Vào ngày 30.04.75 tôi đang giữ chức vụ Y sĩ trưởng Bệnh
xá Phủ Đặc uỷ Trung ương Tình báo. Nhân viên tình báo an ninh được xếp vào
thành phần bị đe doạ tính mệnh nếu Miền Nam rơi vào tay cộng sản. Theo tác giả
Frank Snepp trong “Sauve qui peut“, bản dịch tiếng Pháp cuốn “Decent Interval“
thì Kissinger yêu cầu Quốc hội Hoa Kỳ biểu quyết chấp nhận cho 130.000 công dân
Đông Dương nhập cảnh Hoa Kỳ, trong số có 50.000 người được xem là ở hoàn cảnh
“chí nguy“ (de haut risque). Nhân viên Mỹ thuộc cơ quan DAO phải làm việc 24 giờ
trên 24 để tiến hành thủ tục di tản các thành phần này*
Tuy nhiên cầu di tản hàng không bằng trực thăng (chiến dịch Gió Tới Tấp, Frequent Wind) chỉ hoạt động từ 2 giờ chiều ngày 29 đến 4 giờ 42 sáng ngày 30 thì chấm dứt và chỉ bốc đi được hầu hết người Mỹ và 5.500 người Việt, chí nguy hay không. Trong khi đó thì nhiều tàu Hải quân lúc rời bến di tản vẫn còn rất rộng chỗ. Cuộc di tản bằng đường thuỷ kéo dài nhiều ngày. Ở Sài Gòn đến chiều ngày 30-4, khi VC đã vào chiếm Đô thành rồi, vẫn có những tàu Hải quân bắt đầu nhổ neo di tản. Cả những tàu đã nằm ụ từ lâu ở bến Bạch Đằng hay đang tu bổ ở Hải quân Công xưởng cũng được sửa chữa vội vàng để làm sao có thể chạy thì thôi.
Những ngày cuối tháng tư năm 1975 đó, trong không khí hoang
mang lo sợ của toàn Miền Nam, các ông Trưởng ban – chức vụ tương đương với Giám
đốc – thuộc Phủ Đặc uỷ thường xuống bệnh xá ngồi nói chuyện với tôi. Họ cho biết
phía Mỹ đã yêu cầu Phủ Đặc uỷ thiết lập một danh sách toàn thể nhân viên của Phủ.
Các cô nữ thư ký đang đánh máy không ngừng nghỉ danh sách đó, qui tụ đến vài
ngàn nhân viên và gia đình. Danh sách đã hoàn tất kịp thời và một phái đoàn của
Phủ, gồm một Trung tá và một Đại uý, đã mang danh sách sang Guam để chuẩn bị
đón tiếp nhân viên Phủ. Từ ngày 28.04 trở đi, tôi được thông báo phải thường
xuyên liên lạc với Phủ để nếu có lệnh tập họp di tản là phải chở vợ con đến địa
điểm tập họp ngay tức khắc. Ngày 28 và ngày 29 tôi vào Bệnh xá Phủ và cùng với
nhân viên Bệnh xá ngồi chờ lệnh. Chiều ngày 29 tôi không vào trụ sở Phủ ở bến Bạch
Đằng mà đến một cơ quan phụ thuộc của Phủ đóng trụ sở tại đường Trần Bình Trọng
gần nhà tôi để cùng các nhân viên khác của Phủ ngồi chờ. Rất nhiều nhân viên của
Phủ Đặc uỷ không tìm cách khác để chạy trốn cộng sản vì tin tưởng vào lệnh của
Phủ bảo phải chờ để được di tản chính thức, hợp lệ. Chúng tôi cùng có chung tâm
trạng là người Mỹ đã hứa thì không thể phủ nhận sự tin cậy vào lời hứa của họ để
tự minh dấn thân theo những con đường di tản ngoài dự trù.
Tối 30.04, tôi được nhân viên y tá thông báo phải đưa vợ con
đến tập trung tại một ngôi nhà an toàn của Phủ nằm ngay sát cạnh Toà Đại sứ Hoa
Kỳ trên đường Thống Nhất để chuẩn bị được di tản. Tại địa điểm này tôi đã gặp mặt
đầy đủ các giới chức cao cấp phục vụ tại Phủ Đặc uỷ mà tôi từng quen biết hàng
chục năm qua. Chúng tôi nằm ngồi la liệt trên sàn nhà. Riêng gia đình tôi được
dành cho một cái bàn làm việc. Bà xã tôi và thằng con út nằm nghỉ trên bàn còn
tôi và hai đứa con lớn thì chỉ có sàn nhà mà thôi. Cổng ra vào được bộ phận an
ninh mang súng M16 canh gác chặt chẽ. Càng về khuya càng sốt ruột vì tiếng máy
bay trực thăng lên xuống nóc nhà toà Đại sứ Mỹ ầm ĩ liên miên mà phía chúng tôi
không nhận được chỉ thị gì cả. Không thể nào ngủ được và để bớt hoảng sợ, hai
ba ông Trưởng ban rủ tôi ra ngoài đến gần Toà Đại sứ Mỹ xem cơ sự ra sao. Chúng
tôi đã đứng nhìn cảnh trực thăng vần vũ hạ xuống rồi bay lên trên nóc toà Đại sứ.
Chúng tôi đã đứng nhìn cảnh bàn dân thiên hạ đổ xô chen chúc nhau thành một khối
người đông kinh khủng trước hai cánh cổng bằng sắt đóng im ỉm của Toà Đại sứ.
Rồi máy bay trực thăng không xuất hiện nữa trong khi trời bắt
đầu hửng sáng. Chúng tôi đối diện với sự thực phũ phàng và chỉ còn cách thất thểu
ai về nhà nấy. Riêng tôi thì xe Lambretta tôi chở vợ con đến nơi tập trung đã bị
đánh cắp. Chúng tôi ra đứng bên lề đường chờ tắc xi nhưng mãi chẳng thấy. Bỗng
một chiếc Volkswagen đậu xịch cạnh tôi. Hoá ra đó là xe của một vị Trung tá biệt
phái phục vụ trong Phủ. Gia đình tôi lủi thủi lên xe nhờ vị Trung tá chở về
nhà.
Kết quả là hầu như toàn bộ nhân viên Phủ Đặc uỷ vào tù cộng sản
và một số chết trong tù. Ông Quyền Đặc uỷ trưởng Nguyễn Phát Lộc và Ông Trưởng
ban T Nguyễn Kim Thuý là hai nhân vật cao cấp nhất hy sinh trong vòng ngục tù
Việt cộng. Ông Nguyễn Phát Lộc vốn xuất thân từ Trường Quốc gia Hành chánh. Ông
có tài đặc biệt về xem tử vi. Ông đã biên soạn hai ba cuốn sách xem tử vi được
giới độc giả rất hâm mộ. Các anh em cùng ở tù với Ông kể cho tôi nghe là Ông
Nguyễn Phát Lộc bảo rằng theo tử vi thì số Ông không chết trong tù. Quả nhiên
khi Ông lâm bệnh nặng sắp mất thì giặc di chuyển Ông ra khỏi những hàng rào kẽm
gai lớp lớp bao quanh trại giam và đưa Ông ra ngoài khu giam giữ tù nhân để cho
Ông vào nằm cái gọi là bệnh xá của trại cải tạo và Ông lìa đời tại đây, dẫu sao
thì cũng ở ngoài khuôn viên nhà tù cộng sản. Ông Nguyễn Kim Thuý rất thân với
tôi khi chúng tôi cùng phục vụ tại Phủ Đặc uỷ. Ông mang nhiều bệnh khá trầm trọng
nên thường được tôi khám bệnh cấp thuốc. Khi biết tin Ông vào tù, tôi rất lo
cho sức khoẻ của Ông. Quả nhiên Ông đã không thể sống sót để trở về với vợ con.
Bà vợ Ông Thuý là Hiệu trưởng một trường Trung học ở Sài Gòn trước 75.
Chiến dịch di tản người Mỹ và nhất là người Việt do phía Mỹ
tổ chức ngày 30.04.75 là một chiến dịch tiến hành trong hỗn loạn. Có thể người
Mỹ đã rút quân trong danh dự theo Hiệp định Paris nhưng Đại sứ Mỹ Martin thì lại
phải ôm quốc kỳ Mỹ tháo chạy trối chết trên nóc toà Đại sứ. Còn người Việt Nam
thì chẳng những cả ngàn nhân viên tình báo đã bị kẹt lại mà bên cạnh còn có nhiều
nhân vật hoạt động chính trị chống cộng rất tích cực cũng chẳng được ai đoái
hoài nên đã không thoát được thân.
Đành rằng Hoa Kỳ đã có những chương trình thương thuyết với
Việt cộng để đón tiếp một tập thể rất đông đảo quân cán chính Miền Nam không chấp
nhận sống chung với cộng sản. Nhưng cái giá mà người Việt Miền Nam phải trả vì
cung cách bỏ rơi Việt Nam Cộng Hoà của Mỹ vẫn là một cái giá quá cao. Hơn nữa,
sau Nam Việt Nam, đã có những tình huống bỏ mặc, không quan tâm đến đối với một
số các sắc dân hay quốc gia khác đã từng cộng tác với Hoa Kỳ.
Theo suy tư của cá nhân tôi, đây là một cục diện hết sức
đáng buồn và đáng tiếc.
06.04.2021
BS.Trần Văn Tích