt mỏi thì ngừng tay xem xi-nê…” (Võ Văn Trực. Cọng
Rêu Dưới Đáy Ao. Hà Nội: Nhà xuất bản Hội Nhà Văn và Công Ty Văn Hoá
& Truyền Thông Võ Thị, 2007. Bản điện tử do talawas chủ nhật thực hiện).
Những lời hứa hẹn kể trên, tuy nghe có vẻ hơi quá
“lạc quan” nhưng đã trở thành hiện thực – theo tường thuật của tác
giả Võ Hoài Nam, báo Dân Trí :
“Thành phố đã trở mình thay da đổi thịt thật sự! Nhà cao
hàng chục tầng chót vót, nhà 4, 5 tầng như đan cửi. Cửa hiệu, hàng quán nhan nhản
sáng đèn với những bảng quảng cáo sặc sỡ đủ các loại. Công sở hoành tráng. Ga
Vinh, Bến xe Vinh…cũng khác hẳn ngày xưa.
Hàng cây xanh ven đường cắt tỉa gọn gàng bắt mắt. Đường phố
rộng mở thênh thang và nhiều hơn trước, với những tên phố lạ hoắc mà tôi chỉ biết
đọc và để đọc mà thôi! Xe máy đủ loại sắc màu nội ngoại nườm nượp hoa cả mắt! Ô
tô xịn ngoại quốc bóng nhoáng lướt nhẹ trên đường phố …”
Thảo nào mà liên tiếp trong nhiều năm qua tỉnh Nghệ
An đều có tổ chức lễ dâng bánh chưng (nặng
hàng ngàn ký lô) để tri ân thân mẫu bác Hồ và tổ chức bắn pháo hoa
tại Quảng Trường Hồ Chí Minh để mừng Đảng, mừng Xuân.
Em gái bán mực khô mà tôi gặp trưa nay – tiếc thay –
đã không có cái “diễm phúc” được tham dự vào những màn trình diễn
hoành tráng ấy. Em không phải kẻ duy nhất bị bỏ quên hay bị đứng
ngoài mấy cuộc vui chơi, lễ lạc, hay những “bữa tiệc đời” của tỉnh
Nghệ An.
Ở Lào, cũng như ở Thái, tôi đã gặp vô số những
thanh niên và thiếu nữ Việt Nam đang tha phương cầu thực y như em vậy.
Họ lầm lũi đi sau những chiếc xe kem, xe nước dừa, xe bán trái cây…
Họ tất bật suốt ngày trong những quán ăn nóng bức. Họ nhễ nhại mồ
hôi giữa những công trường ngập nắng. Tất cả nếu không phải là dân
Nghệ An thì cũng quê… Hà Tĩnh!
Trong danh sách 200 người trúng cử Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Khoá XII, rất nhiều
người (hơn hai mươi vị) cũng đều quê quán ở Nghệ An hay Hà Tĩnh.
Dường như có sự trùng hợp, và tương đồng, giữa số lượng quí vị đảng
viên “trúng cử Trung Ương” với đám con dân địa phương phải sống đời
phiêu bạt!
Chỉ tay của các em, chắc chắn, đều có đường xuất
ngoại nhưng (e) thiếu đường may mắn. Tuy thế, nghĩ cho cùng, các em
vẫn còn may hơn nhiều người còn ở lại tại làng quê. Báo Dân Sinh vừa ái ngại cho hay :
“UBND tỉnh Nghệ An đã quyết định phân bổ 727,875 tấn gạo cho
14 UBND các huyện, thị xã trên địa bàn tỉnh để hỗ trợ cứu đói cho 12.476 hộ với
48.525 khẩu trong dịp Tết Nguyên đán Tân Sửu năm 2021.”
Nghệ An vừa bắn pháo hoa, vừa tổ chức đủ thứ lễ
lạc/tiệc tùng, vừa lái những chiếc “ô tô xịn ngoại quốc bóng nhoáng,”
và vừa xin cứu đói. Nghệ An ngày nay, nói nào ngay, chỉ là hình ảnh
của một Việt Nam thu nhỏ. Em ơi, từ phương xa, làm sao chúng ta biết
được “bi chừ bên nớ ra răng!”.
Tưởng Năng Tiến