(Thương tặng…)
Lúc
Kay còn nằm trong bụng mẹ, bác sĩ đã cho biết em mắc phải nhiều căn bệnh hiểm
nghèo, cuộc sống em sẽ rất ngắn ngủi. Cát đau đớn tột cùng, nhưng vẫn quyết định
giữ lại con.
Việc
Cát quyết định giữ lại con là mối bất hòa giữa vợ chồng cô. Anh có lý lẽ của
anh. Cát có lý lẽ của Cát. Lý lẽ nào nghe ra cũng hợp lý.
Anh:
– Con
ra đời mà phải chịu bệnh tật thì thật tội nghiệp thân nó. Mình thương con thì
không nên để con phải khổ. Khổ cả thể xác lẫn tinh thần. Nó sẽ mặc cảm thân phận…
Cát:
– Điều
đó chưa hẳn đúng với tất cả. Rất nhiều người khuyết tật về thể xác vẫn rất hạnh
phúc. Chỉ có khuyết tật về tâm hồn mới đáng sợ. Em nghĩ, khi con đã tượng hình,
nó có quyền bước vào cuộc đời. Ít nhất con sẽ được nhìn thấy cha mẹ, được ngắm
bầu trời, được ngóng mưa trông nắng, được nếm giọt sữa mẹ, được khóc được cười…
Em nghĩ, được làm người là một hạnh phúc.
Những
cuộc tranh luận cãi vả ngày càng nặng nề, ngày càng cay đắng. Và giọt đắng cuối
cùng đã tràn chén đắng khi anh lắc đầu nhìn Cát:
– Em
cần phải biết người đời sẽ dị nghị như thế nào khi nhìn thấy con mình không trọn
vẹn hình hài!
Cát sửng
sốt nhìn anh, nhìn thật lâu, rồi cũng lắc đầu. Cô nói chậm, giọng nghẹn ngào
nhưng cương quyết:
– Dị
nghị ai? Con hay chúng ta? Đối với em, ai đó dị nghị là việc của họ, còn mình
như thế nào mới là việc của mình. Thôi được. Em hiểu. Em không trách anh, và em
tin con chúng ta cũng sẽ không trách anh. Tuy nhiên, nếu anh đã nói như vậy thì
chúng ta nên chia tay nhau. Em và con sẽ không bao giờ- mãi mãi không bao giờ
phiền lụy đến anh. Hãy xem chuỗi ngày chúng ta chung sống như một giấc mơ
thoáng qua. Còn đứa con nầy là của em, chỉ của riêng em thôi.
Chỉ một tháng vội vàng sắp xếp, Cát dời sang một tiểu bang xa, nơi có chị
bạn thân thời trung học. Chị ấy là chủ một tiệm phở. Chị sẵn lòng chia sẻ với
Cát chỗ ở, cho Cát công việc nhẹ trong tiệm. Không muốn lợi dụng lòng tốt của
chị, chừng vài tuần sau, Cát tìm được chỗ ở khác.
Vừa
chào đời, Kay đã phải sống trong lồng kính, mang ống thở cùng nhiều dây nhợ
quanh người. Gần bảy tuổi, Kay vẫn chưa biết nói. Nhưng em biết nhìn và biết cười.
Ánh mắt và nụ cười của em thay cho lời nói. Em luôn giữ nụ cười và ánh mắt hiền
hậu với những người quanh em. Đặc biệt nụ cười, ánh mắt em sáng bừng rạng rỡ niềm
vui và âu yếm khi em có mẹ Cát bên cạnh.Gần bảy tuổi mà thân hình Kay như đứa
trẻ chừng ba tuổi. Em vẫn chưa biết đi, vẫn phải ngồi trong xe đẩy với ống thở
và nhiều dây nhợ quanh người, nhưng em biết vẽ. Em vẽ mẹ Cát. Em vẽ những cô đến
chăm sóc em. Em vẽ con chó nhỏ quanh quẩn bên em, vẽ dáng cây bên ngoài khung cửa…
Những bức tranh của em đơn sơ dễ thương với sắc màu tươi sáng.
Kay đã phải trải qua nhiều cuộc phẩu thuật về tim, gan, thận… Em chịu đau
đớn rất giỏi. Có vẻ như em sợ làm phiền người khác nên chỉ rên rỉ nhè nhẹ qua
hơi thở. Kay càng ít khi khóc. Mà nếu khóc, em chỉ khóc thật nhỏ. Cát gọi con
mình là Người Hùng của mẹ, là Anh Chàng Đáng Yêu của mẹ, là Tình Yêu của mẹ.
Rồi một
buổi sáng giữa tháng mười hai, trong lớp chăn nệm êm ái, Kay không thức dậy nữa.
Em đã ngủ quên, mãi mãi.
Chị bạn
hiểu hoàn cảnh cô đơn và khó nghèo của Cát, liền nói chuyện với Ban chấp sự của
nhà thờ. Ngay lập tức, một nhóm tín đồ và mục sư đến thăm viếng, yên ủi Cát. Rồi
với sự đồng ý của Cát, nhà thờ đứng ra tổ chức tang lễ cho Kay.
Tình
Yêu của Cát đã ra đi. Bầu trời trên đầu Cát đã khép lại. Mặt đất dưới chân Cát
đã sụp đổ. Bước chân cô chao đảo hụt hẫng. Trái tim cô tan vỡ. Tất cả đã tan vỡ.
Chỉ còn lại nỗi cô đơn tuyệt vọng, nỗi đau đớn không cùng.
Sau
đám tang con, Cát gục ngã. Cô nằm bẹp dí trên giường. Im lặng. Bất động. Cô
không buồn bật đèn khi đêm đến. Toàn thân cô như tê cứng. Cô không còn ý niệm về
không gian, thời gian. Không hề hay biết ngày cứ đi và đêm cứ đến theo tuần
hoàn vĩnh cửu. Cô nằm đó, mải mê nhìn bầu trời ảm đạm lạnh lẽo trắng xóa mênh
mông tuyết qua khung kính cửa sổ. Mải mê nhìn theo những bông tuyết bay chấp chới,
quay cuồng trong bầu trời xám xịt, hắt hiu. Mải mê tìm kiếm một vì sao xa nhấp
nháy đâu đó trong mông lung đêm tối. Tất cả tất cả đều khơi dậy niềm thương nỗi
nhớ Kay quặn thắt trái tim cô. Nước mắt cô dường đã cạn khô. Cô thấm thía đến tận
cùng sự mong manh khổ đau của kiếp người.
***
Tuần
lễ cuối của tháng mười hai lạnh căm. Tuyết phủ trắng xóa những tòa nhà cao ngất
đến các lối mòn ven dòng sông đã đóng băng. Tuyết phủ trắng xóa những tán cây cổ
thụ khổng lồ đến từng nhánh cỏ ven bìa rừng…
Cả thế
giới đang háo hức vui mừng chào đón Giáng Sinh. Không khí mùa lễ hội tất bật,
nhộn nhịp. Ánh đèn lung linh rực rỡ sắc màu khắp nơi.
Chị bạn
gọi điện thoại cho Cát, nhưng Cát đã tắt máy. Chị đến chỗ Cát ở, gõ cửa nhưng
không hề có tiếng trả lời. Lo lắng, chị nhờ chủ nhà mở khóa dùm. Cát đang nằm
im lìm trên giường. Xanh xao, yếu ớt, mỏi mệt, mắt nhìn xa vắng. Chị bạn đỡ Cát
dậy, lấy khăn ấm lau mặt cho Cát, lấy dầu chà xát thái dương, lòng bàn
tay, bàn chân Cát. Ép Cát ăn được ít phở nóng. Chị thủ thỉ trò chuyện với Cát.
Chị tin chắc trên thiên đường Kay cũng đang tíu tít cùng các bạn nhỏ chuẩn bị
cho ngày vui lớn nầy.
Đêm
Giáng Sinh, chị bạn đưa Cát đến nhà thờ.
Không khí bên trong nhà thờ ấm áp, thoang thoảng mùi thơm dễ chịu. Khung
cảnh lộng lẫy với các sắc màu: đỏ, trắng và xanh lá cây. Tình yêu Thiên Chúa
truyền hơi ấm qua những bàn tay siết chặt nhau, lan tỏa trên những nụ cười hân
hoan chân tình, những khuôn mặt tươi vui, niềm nở ân cần, những ánh mắt chan chứa
thương yêu. Tình yêu Thiên Chúa đầy ắp tuôn tràn trong những lời chúc nhau bình
an, thịnh vượng, phước hạnh.
Chị bạn
và Cát đến ngồi trong góc ở dãy ghế trên cùng, bên cạnh cây thông lớn được
trang trí đẹp tuyệt vời.
Chương trình lễ bắt đầu với những bài thánh ca Giáng Sinh. Giai điệu êm ái mượt
mà tha thiết hòa lẫn tươi vui rộn rã sôi động. “Đêm xuống êm đềm. Chuông thánh
vang rền. Lướt lướt êm qua bao miền… Đêm Chúa ra đời…” We wish you a Merry Christmas.
We wish you a Merry Christmas. We wish you a Merry Christmas. And a Happy New
Year …”…. Cảm xúc rất lạ, trong veo, thiêng liêng đang chạm đến tận sâu thẳm
trái tim Cát. Mắt cô cứ rưng rưng mà không hiểu duyên cớ.
Kìa!
Ban nhạc thiếu nhi đang bước ra sân khấu. Các thiên đồng được trang phục toàn
màu trắng với những đôi cánh trắng. Tinh khôi, thanh khiết. Đám trẻ chộn rộn một
chút rồi hàng trước hàng sau đâu vào đó. Bài Jingle Bells rộn rã ngân vang.
Khuôn mặt bé thơ hồn nhiên, giọng bé thơ non nớt. Đáng yêu làm sao! Trong nỗi
buồn thương thổn thức, Cát buột miệng thốt lên nho nhỏ: “Kay ơi, mẹ nhớ con
quá!”
Bỗng
Cat nghe có tiếng trẻ con thì thầm bên tai cô: “Kay của mẹ đang ở bên cạnh mẹ
nè. Chúa đang bồng ẵm con đây. Con cũng nhớ mẹ, yêu mẹ nhiều lắm lắm.”
Cát
thì thầm:
“Ôi!
Lạ lùng thay! Tạ ơn Chúa muôn vàn!”
Bao ám ảnh bất hạnh, bao hoài nghi chợt tan biến. Nỗi thương nhớ quay quắt
đau đớn đến đứt từng khúc ruột bỗng trở nên dịu dàng mềm mại. Cát cảm thấy nhẹ
nhõm, thanh thản, tràn ngập niềm an ủi diệu kỳ.
“ Kay
ơi, mẹ cảm ơn con đã làm con của mẹ. Con đã chịu thương chịu khó đến với cuộc đời
mẹ, để mẹ được nếm trải hương vị ngọt ngào của tình mẫu tử. Để mẹ được bồng bế
con, được hôn con, được nhìn con cười con khóc, được chăm chút vỗ về, dỗ dành
con… Con là Tình Yêu của mẹ. Mẹ sẽ không bao giờ, không bao giờ thôi thương nhớ
con. Con ơi, mẹ đang cảm nhận được tình yêu con đang sưởi ấm trái tim mẹ…”