Đã có lần bạn là người khách quý đến Honolulu, tại phi trường
được một thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn, choàng cho một vòng hoa sứ với câu chào
Aloha cùng một nụ cười thân thiện. Nhưng không phải du khách nào trên thế giới
cũng được sự chào đón như thế!
Tuần trước, báo chí lại loan tin, những người Việt Nam, đồng bào của chúng ta,
từ Sài Gòn đến phi trường Changi, Singapore, bị từ chối nhập cảnh, nói rõ ra là
bị đuổi về.
Singapore là một trong 48 quốc gia mà người mang visa Việt Nam vào không cần thị
thực, nhưng lần này mặc dù có đầy đủ giấy tờ tùy thân, nhiều hành khách Việt
Nam, phần lớn là phụ nữ, vẫn bị nhà chức trách Singapore từ chối cho vào xứ của
họ. Những người Việt này bị đối xử như tội phạm, bị đưa vào phòng riêng, kiểm
soát chặt chẽ giấy tờ, bị phỏng vấn và bắt tự đếm số tiền mang theo trước mặt
nhân viên sân bay. Những người khách này buộc phải trở lại Việt Nam trên các
chuyến bay đưa họ đến, hay lưu lại những khách sạn gần phi trường mà hãng hàng
không Việt Nam phải đài thọ chi phí.
Lối hành xử này của Singapore cũng na ná như lối đối xử của chính quyền Việt
Nam đối với những nhà hoạt động chính trị, nghi ngờ có hoạt động chính trị hay
bất đồng chính kiến về Việt Nam lâu nay, mà không hề nói lý do.
Chính quyền Singapore cũng không hề nói lý do họ không cho những người Việt này
vào nước họ, nhưng cái lý do này thì những người trong cuộc, hay toàn thể “khúc
ruột ngàn dặm” trên khắp thế giới đều biết rõ, đều cảm thấy xấu hổ và đau lòng.
Hãng Jetstar Pacific, một trong hai hãng máy bay rẻ tiền có những đường bay ngắn
cho biết, khi hành khách bị nhà chức trách từ chối nhập cảnh Singapore, người
đó sẽ phải trả tiền ăn ở, tại sân bay. Phía Singapore thường buộc hãng hàng
không phải ứng trước chi phí sau đó sẽ tính lại với hành khách. Chi phí
cho mỗi khách bị từ chối nhập cảnh là khoảng hơn $200, chưa kể vé máy bay trở lại
Việt Nam. Mỗi tháng, hãng này phải trả khoảng $20,000 cho những hành khách bị từ
chối nhập cảnh tại Singapore.
Hãng Vietjet Air có hai chuyến bay Sài Gòn đi Singapore mỗi ngày. Trung bình mỗi
tháng có 200 nữ hành khách bị Singapore yêu cầu quay về nước. Như vậy mỗi tháng
Vietjet Air phải chi ra phí khoảng $750,000 cho những hành khách này mà không
bao giờ đòi lại được tiền.
Phía Việt Nam mong phía Singapore cho họ biết danh sách những người Việt không
được nhập cảnh vào Singapore để tiện việc ngăn chận, tránh sự tổn thất như
trên, nhưng những người này đâu phải như những người làm chính trị có sổ đen của
công an Việt Nam, mà chỉ là những cô gái, một ngày đẹp trời nào đó được rủ rê
hay móc nối sang đây để... “đứng đường!” Trên các trang net, và ngay cả một
phóng sự trên báo Thanh Niên trong nước, cũng công nhận rằng phần đông những cô
gái đến với nghề này là hoàn toàn tự nguyện.
Chuyện không phải bây giờ mà cách đây vài năm Singapore đã loan tin cảnh sát tổng
càn quét vào khu mại dâm Việt ở Geylang và Joo Chiat, bắt giữ hàng chục gái mại
dâm người Việt lẫn bảo kê. Liên tục trong vòng một tuần, chỉ riêng tại khu Joo
Chiat, 52 cô gái Việt đã bị bắt giữ. Các cô trang điểm diêm dúa, ăn mặc hở hang
đón xe buýt hoặc xe taxi đến quán karaoke, vô từng bàn khách, ăn uống, rượu
bia, lả lơi, ôm ấp, bán dâm tại bàn rượu hoặc đi ngủ đêm với khách, cố moi tiền
bằng đủ mọi cách. Dân Singapore cho biết gái mại dâm Việt đã câu kéo khách bằng
cách không mặc đồ lót và cho phép khách thoải mái sờ soạng. Sang Singapore là một
nghề kiên trì, lần này bị đuổi lần sau lại lên máy bay sang nữa. Một cô gái cho
biết cô đến rồi về nhiều lần, mỗi lần ở Singapore kiếm vài nghìn đô la.
Lối cấm cửa phụ nữ Việt Nam ở Singapore rõ ràng là nỗi đau đớn, nhục nhã. Rồi
liệu, Bộ Ngoại Giao Việt Nam như lời yêu cầu có dám gửi công hàm đến Singapore
để xin làm rõ trắng đen chuyện này không, hay nói ra chỉ thêm mất mặt! Làm người
khác mất mặt cũng là một thứ làm nhục nhau. Ngày xưa làm nhục nhau thì kẻ sĩ
thách nhau đấu súng hay rút gươm ra khỏi vỏ. Ngày nay, bị nhục thì đành ráng ngậm
miệng mà đi.
Thể diện cũng có nghĩa là danh dự, ai làm mình mất thể diện là làm mất danh dự
mình.
Nếu danh dự phụ nữ Việt Nam bị coi thường hay chà đạp là danh dự của cả dân tộc
cũng bị coi thường. Ai có trách nhiệm trong việc đàn bà con gái Việt Nam bị cấm
cửa và cái mặt Việt Nam trong thời gian gần đây, có thể nói xa hơn là dưới chế
độ xã hội chủ nghĩa đã bị lấm lem đến mức tồi tệ.
Cái mặt Việt Nam ở Nhật mà đại diện là phi công, tiếp viên hàng không, người mẫu,
du học sinh ăn cắp... không kể hết tên.
Cái mặt Việt Nam ở Thụy Điển rồi Anh, mà đại diện là Kiều Trinh, kẻ ăn cắp, đã
rao giảng văn hóa trên truyền hình nhà nước, con cán bộ Trung Ương Đảng, đã được
Bộ Y Tế Việt Nam chứng nhận là tâm thần và Tòa Đại Sứ Việt Nam can thiệp.
Cái mặt Việt Nam ở Phi Châu mà đại diện là nhân viên ngoại giao Vũ Mộc Anh, bí
thư thứ nhất của Đại Sứ Quán Việt Nam tại Nam Phi, buôn lậu sừng tê giác.
Cái mặt Việt Nam ở Thụy Sĩ, ở Thái Lan mà đại diện là du khách ăn cắp.
Cái mặt Việt Nam ở Đài Loan mà đại diện là công nhân “xuất khẩu” ăn trộm chó
làm thịt.
Cái mặt Việt Nam ở Nhật mà người Việt trộm dê làm thịt.
Cái mặt Việt Nam ở Malaysia: Khám phá một lần mà tống xuất 150 phụ nữ mại dâm về
nước.
Cái mặt Việt Nam ở Nga, Tiệp Khắc, Ba Lan, Đông Đức với những nhóm băng đảng,
buôn người có các tòa đại sứ Việt Cộng... chống lưng.
Chuyện mất mặt, bẽ mặt, xấu mặt hay mất thể diện thì cũng một nghĩa.
***
Hãnh diện thì ngẩng mặt, xấu hổ thì cúi mặt, vuốt mặt, quay mặt, giấu mặt đi.
Cái mặt chai lì, tê cứng, không biết xấu hổ, vô cảm là cái mặt mo, mặt mẹt, mặt
trơ.
Những cái mặt... Việt Nam nên che đi là những cái mặt của Đặng Xuân Hợp, Vũ Mộc
Anh, Kiều Trinh, vì họ đại diện cho chính quyền Việt Nam. Cái mặt đáng thương
những người phụ nữ vì xấu hổ cũng phải che đi, tủi thân vì số kiếp phụ nữ Việt
Nam, nhưng quả đáng thương hơn những đảng viên luôn luôn trơ mặt làm liều.
Quá đẹp là cái tên Việt Nam, hôm nay vang lừng khắp bốn biển năm châu.
Cờ đỏ sao vàng được minh họa cho hai chữ “ăn cắp.”
Tiếng Việt được dùng để viết những thông báo răn đe người Việt chớ... ăn cắp.
Ai đã sáng tác ra cái câu nói dối trá, “Tôi mơ ước một buổi sáng thức dậy, thấy
mình là người Việt Nam?” sẽ phải ân hận suốt đời.
Phần tôi, mỗi khi soi gương, tôi vẫn nhớ, “Tôi là người Việt Nam!” và cảm thấy
thương cho tôi và thù ghét những con người đã làm cho hình ảnh Việt Nam xấu xa
đi như hôm nay.
Cám ơn ký giả Xuân Dương ở trong nước với câu viết, “Một người, một gia đình, một
dòng họ hay một dân tộc, khi sự xấu hổ bị đánh cắp thì không còn gì để mất!”
Huy Phương