SẮC HOA MÀU NHỚ
Có phải hoa là em hóa thân
Kiêu kỳ phô diễn vẻ thanh tân.
Sắc hồng tươi tắn lên màu nhớ...
(Chàng thơ đâu chết mỗi một lần.)
Có một loài hoa rất Bắc kỳ.
Hương nồng thơm mỏi cánh chim di.
Hoàng hôn tím thẩm chiều lưu lạc.
Nghiêng cánh chim về bạn cố tri.
Bắc kỳ là em gốc Huế xưa!
Cung mày bay lượn một đế đô.
Nguy nga thành quách vào môi, mắt.
Áo cuốn mây trời... Cuộn tứ thơ.
Ta viết câu thơ mộng chực chờ
Đêm nay lần thứ mấy ta mơ.
Phượng vĩ, đường xưa duyên kỳ ngộ
Rung giữa đời thường một áng tơ.
Em đi tung tẩy hai tà áo.
Sắc hồng khăn đóng thoáng qua mau.
Nửa vòng trái đất xa xăm quá.
Nhớ chút gì ta... Ới một câu.
(Bớt xinh giùm một chút đi em)
VẦNG TRĂNG ĐỎ
Anh không về… Không phải không yêu.
Đêm đầu tháng vầng trăng gầy bẽn lẽn.
Bởi nghịch cảnh trái ngang nên đành lỗi hẹn
Cho bến sông Tiền dang dở bản tình ca
Sợi tơ lòng cứ mãi ngân nga.
Câu thơ viết ra đau hoài trong dạ.
Vầng trăng khuya cúi đầu buồn bã
Hơn một lần ! Em gục chết trong thơ
Em tự mình vò xé trái tim em.
Trái tim nhỏ bao lần toé máu.
Trái tim mong manh, trái tim nhân hậu.
Đau đáu mong hạnh phúc cho người.
Đọc những dòng thơ em viết… Trời ơi !
Anh đã khóc vào lòng trong ân hận.
Anh quá vô tình… Một lần lỗi hẹn.
Đánh mất em… Mất cả một đời.
Định mệnh buồn hai đứa hai nơi.
Không phải tại em… Tại anh tất cả.
Đêm cô đơn nơi phương trời xứ lạ.
Nhớ bến sông buồn… Mắt đỏ một vầng trăng..
Bùi Nguyên Phong