Một lần đứng giữa khu Manhattan, New York, toàn là nhà lầu
và cao ốc, người viết chợt nghĩ nếu một đoàn du khách nào đó muốn thấy rõ bầu
trời New York mà không bị cản trở gì,chỉ còn cách mua vé đi lên tận sân thượng
của One World Trade Center, tòa nhà cao nhất ở New York, để nhìn xuống.
Tòa nhà nhận thức về chính trị và lịch sử Việt Nam cũng cao như tòa nhà One World Trade Center, New York, nhưng khác ở chỗ có một số người dù lên tới sân thượng, tức đọc nhiều sách vở, vẫn có thể không nhận thức đúng.
Lý do, các anh chị đó nhìn lịch sử đất nước dựa trên những
quy định được hệ thống tuyên truyền CS áp đặt từ khi bắt đầu tập nói. Mọi câu
trả lời, mọi lý luận, mọi giải thích về chiến tranh và lịch sử dù được anh hay
chị cho là rất khách quan đi nữa cũng đều dựa trên quy định áp đặt đó.
Một trong những quy định đảng áp đặt trong nhận thức làm nền
tảng cho mọi suy nghĩ của một số anh chị là quy định “thống nhất đất nước.”
Tuyệt đại đa số người Việt đều mơ ước quê hương Việt Nam được
thống nhất. Đồng bào miền Bắc muốn thống nhất đất nước. Đồng bào miền Nam muốn
thống nhất đất nước. Đảng CS chẳng những muốn mà còn sẵn sàng “đốt cháy cả dãy
Trường Sơn để thống nhất đất nước” nữa. Tuy nhiên, mục đích và mức độ cấp thiết
khác nhau ở mỗi thành phần.
Đồng bào miền Bắc rất thiết tha với “thống nhất đất nước”.
Đúng, nhưng nếu ai ở miền Bắc và đã từng tha thiết thì xin hãy ngồi xuống lắng
lòng suy nghĩ lại cái tha thiết đó có thật sự phát xuất từ trái tim Việt Nam
trong sáng, chân thành từ khi cha sinh mẹ đẻ hay do đảng áp đặt vào tâm hồn. Đọc
các nhật ký của Đặng Thùy Trâm, Nguyễn Văn Thạc, những người chưa hề biết miền
Nam trước đó, để thấy thương cho một thế hệ bị các khẩu hiệu “xích xiềng Mỹ Ngụy”,
“lê máy chém”, “miền Nam đói khát” v.v…hành hạ cho đến chết. Tình yêu nước
không tự nguyện đó thực chất là sản phẩm tuyên truyền. Viên thuốc độc “giải
phóng miền Nam, thống nhất đất nước” mà hầu hết đồng bào miền Bắc bị đảng buộc
phải uống từ ít nhất 43 năm trước, nay vẫn còn tác hại.
Đồng bào miền Nam tha thiết với thống nhất đất nước. Làm người
Việt ai mà chẳng mơ non sông liền một dải nhưng họ không bị đánh bùa mê như đồng
bào miền Bắc. Trong bối cảnh chính trị phân cực trong thời kỳ Chiến Tranh Lạnh,
chính phủ và nhân dân miền Nam tỉnh táo đặt ra những ưu tiên của đất nước theo
mỗi thời kỳ. Ưu tiên trên hết là ổn định xã hội, sau đó tái thiết đất nước, xây
dựng căn nhà dân chủ và thúc đẩy sự thịnh vượng kinh tế. Hãy nhìn các chỉ số
phát triển của VNCH trong năm năm sau khi đình chiến 1954 để thấy miền Nam tiến
nhanh thế nào so với Đại Hàn, Thái Lan, Mã Lai. Những thành tựu đó nếu đạt được
sẽ là nền tảng vững chắc cho một cơ hội thống nhất có thể đến sau này. Con đường
dân chủ mà chính phủ và nhân dân miền Nam trải qua có nhiều ổ gà, nhiều chướng
ngại, nhiều khó khăn nhưng dù gì đi nữa cũng là chuyện của Việt Nam Cộng Hòa
không liên quan gì đến Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Đảng CS muốn thống nhất đất nước. Hơn cả hai thành phần dân
tộc Bắc và Nam, CSVN rất muốn thống nhất đất nước vì CS hóa Việt Nam là điều đầu
tiên ghi trong nghị quyết của đại hội đảng Cộng sản Đông Dương do Trần Phú chủ
trì năm 1930 và được Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương phê chuẩn vào tháng 4
cùng năm: “Vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản trong cuộc cách mạng; hai giai đoạn
cách mạng từ cách mạng tư sản dân quyền chống đế quốc và phong kiến nhằm thực
hiện mục tiêu độc lập dân tộc và người cày có ruộng và sau đó chuyển sang làm
cách mạng xã hội chủ nghĩa.”
Suốt 88 năm kể từ tháng 4, 1930, mục đích “cách mạng xã hội
chủ nghĩa”, tức CS hóa Việt Nam, không hề thay đổi.
Không cần phải một nhà nghiên cứu hay người học nhiều hiểu rộng
mà bất cứ ai sống dưới chế độ CS Việt Nam từ sau 1975 với trại tập trung, kinh
tế mới, đánh tư sản, nhà tù mọc lên khắp ba miền để giam những tiếng nói bất đồng
đều thấy ra điều đó.
Thực tế chứng minh rất rõ rằng “thống nhất đất nước” đối với
đảng CSVN chỉ là tiền đề để từ đó CS hóa Việt Nam dựa trên chủ nghĩa Mác Lê tàn
bạo. Hôm nay, mục đích CS “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” không còn
nhưng hầu hết các phương pháp và nội dung vẫn không thay đổi. Tuyên truyền tẩy
não còn đó, bạo lực cách mạng còn đó, độc tài đảng trị còn đó. Như người viết
có lần đã viết, đối với các đảng phái quốc gia, đảng chính trị chỉ là chiếc
thuyền đưa dân tộc đến tự do nhưng với đảng CS, chiếc thuyền lại chính là dân tộc.
Khác với việc nhìn New York từ One World Trade Center, nhận
thức phải được soi rọi từ bên trong. Nhìn được từ bên trong là một điều rất
khó, đòi hỏi anh hay chị phải vượt qua cho được tình cảm riêng tư, từ chối
chính mình trong một thời binh lửa. Rất khó. Nhiều đồng đội của anh hay chị đã
chết dưới ngọn cờ CS và có thể máu của chính anh hay chị đã từng đổ xuống dưới
ngọn cờ CS. Muốn quên đi một quá khứ đầy gian nan chịu đựng như thế không phải
là chuyện dễ dàng. Vâng, nhưng muốn hướng tới tương lai, phải vượt qua quá khứ.
Không thể đấu tranh cho dân chủ dựa trên các quy định do đảng cài vào nhận thức
như tiếng đầu đời. Vượt qua không có nghĩa quên đi. Không ai có thể buộc anh
hay chị quên kỷ niệm, hãy ôm ấp kỷ niệm nhưng đừng sống với nó nữa, sống vì
tương lai.
Quảng trường Anh Hùng ở thủ đô Budapest của Hungary chứa mười
ngàn người là cũng và cuộc biểu tình đầu tiên ở Tiệp ngày 16 tháng 11, 1989
cũng chỉ khoảng mười ngàn người. Nhưng họ là những người dứt khoát với quá khứ
CS. Như lịch sử chứng minh, cách mạng dân chủ luôn được viết từ những người dứt
khoát chứ không phải những người do dự.
Trần Trung Đạo