Trong giấc mơ của người Sài Gòn
Có bao ký ức không thể nào nguôi
Có những gam màu chưa bao giờ cũ kỹ
Chiếc cầu bắc ngang qua dòng kênh nhỏ ngày mưa
Chợt nhớ tà áo em trong buổi tan trường
Ngôi nhà sàn mọc trên dòng nước đen
Chỉ còn lại những cọc gỗ nhở nham mục nát
Con kênh cuốn đi bao phận người xa xứ
Lênh đênh thương hồ không biết phiêu bạt về đâu.
Một người bạn bây giờ ở một nơi thật xa
Hỏi thăm tôi về một con đường nào đó trong thành phố
Bây giờ không biết gọi tên gì
Từ ngày anh bỏ nơi nầy ra đi
Nơi chôn giấu mối tình đầu của mình
Người con gái Gia Long ngày ấy
Và con đường rợp bóng những tàn me
Sài Gòn không biết ai nhớ ai quên
Trên đầu vẫn treo một liềm trăng kỷ niệm
Mãi mãi cô đơn trong bầu trời sao lấp lánh.
Sài Gòn đón tôi bằng những bước lãng du
Khi từng sợi tóc đã thưa đi rất nhiều
Ngồi nghe bạn kể câu chuyện về một Sài Gòn trong ký ức
Tìm đâu dấu xưa xe ngựa...
Ngỡ Sài Gòn là một phần máu thịt không rời
Có mở lòng đón tôi như đón sông về biển
Đón đứa con hoang luân lạc mới quay về
Trong vòng tay người mẹ Sài Gòn một đời tần tảo
Tôi thèm được rong chơi đây đó
Thèm nắm tay em quẩn quanh qua từng con phố
Hứng từng vạt nắng chiều ửng màu tóc em phai
Kể cũng lạ trần gian có nhiều trạm nghỉ
Nhưng chẳng ga nào mang dấu vết tôi quen?
3/3/2021
Nguyễn An Bình