Mùa xuân đã về phủ một màu vàng tươi quanh ngôi chùa nằm giữa
rừng mai. Ngôi chùa nhỏ, đơn sơ nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghi. Chiếc mái cong
nhô lên bầu trời xanh cùng những tấm vách và cột gỗ đen chống đỡ bên dưới vẫn
còn vững chãi trước vô thường. Các phiến đá trên lối đi vào đóng một lớp rêu
dày, ngôi chùa tựa hồ bị bỏ quên ở nơi hẽo lánh này.
Sư cụ vừa cất bước vừa ngắm nhìn những đóa hoa mai trên
cành. Màu vàng của mai rợp trời. Những đóa hoa rụng cũng tô vàng tấm thảm thiên
nhiên lót dưới bước chân người. Lững thững đến khúc quanh, sư cụ nhìn lên phía
trước. Một người đã đứng yên lặng tự bao giờ. Sư cụ chỉ nhìn thấy phía sau lưng
chiếc áo khoác trắng như bông, búi tóc đen và ngang vai người đó nhô lên một
chuôi kiếm cũng cùng màu trắng. Cơn gió xuân vừa thoảng qua, hoa mai rơi rụng
như cơn mưa vàng nặng hạt, thêu lên áo và tóc người áo trắng. Không muốn phá
tan sự chiêm ngưỡng xuất thần của chàng kiếm sĩ trước vẻ đẹp của rừng mai, sư cụ
toan rẽ sang lối khác. Mặc dù bước chân của người rất êm, tiếng gió thổi qua rừng
cây vang tiếng xào xạc, nhưng chàng kiếm sĩ dường như cảm nhận có người hiện diện.
Chàng quay phắt lại, bàn tay đã đặt trên chuôi kiếm. Nhìn thấy nhà sư già,
chàng buông chuôi kiếm, chắp hai tay thi lễ. Cử động ứng biến thật nhanh nhưng
vẫn nhẹ nhàng, từ tốn. Chàng kiếm sĩ toan mở lời nhưng sư cụ đã lên tiếng:
– Lão tăng xin lỗi đã quấy rầy tráng sĩ. Cử động vừa rồi của
tráng sĩ khiến lão tăng hiểu được tráng sĩ đôi phần.
Trên vầng trán rộng đôi mày của chàng kiếm sĩ khẽ nhíu lại
trong tích tắc. Ɖôi tay chàng trong tư thế thi lễ vẫn chưa rời ra. Dù thoáng ngạc
nhiên về câu nói của nhà sư già mới gặp lần đầu, nhưng thấy thái độ của nhà sư
thân mật, hòa nhã, chàng kiếm sĩ bèn hỏi:
– Bạch sư cụ, người đã hiểu gì về con?
– Lão tăng hiểu rằng đối thủ của tráng sĩ khó có cơ hội thấy
được hình dạng thanh kiếm của tráng sĩ.
Chàng tráng sĩ mĩm cười trước câu trả lời của sư cụ, hỏi tiếp:
– Nếu sư cụ có nhận xét như thế, ắt hẳn người cũng thấu hiểu
nghệ thuật sử dụng kiếm và cũng đã từng dùng kiếm.
Sư cụ tươi cười:
– Lão tăng vốn không có kiếm tráng sĩ à.
Chàng kiếm sĩ và sư cụ cùng cười thoải mái. Cơn gió xuân lại
thổi qua, một cơn mưa vàng lại được dịp đổ xuống. Những đóa mai vàng tiếp tục
thêu lên màu áo trắng của chàng kiếm sĩ. Sư cụ đưa tay làm dấu và quay bước.
Chàng kiếm sĩ lẳng lặng bước theo. Nơi chàng kiếm sĩ đã đứng vẫn còn hai dấu
chân. Những đóa mai vàng chưa kịp rơi trên đó.
***
Sương chiều lãng đãng trong rừng mai như các đám mây mỏng.
Những cây mai đàng xa chợt ẩn chợt hiện. Màu vàng tươi buổi sáng biến thành sậm
hơn. Hàng vạn mảnh nhung tí hon thay đổi theo màu sắc của ánh thái dương đang dần
rơi xuống sau núi. Dáng áo trắng của chàng kiếm sĩ vô danh hiện ra trong sương
chiều. Chàng lang thang suốt ngày trong rừng mai, quên cả ăn uống và quên cả
sương chiều miền núi thấm lạnh.
Sáng nay trong một cuộc cờ gay go cùng sư cụ, chàng đã cáo lỗi
bỏ dở dang và bước nhanh ra rừng mai. Chính sư cụ cũng khuyên chàng nên nhân thời
điểm này mà thưởng thức hoa mai đang nở. Ô những đóa mai vàng! Chàng chợt nhớ đến
khung cảnh im vắng trên chánh điên của ngôi chùa lúc lên lễ Phật. Ɖiều lạ lùng
là bàn thờ Phật vẫn khói hương nhưng không có một cành mai nào được chưng bày.
Nhìn kỹ, chàng chỉ thấy một vài đóa mai nằm gọn trong chiếc đĩa sành. Mỗi đóa
mai có đài hoa xanh đỡ năm cánh mỏng màu vàng xếp hình rẻ quạt rời nhau, viền
cánh hoa lượn sóng, nhị hoa cũng cùng màu vàng chanh. Ɖó là tất cả những gì của
rừng mai mà sư cụ đem cúng dường chư Phật.
Khu rừng mai thật bao la. Sương chiều càng xuống mờ, hương
mai càng bốc lên nồng nàn. Chàng kiếm sĩ quay lại đường cũ để trở về chùa bằng
lối cửa sau. Chàng bỗng cảm nhận một mùi hương lạ lẫn trong hương mai. Khướu
giác chàng không thể lầm lẫn được. Mùi hương tuy lạ, nhưng gây cảm giác sảng
khoái thanh khiết. Tò mò chàng đi theo mùi hương lạ đó. Rừng mai đang thay đổi
từ giây phút và mùi hương lạ phảng phất như đang dẫn dắt chàng kiếm sĩ bước đi
trong mơ. Chiếc áo bào trắng khẽ lay động theo từng bước chân. Mùi hương lạ
càng lúc càng đậm đà hơn. Lúc dừng lại nơi xuất phát mùi hương lạ, chàng kiếm
sĩ suýt buột miệng kêu ồ lên một tiếng. Trong khoảng rừng gần ngõ sau chùa,
trên dãy đất như ngọn đồi con, một cây mai mọc vươn lên với những cành khẳng
khiu vô cùng mỹ thuật. Dưới ánh chiều tà còn sót lại, chàng kiếm sĩ kịp
nhận ra vô số bông hoa trắng đậu trên những cành trụi lá như một đàn bướm nhung
đông đảo. Chàng bước đến gần cây mai, một đóa mai trắng từ cành nhẹ rơi xuống
phía trước. Chàng kiếm sĩ đưa tay hứng lấy. Ɖóa mai trắng trong lòng bàn tay
chàng có sáu cánh xếp cạnh nhau, dày và mịn hơn năm cánh của hoa mai vàng.
Chàng kiếm sĩ chưa từng thấy một cây mai nào với hương hoa
như thế trên bước đường phiêu bạt giang hồ. Ɖứng sững chiêm ngưỡng cây mai, trước
khi kịp ý thức, bàn tay chàng đã đưa đóa mai trắng lên môi tự bao giờ. Nhưng
chàng kiếm sĩ chợt quay phắt lại với phản ứng của kẻ luôn cảnh giác cao độ
trong bất cứ hoàn cảnh nào. Không phải sư cụ. Một dáng thân yểu điệu đang đứng
nhìn chàng. Mái tóc cô gái lạ đen tuyền phủ xuống bờ vai. Người nàng khoát xiêm
y toàn màu trắng. Ɖó phải là thứ xiêm y kết lại bằng những cánh mai trắng chàng
vừa thấy. Nàng xuất hiện thật liêu trai, ma quái giữa khung cảnh chiều tà nơi
vùng rừng núi. Nơi đây chỉ có ngôi chùa nhỏ, còn chung quanh toàn là rừng mai
và tùng, bách. Dù ngạc nhiên nhưng chàng kiếm sĩ vẫn êm đềm hỏi một câu ngắn gọn:
– Nàng là ai?
Cô gái lạ nhìn chàng dịu dàng, giọng nói như ru:
– Thiếp có hề hỏi tráng sĩ là ai đâu?
Ɖây là lần thứ hai trong cùng một ngày chàng kiếm sĩ thoáng
phân vân khi đối thoại với người trước mặt. Nếu chàng phân vân như thế trong
chiêu kiếm trước một đối thủ, có lẽ giờ này chàng đã không còn đứng nơi đây.
Chàng lên tiếng:
– Giữa ta và nàng không biết ai là kẻ lạ?
Cô gái áo trắng lại cất giọng ôn nhu:
– Nếu tráng sĩ biết yêu hoa mai thì thiếp và chàng đều không
phải là kẻ lạ.
Hương mai trắng vẫn lãng đãng hòa lẫn với hương mai vàng. Bỗng
cô gái xoay người lại nhẹ nhàng cất bước. Nàng bước nhanh nhưng dáng thân vẫn
thướt tha. Mái tóc dài đổ xuống quá ngang lưng, tà áo trắng khẽ bay ẩn hiện
trong sương chiều. Không dừng được, chàng kiếm sĩ đuổi theo bước chân cô gái áo
trắng nhưng vẫn giữ khoảng cách. Hai bóng trắng xuyên qua sương chiều, lướt qua
những gốc mai. Ɖột nhiên bóng nàng khuất đi sau một cội mai. Chàng kiếm sĩ có cảm
tưởng cô gái đang bay bằng hai tà áo trắng. Chàng lướt đến thật nhanh và nhận
ra nàng đã trở về nơi cũ. Cô gái đang đứng tựa vào gốc mai trắng. Bóng tối rơi
nhanh xuống rừng mai nhưng chàng kiếm sĩ vẫn còn nhận ra một đóa mai trắng đang
đậu trên mái tóc của nàng…
Chàng kiếm sĩ về chùa rất muôn. Ngọn bấc trên chiếc bàn gỗ
nâu trong hậu liêu vẫn còn cháy leo lét. Ánh sáng ngọn bấc soi lờ mờ các quân cờ
trên bàn cờ dang dở buổi sáng. Những ngày kế tiếp cũng như thế. Ban ngày chàng
kiếm sĩ lang thang trong rừng mai. Khi buổi chiều sắp xuống, chàng quay bước trở
về nơi cây mai trắng. Rồi trở về chùa rất muộn. Bàn cờ vẫn dang dở. Chàng kiếm
sĩ vẫn chưa mở lời hỏi nhà sư trụ trì về gốc gác của cô gái áo trắng trong rừng
mai.
***
Hai tuần đã trôi qua. Màu vàng của hoa mai vẫn tươi nhưng
trên đầu cành đã xuất hiện những chiếc lá non. Màu lá lại xanh mướt, không hề
nhuộm các sắc tím, vàng như lá mai non bình thường.
Ɖêm đó nàng để yên đôi tay mình trong lòng bàn tay của chàng
kiếm sĩ. Trời trong, trăng treo chênh chếch tỏa ánh vàng nhợt nhạt xuống rừng
mai. Hai bóng trắng gần như hòa làm một. Nàng chợt lên tiếng, âm thanh vẫn êm đềm
nhưng lần này như vọng lại từ cõi xa xăm nào:
– Chàng nhất định ra đi vào sáng mai?
Chàng kiếm sĩ nhìn vào cây mai trắng. Dưới ánh trăng chàng
nhìn thấy rõ những đóa hoa trắng và vô số những lộc non. Trong cái ẩm lạnh của
sương đêm, chàng có cảm tưởng những đóa mai trắng đang âm thầm chờ đợi câu trả
lời:
– Năm nào cũng thế, ta đều hẹn tái ngộ với bằng hữu của ta ở
miền Nam vào khoảng thời gian này. Ɖó là người bạn thân duy nhất của đời ta. Lần
này chắc ta trễ hẹn. Có lẽ nàng và rừng mai đã biết tại sao.
– Người đó cũng là một kiếm sĩ như chàng?
– Không. Hắn chỉ là một kẻ lang bạt biết làm thơ. Nhưng những
bài thơ của hắn còn sắc bén và mãnh liệt hơn đường kiếm của ta rất nhiều. Lưỡi
kiếm ta chỉ chạm được một người hay hơn, thơ hắn có thể chạm trăm người, ngàn
người cùng lúc.
Sau khoảnh khắc im lặng, chàng kiếm sĩ nói tiếp:
– Ta còn có những chuyện phải giải quyết. Mong nàng hiểu tại
sao ta phải ra đi vào sớm mai.
– Thiếp đã hiểu. Bởi vì hoa mai nở rồi lại tàn. Bởi vì chàng
đã là kiếm sĩ. Tuy nhiên thiếp vẫn chờ đợi chàng.
Giọng chàng kiếm sĩ cũng chìm vào cõi xa xăm:
– Ta sẽ trở lại vào tháng hai mùa hoa mai nở năm sau.
Chàng khẽ vuốt tóc nàng. Trong lòng bàn tay những sợi tóc mềm
mại như nước chảy. Dưới ánh trăng bàn tay của chàng kiếm sĩ hiện rõ trên nền
đen của màu tóc. Bàn tay năm ngón thuôn, bàn tay của kẻ cầm đàn hay cầm bút.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, đôi mắt như ướt đẫm sương đêm. Tiếng động của
núi rừng về khuya chợt im bặt. Hai bóng trắng dìu nhau ẩn hiện qua những cành
mai.
Sáng ngày hôm sau chàng tráng sĩ nai nịt gọn gàng để ra đi.
Chàng bước vào hậu liêu để giã từ sư cụ. Người ngồi bên chiếc bàn có bàn cờ
dang dở. Chàng kiếm sĩ quỳ xuống thi lễ:
– Con xin tạ ơn tấm thịnh tình của sư cụ trong những ngày
qua.
Sư cụ vẫn ngồi yên, khẽ gật đầu. Chàng tráng sĩ đứng lên
thưa tiếp:
– Con lên đường bây giờ và sẽ không quên cuộc hội ngộ cùng
sư cụ và rừng mai. Kính chúc sư cụ pháp thể khinh an.
Chàng kiếm sĩ quay lưng dợm bước đi. Chợt tiếng trầm trầm của
sư cụ vang lên:
– Bàn cờ hãy còn dang dở tráng sĩ à.
Chàng kiếm sĩ bước đến chiếc bàn gỗ nâu. Mỗi đêm chàng đều
có dịp trông thấy bàn cờ dang dở này. Tiếng sư cụ lại vang lên:
– Nước cờ này đến lượt tráng sĩ.
Sau khoảnh khắc do dự, chàng tráng sĩ đi liền một nước cờ.
Sư cụ chợt thở dài. Tiếng thở dài của nhà sư làm chàng kiếm sĩ lạnh buốt. Chàng
có cảm tưởng đường kiếm sắc lẻm của một cao thủ vừa lướt qua ngấn cổ mình.
– Tráng sĩ vừa đi nước mã. Bàn cờ này tráng sĩ xem như thua
cuộc. Hãy cẩn trọng khi sử dụng thanh kiếm của mình.
Chàng kiếm sĩ nhìn lại bàn cờ rồi bước nhanh ra cửa. Sư cụ vẫn
ngồi im lặng bên chiếc bàn gỗ nâu.
***
Năm nay hoa mai cũng nở đúng kỳ hạn vào tháng hai. Cả một
vùng rừng núi khoác áo vàng tươi. Bước chân từ tốn của sư cụ đặt trên con đường
trải lá mai rụng vào mùa đông vừa qua. Người đi đến khúc quanh, nơi đã gặp
chàng tráng sĩ năm nào. Dáng áo bào trắng năm xưa biệt tăm. Ngọn gió xuân lướt
nhẹ qua. Những đóa mai rơi không có cơ hội thêu lên màu áo của chàng kiếm sĩ.
Xuân, Hạ, Thu, Ɖông. Rồi lại Xuân. Sư cụ thong thả dạo bước.
Một đôi bướm đang lượn qua những cội mai vàng phía trước. Năm nay côn trùng thức
giấc khá sớm. Thời tiết có những điều khác lạ. Tà áo người phất phơ theo những
làn gió nhẹ. Những đóa mai vàng rơi rụng có cơ hội thêu trên màu áo nâu, cũng
chỉ đậu lại trong khoảnh khắc rồi rơi xuống. Dường như hoa không thể bám vào áo
của sư cụ. Bước chân của người như dẫm trùng lên những bước chân năm rồi. Người
cũng vừa đến khúc quanh quen thuộc. Một người khóac áo choàng trắng đang đứng
im phía trước.
Chàng kiếm sĩ đã trở lại rừng mai. Vẫn thế đứng như ngày
nào, lưng quay về hướng sư cụ. Có lẽ chàng đứng im như vậy lâu lắm. Tóc và vai
áo đã điểm đầy các đóa mai rơi. Sư cụ lẳng lặng rẽ sang hướng khác, tiếp tục bước
đi thong dong như chưa hề trông thấy chàng kiếm sĩ.
Một ngày trong rừng núi trôi qua nhanh. Mặt trời lặn khá sớm.
Sư cụ châm ngọn bấc trên chiếc bàn gỗ nâu. Bên ngoài cửa bóng tối đã phủ dày đặt
xuống rừng mai. Trời trở lạnh vào đêm. Sư cụ bước đến khép cánh cửa lại. Dưới
ánh sáng lờ mờ của ngọn bấc, bàn cờ và các quân cờ năm nào vẫn còn nằm an vị.
Thế cờ chưa thật sự chấm dứt.
Cánh cửa xịch mở, một bóng trắng len vào. Chàng kiếm sĩ bước
đến, quỳ xuống thi lễ:
– Bạch sư cụ, người vẫn an khang?
Sư cụ mĩm cười:
– Lão tăng chờ tráng sĩ đã lâu. Nhưng tráng sĩ không cần phải
khách sáo như thế. Hãy đứng dậy và ngồi xuống đây.
Chàng kiếm sĩ ngồi vào bàn. Một khoảng im lặng. Sư cụ và
chàng kiếm sĩ như hai pho tượng, một nâu và một trắng. Chính giữa là bàn cờ. Chợt
chàng kiếm sĩ nghe giọng trầm của sư cụ:
– Phải chăng tráng sĩ khám phá ra có điều bất ổn trong đường
kiếm của mình dù đường kiếm vẫn nhanh như ánh chớp?
– Vâng! Kể từ lúc con rời chùa hành trình về phương Nam. Bạch
sư cụ, ngôi chùa, rừng mai, nàng con gái áo trắng. Tất cả tựu thành cái đẹp.
Sau giây phút thâm cảm, con bỗng nhận ra …
– …
– Con bỗng nhận ra nghệ thuật sử kiếm của mình có chỗ sơ hở.
Nhất là lúc đi nước cờ sau cùng khi từ giã sư cụ là cả một sự phân vân trong
lòng. Kể từ lúc đó…
– Kể từ lúc đó tráng sĩ thừa hiểu nếu gặp một cao thủ, tráng
sĩ đã mất mạng trong khoảnh khắc bất an đó.
– Vâng!
Giọng nói sư cụ vẫn đều đều:
– Nhưng kể từ lúc tráng sĩ trở lại rừng mai và không gặp cô
gái áo trắng, một tay kiếm tầm thường cũng có thể đánh bại tráng sĩ dễ dàng.
Chàng kiếm sĩ lặng thinh, sau đó cất tiếng hỏi:
– Bạch sư cụ, người biết rõ về cô gái áo trắng ấy?
– Lão tăng biết rõ lai lịch nàng. Lão tăng sẽ kể cho tráng
sĩ nghe. Nàng và tráng sĩ chẳng lạ gì nhau bởi tráng sĩ là một người biết yêu
hoa mai.
Chàng kiếm sĩ động tâm. Sư cụ vừa nói một câu tương tự như
câu nói của cô gái huyền bí. Sự tịch mịch lại buông xuống trong liêu phòng. Rồi
giọng trầm của sư cụ lại đưa lên:
– Trong rừng mai, trên lối dẫn về phía sau chùa, hẳn tráng
sĩ đã thấy một cây mai trắng. Cây mai trắng duy nhất của rừng mai.
– Thưa vâng.
– Mùi hương của những đóa mai trắng thật đặc thù. Có thể xem
đó là một cây mai chúa của rừng mai. Theo năm tháng ban ngày mặt trời soi, ban
đêm mặt trăng chiếu, cây mai hấp thụ khí âm dương nên tượng thành một cô gái vô
cùng xinh đẹp. Nàng mặc toàn một thứ lụa trắng, trắng như các đóa hoa mai. Hàng
đêm nàng đều nghe tiếng kinh kệ nên căn tính của nàng thật hiền hòa. Nhưng cỏ
cây vốn còn nặng nghiệp. Tráng sĩ đã lạc bước đến rừng mai năm kia và tình cờ
cũng là người biết thưởng thức tận cùng vẻ đẹp của hoa mai. Vô tình giữa nàng
và tráng sĩ có sự chiêu cảm với nhau. Nàng yêu thương tráng sĩ từ ngày đó và đã
chờ đợi tráng sĩ đến mỏi mòn.
Chàng tráng sĩ nói như biện minh:
– Sau khi gặp người bạn tri âm ở miền Nam, với nghiệp kiếm
sĩ, con còn có những chuyện phải làm. Con không quên lời hẹn trở lại rừng mai.
Nhưng sư cụ đã biết rõ biến động bất an trong lòng của con, nó ảnh hưởng đến
nghệ thuật sử kiếm kể từ khi con rời khỏi rừng mai. Trong rừng núi hoang vu ở
những nơi khác, con đã tập dượt đường kiếm của mình hàng ngàn lần, nhưng cũng
thế thôi. Thấm thoát mà đã hai năm.
Rồi chàng kiếm sĩ lên tiếng hỏi:
– Bạch sư cụ, hiện cô gái áo trắng ở đâu, tình trạng của
nàng như thế nào?
– Chắc tráng sĩ đã nhìn thấy cây mai trắng? Ɖang vào thời điểm
mai rừng nở rộ nhưng hoa mai trắng đã rụng quá nhiều, ngay cả những nụ chưa kịp
nở, cây lại rất ít hoa hơn bình thường.
– Thưa vâng!
– Ɖiều đó chứng tỏ cô gái áo trắng đang lâm trọng bệnh vì
mong đợi tráng sĩ theo lời hẹn ước. Nàng sẽ qua đời khi những đóa mai trắng
trên cành rụng hết.
Giọng chàng kiếm sĩ như nghẹn lại:
– Bạch sư cụ. Con phải làm cách nào để cứu nàng.
– Hãy còn cứu vãn được. Tráng sĩ phải gìn giữ những đóa mai
trắng còn lại rơi đúng kỳ hạn.
– Bằng cách nào, bạch sư cụ?
– Bằng chính tình yêu của tráng sĩ. Ɖiều này đối với một người
yêu hoa mai như tráng sĩ không khó lắm. Tình yêu cũng có sự nhiệm mầu. Nó có thể
làm chết người mà cũng có thể cứu sống người. Ɖể cứu cô gái áo trắng, ngoài
tình yêu, tráng sĩ còn phải đối phó với hoàn cảnh bên ngoài. Lão tăng xem thiên
văn đoán rằng từ lúc nửa đêm cho đến rạng sáng, thời tiết của vùng rừng núi này
sẽ có nhiều biến đổi bất thường. Thôi, tráng sĩ hãy đến với cây mai trắng ngoài
kia.
Chàng kiếm sĩ thi lễ, bước vội ra ngoài. Liêu phòng trở lại
tịch mịch sau cánh cửa khép kín.
***
Chàng kiếm sĩ đứng lặng người nhìn cây mai trắng. Ɖêm khá lạnh,
bầu trời chi chít những vì sao. Với nhãn lực của chàng và nhờ ánh sao, chàng thấy
rõ ràng từng phần của cây mai. Hoa mai rụng nhiều quá, chỉ còn trơ lại những
cành khẳng khiu, gầy guộc. Chàng đếm thử, chỉ hơn một chục đóa mai trắng
còn sót lại. Chàng phải giữ những đóa mai này rơi đúng kỳ hạn. Sương đêm xuống
càng lúc càng nhiều. Các đoá mai trắng đẫm sương như đang nức nở. Chàng từ từ
quỳ xuống ôm lấy gốc mai trong đôi tay, thì thầm những lời xin tha lỗi vì đã trễ
hẹn ước năm xưa. Dường như cả thân cây đều chuyển động. Chàng kiếm sĩ hôn nhẹ
thân cây và ngẩng mặt nhìn lên. Chợt chàng nghe mát lạnh. Một đóa mai trắng vừa
rơi trên mặt chàng. Cơn gió núi vừa thổi qua.
Chàng đứng vụt dậy, đem thân mình chắn gió bảo vệ cây mai.
Gió bắt đầu nổi lên, càng về khuya càng mạnh dần. Áo choàng của chàng kiếm
sĩ bay phất phới. Chàng tựa như con đại bàng trắng đang vỗ cánh trong đêm. Ɖôi
lúc gió thổi quá mạnh làm các đóa mai trắng sau lưng chàng run rẩy từng hồi. Những
vì sao biến mất sau các đám mây đen. Một tia chớp lóe lên, kéo liền theo âm
thanh vang dội như muốn xô bạt cả núi rừng. Ánh sáng tia chớp giúp chàng kiếm
sĩ thấy rõ vài đóa mai trắng lại biến mất trên cành. Núi rừng vẫn vang vọng tiếng
sấm sét không thôi.
Từ trên cao những hạt nước nhỏ li ti nhưng lạnh buốt bắt đầu
rơi xuống. Núi rừng phủ thêm màn mưa mỏng. Một tiếng sét lại vang lên, mưa đột
nhiên đổ xuống như thác. Chàng kiếm sĩ quay lại nhìn lên cây mai. Còn đúng mười
đóa hoa oằn oại trong mưa gió qua ánh sáng của sấm sét. Chàng chưa kịp phản ứng,
trận mưa dồn dập đã làm rơi liền ba đóa hoa một lúc. Rất nhanh, chàng mở áo
choàng và tung lên. Chiếc áo choàng như một đám mây trắng phủ xuống cành mai,
che chở các đóa hoa còn lại trước những giọt mưa phũ phàng. Trong giây phút bận
rộn cột góc áo choàng vào các cành mai, một cơn gió thổi mạnh qua người chàng.
Lại thêm ba đóa mai bị cuốn đi mất.
Như để trêu gan chàng tráng sĩ, gió bây giờ không thổi theo
chiều nhất định mà giật mạnh từ nhiều hướng khác nhau. Thêm ba đóa mai bị thổi
tung đi mất. Qua ánh sáng của tia chớp, trên cành chỉ còn một đóa mai trắng duy
nhất run rẩy trước cơn thịnh nộ của núi rừng.
Chàng kiếm sĩ cắn chặt răng lại, bàn tay đặt lên chuôi kiếm,
ánh thép lóe lên. Chàng vừa lướt người quanh gốc mai vừa xuất ra hàng loạt
chiêu kiếm. Bây giờ đóa mai được che chở thêm bởi bức tường loang loáng ánh
thép. Gió mưa có mãnh liệt đến đâu cũng bị ngăn lại bên ngoài rồi dội đi bốn hướng.
Chàng kiếm sĩ như không còn nghe tiếng gió hú thổi qua núi đá, tiếng ầm ì của sấm
sét cùng tiếng cây rừng ngã đổ. Trong cuộc đời mình chưa bao giờ chàng kiếm sĩ
sử dụng nhiều chiêu kiếm như thế.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, gió mưa bắt đầu thưa
dần.Tốc độ của chàng kiếm sĩ cũng chậm lại. Cả biến động trong đêm chỉ còn lại
những hạt mưa cuối cùng với các luồng gió nhẹ. Gom hết sức lực, chàng kiếm sĩ
vung lên chiêu kiếm cuối cùng. Ánh thép lóe lên cùng lúc với ánh dương đầu tiên
của ban mai. Trời sáng dần.
Thanh kiếm đã được tra vào người chàng kiếm sĩ, chỉ còn
chuôi kiếm nhô lên khỏi vai. Chàng đứng thắng người nhìn quanh. Hầu hết những
cây mai gần đó nằm ngả nghiêng, đưa lên những chiếc rễ bê bết bùn đất. Màu sắc
rừng núi thay đổi đột ngột sau cơn bão tố. Không còn đóa mai nào sót lại trên
cành. Trên mặt đất lầy lội những dòng nước chảy xuống bên dưới, cuốn theo những
cánh hoa mai dập nát vẫn còn vươn lại màu vàng như tiếc nuối thời xuân sắc đã vội
trôi qua. Chàng quay lại nhìn cây mai trắng, đưa tay mở nút thắt, rút nhanh chiếc
áo choàng phủ trên đó. Một đóa mai trắng hiện ra rực rỡ dưới ánh mặt trời mới mọc,
lay nhẹ trong gió ban mai như đang mĩm cười cùng chàng kiếm sĩ. Ɖóa hoa duy nhất
còn lại của rừng mai.
Cuộc chiến đấu cùng thiên nhiên đã qua. Cũng là lần đầu tiên
trong đời chàng kiếm sĩ thật sự thấu hiểu thế nào là kiệt sức. Những ngày dong
ruổi trên đường, những ngày bất an trong lòng, những ngày sầu khổ đứng bất động
trong rừng mai cộng với cuộc chiến vừa qua thấm sâu vào thân thể. Chiếc áo trắng
ướt đẫm dán sát vào người. Chàng kiếm sĩ có cảm tưởng mình sắp ngã xuống. Nhưng
chàng vẫn đứng vững để thấy một bóng dáng với xiêm y trắng đang bước đến gần.
Chính là nàng. Tóc dài buông xõa, đôi môi nhợt nhạt, gương mặt hao gầy nhưng ánh
mắt vẫn tha thiết cuốn hút như ngày nào. Nàng đến bên chàng, nàng hiện thân bằng
xương bằng thịt do chính tình yêu của chàng.
***
Sự cụ khẽ động thân, sau đó thực hiện các nghi thức xả thiền.
Người vẫn ngồi yên lặng trong tư thế kiết già suốt đêm qua trong khi gió bão
giăng đầy rừng núi. Người bước sang hậu liêu. Trên nền nhà còn đọng lại một
vũng nước mưa, dấu tích thời tiết của đêm qua. Người tự nhũ:
– Chàng kiếm sĩ chắc đủ dũng lực để chiến thắng được gió
bão. Nhưng thanh kiếm của chàng không thể cắt đứt được một đóa hoa mai.
Sư cụ nhìn xuống bàn cờ, trên đó đã phủ một lớp bụi mờ:
– Thế cờ của chàng kiếm sĩ thật ra vẫn còn có nước cứu vãn.
Sau thời khóa kinh, sư cụ thu xếp công việc, đặt một bình
trà nóng mới pha trong chiếc giỏ con, bước ra ngoài sân chùa. Sư cụ không tiếp
tục cất bước mà hãy còn đứng yên giây lát. Người nhìn lên bầu trời, nhìn xuống
nền đất, nhìn cả những cây cỏ dại bên các phiến đá. Sau đó người bắt đầu đi
bách bộ, ngắm cảnh tang thương của rừng mai. Hoa mai đều rụng hết. Mưa cũng đã
tạnh. Núi non trở nên tịch mịch. Mùa xuân đã tàn tạ. Trong rừng mai bỗng vang động
một tiếng chim kêu.
Nguyễn Hoàn Nguyên