Ngày Tết đối với người Việt rất thiêng liêng. Không khí Tết
là không khí của gia đình sum họp, không chỉ riêng người sống mà với cả ông bà
tổ tiên. Vì thế chiều 30 tháng Chạp có lễ cúng rước Ông Bà. Đến mồng Ba lại có
lễ tiễn đưa.
Về vật chất thì những gì tốt nhất, đẹp nhất đều dành
cho ba ngày Tết. Thực phẩm đặc biệt dồi dào. Nhà cửa được trang
hoàng, quần áo tinh tươm. Lễ phép trong cư xử với mọi người. Là thời điểm hướng
về thiêng liêng để nguyện cầu. Cúng bái Tổ tiên, đi lễ Chùa, đi lễ Nhà thờ.
Nói chung mấy ngày Tết là mấy ngày hạnh phúc, dọn mình để đón mừng năm mới với hy vọng.
Thời còn chiến tranh Nam Bắc dịp Tết hai bên cũng từng tuyên
bố ngừng bắn, dù vẫn có vi phạm lẻ tẻ, nhưng ít ra thì chuyện đổ máu trong mấy
ngày đầu năm cũng giảm được rất nhiều.
Miền Bắc, kẻ gây chiến tranh, đưa đề nghị ngừng bắn chẳng phải
vì họ tôn trọng ý nghĩa thiêng liêng, mà là thủ đoạn. Còn miền Nam, chỉ tự vệ,
ngừng bắn đã hẳn là chuyện vui mừng. Đó là sự khác biệt của hai bên và cũng là
lý do tiềm ẩn miền Nam bị thua cuộc chiến: Gian trá vs Thật thà.
1) Tết
Mậu Thân, năm 1968, đêm giao thừa ông Hồ Chí Minh đọc thơ “chúc Tết” chính là mật
lệnh tổng tấn công toàn miền Nam.
Bao nhiêu máu xương đã đổ ra ở khắp miền Nam sau lời “chúc”
đó? Lời “chúc” đó so với lời nguyền rủa cái nào ghê rợn hơn? Có sự lừa bịp nào
kinh khủng hơn thế không? Vấn đề là không phải chỉ riêng máu của người miền Nam
mà có cả hàng ngàn xác “bộ đội cụ Hồ” nữa!
Từ đó cái Tết thiêng liêng truyền thống của người miền Nam
đã mất. Đã biến thành ngày giỗ chung của hàng ngàn gia đình. Đặc biệt ở Huế.
Mãi đến bây giờ, Tết vẫn là hồi tưởng của ác mộng, vì hình ảnh
khai quật được ở các ngôi mộ tập thể cho thấy xác người chồng chất, tay bị
trói, cột dây chuyền, dấu vết bị đánh đến chết (vì Việt cộng tiết kiệm đạn) đang hiện ra ngay trên màn ảnh nhỏ của
từng gia đình.
Với bài thơ Trên Đường Về Chế Lan Viên từng mường tượng “muôn
ma Hời sờ soạng dắt nhau đi”, rồi cảm thán:
Đây, chiến địa
đôi bên giao trận
Muôn cô hồn tử
sĩ hét gầm vang
Máu Chàm cuộn
tháng ngày niềm uất hận
Xương Chàm
tuôn rào rạt nỗi căm hờn
Chế Lan Viên mang
tâm trạng của người Chàm đã đau xót, uất hận, căm hờn, thì hình ảnh “muôn ma
Việt” trong thảm sát Mậu Thân phải diễn tả như thế nào?
Phải chăng vì thế,
khi sự thật về cuộc chiến huynh đệ tương tàn được phơi bày ra ánh sáng, từ một
thi sĩ sùng bái bác và đảng, đến cuối đời ông đã tỉnh ngộ?
Xin trích đoạn
3 bài thơ trong Di Cảo của Chế Lan Viên. [2] [2] https://vanhaiphong.com/ai-toi-banh-ve-tru-di-chum-tho-trong-di-cao-che-lan-vien/
Ai? Tôi?
Bánh Vẽ
Trừ Đi
….
Ngày nay “giải phóng” đã biến thành cướp. “Tự do” đã biến
thành ngục tù của người yêu nước. “Hạnh phúc” đã biến thành dân oan cả nước,
ngoại trừ thứ hạnh phúc là đặc quyền của quan chức, đảng viên.
2) Cũng vào dịp cận Tết, ngày 15 tháng
Chạp năm Kỷ Hợi, tức ngày 9/1/2020, 54 năm sau thảm sát Mậu Thân, lại có
thêm thảm sát Đồng Tâm. Lần nầy cộng sản dùng một lực lượng cảnh sát “khủng” tấn
công vào làng lúc nửa đêm để xử tử một nông dân đảng viên, “đồng chí” lão thành
cách mạng Lê Đình Kình, vì dám thách đố chế độ về việc đảng ban đặc quyền cho bọn
cướp đất đồng Sênh. Tiếp theo là “Tòa án” xử tử hình, tù giam con cháu ông và
dân làng, nạn nhân của vụ tấn công đó. Người tổng hợp dữ kiện để làm Báo Cáo Đồng Tâm nhà báo Phạm Đoan Trang, vừa được giải
thưởng nhân quyền quốc tế Martin Ennals, đang bị án tù 9 năm. Bản án phỉ nhổ
công lý bị thế giới phản đối.
Xử tử ông Lê Đình
Kình và án tù người làng Đồng Tâm con số rất nhỏ so với thảm sát Mậu Thân nhưng
là một biến cố quan trọng. Vì đó là một cảnh báo sắt máu chế độ gửi cho người
VN.
3) Ngày 27 Tết năm Quý Sửu, tức ngày
19/1/1974, Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, 74 chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa hy
sinh, cộng sản Hà Nội hoàn toàn im lặng vì Phạm Văn Đồng đã ký Công hàm công nhận
lãnh hải Hoàng Sa thuộc Trung Quốc từ ngày 14 tháng 9 năm 1958 (!) Như vậy
ai bán nước, chính nghĩa thuộc về bên nào?
Màu hoa Tết
tiêu biểu của hai miền
Miền Nam là nhánh
mai vàng. Miền Bắc là cành đào. Điều lạ lùng cũng là màu cờ của hai phía.
Bây giờ đọc lại
bài thơ Ông Đồ của Vũ Đình Liên “mỗi năm hoa đào nở” vẫn không thể không
bâng khuâng thời vang bóng của một Hà Nội ngàn năm văn vật.
Ông đồ vẫn ngồi
đây
Qua đường
không ai hay
Lá vàng rơi
trên giấy
Ngoài trời mưa
bụi bay
Nhưng hình ảnh đặc
biệt đó không còn nữa vì mỗi năm khi Tết đến thấy hoa đào là người miền Nam chợt
sống lại nỗi kinh hoàng!
Biết đến bao giờ
mới vượt qua được nỗi đau đó để màu hoa đào lại trở về nét thơ mộng nguyên thủy của
mùa Xuân?
(22/1/2022)
Kông Kông