Cái gì chớ hệ thống can chi (Thiên Can Địa Chi) và Âm
Lịch (Lunar Calendar)
thì tôi không được rành rẽ gì cho lắm, hay nói chính xác hơn là rất
lờ mờ. Bởi vậy, tôi vô cùng ngần ngại khi phải hầu chuyện với
những vị trưởng thượng mà miệng vừa lẩm bẩm (Tí, Sửu, Dần, Mẹo,
Thìn, Tỵ, Ngọ, Thân, Dậu …) vừa bấm đốt ngón tay, hoặc thỉnh thoảng
lại nhíu mày khi cố nhớ những sự kiện đã xa lắc xa lơ (vào những
năm một ngàn bẩy trăm, tám trăm, chín trăm … nào đó) đại loại như
Chiến Thắng Năm Kỷ Dậu, Hòa Ước Năm Giáp Thân, Trận Lụt Năm Thìn …
Phải gu gồ (chút xíu) mới biết rằng Chiến Thắng Năm Kỷ Dậu vào năm 1789, Hòa Ước Năm Giáp Thân ký năm 1884, và Trận Lụt Năm Thìn xẩy ra hồi 1964 … Riêng Cuộc Thảm Sát Mậu Thân thì tôi biết ngay là năm 1968 vì đã qua tuổi ấu thơ, và vẫn nhớ mãi cái tát (như trời giáng) đúng vào ngày Tết.
Nhà tôi ở Dốc Nhà Làng. Con dốc này còn có tên
chính thức là đường Nguyễn Biểu nhưng không mấy ai biết thế, kể cả
người địa phương. Dân Đà Lạt thường chỉ biết đây là nơi tụ tập cả
ngày lẫn đêm của cả trăm sòng bầu cua, xóc đĩa, tài xỉu (lớn nhỏ
đủ cỡ) suốt cả mùa Xuân!
Sáng hôm đó tôi thức sớm vì sự im ắng khác thường
bao quanh. Vừa mở cửa, chưa bước hẳn chân ra đến ban công, đã thấy vài
người lính trẻ – cỡ cùng tuổi mới lớn như tôi – tay lăm lăm vũ khí
(đang đứng nép vào thành tả luy ngay trước nhà) với nét mặt vô cùng
căng thẳng, và lo âu, chứ hoàn toàn không có vẻ chi là hung dữ hay đe
dọa cả.
Tôi chưa biết phản ứng ra sao thì họ đưa ngón tay trỏ
lên môi ra dấu im lặng. Theo phản xạ tự nhiên, tôi gật gật đầu rồi
quay nhanh vào bên trong lấy mấy cái bánh chưng trên bàn thờ thẩy
xuống đường.
Cả đám mừng rơn. Tôi còn định lấy thêm cam chuối nữa
nhưng chưa kịp làm thì bố tôi xuất hiện. Ông nắm cổ áo giật mạnh
khiến tôi loạng choạng lùi hẳn vào bên trong, rồi tiện tay tát cho
thằng con một cái (nổ đom đóm mắt) trước khi vội vàng khép ngay cửa
lại.
Chuyện gì vậy, Trời?
Sau này, tôi mới biết những người lạ là cán binh
Cộng Sản. Họ xuất hiện mọi nơi, chứ chả riêng chi Đà Lạt, theo kế
hoạch “Tổng Tấn Công/ Nổi Dậy” của Bộ Chính Trị và Quân Ủy Trung Ương
Miền Bắc.
Kế hoạch này tuy thành công nhờ yếu tố bất ngờ
(được thực hiện trong thời gian hưu chiến) nhưng vì dân miền Nam “không
chịu nổi dậy” nên lực lượng xâm nhập chả chiếm được một thành phố
nào ráo trọi, ngoài Huế. Đây là nơi duy nhất mà Bắc Quân làm chủ
được tình hình hơn ba tuần lễ, và đã xẩy ra một cuộc thảm sát ghê
rợn với con số tử vong lên đến vài ngàn nhân mạng!
Sự kiện, hình ảnh đều được báo đài miền Nam đăng
tải và trình chiếu nhiều lần qua màn ảnh TV. Lần nào ngồi xem tôi
cũng kinh hoảng và kinh sợ. Trong những hố chôn tập thể có vô số
những thi thể bị trói quặt (hay trói chặt vào nhau) trước khi hành
quyết, kể cả xác trẻ con, và cả những nạn nhân bị chôn sống nữa.
Tôi vô cùng hoang mang khi nhớ lại hình ảnh nhỏ thó,
ốm o, gầy guộc, xanh xao, ngơ ngác … của đám lính mà mình đã
giáp mặt trước nhà hôm Tết. Sao những người mặt mũi trông hiền lành,
ngây thơ (và trẻ thơ) như vậy lại có thể là những kẻ sát nhân tàn
ác, và tàn bạo đến thế được?
Lịch sử cận đại không thiếu những cuộc lên đồng tập
thể, cùng vô số tội ác kinh hoàng gây ra bởi nhiều tổ chức (Hitler
Youth, Blackshirts, Vệ Binh Đỏ, Khmer Rouge …) mà phần lớn thành viên
đều là trẻ con mới lớn nhưng tất cả đều chả tồn tại được bao lâu,
và kẻ đầu xỏ – Hitler, Mussolini, Mao, Pol Pot…– đều bị điểm mặt
là những tên đồ tể!
Riêng Cuộc Thảm Sát Mậu Thân thì kẻ thủ ác lại
thuộc bên thắng cuộc, và họ vẫn giữ được quyền bính cho mãi đến nay
nên tội trạng chả những không bị trừng phạt mà còn được vinh danh
(bằng nhiều hình thức) suốt từ năm này sang năm khác:
—
Kỷ niệm 50 năm cuộc tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968
- Kỷ
niệm 51 năm Cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân
- Kỷ
niệm 52 năm cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân
Ngoài những buổi lễ lạc tưng bừng để kỷ niệm và
xưng tụng “Cuộc Tổng Tấn Công/ Nổi Dậy Mậu Thân,” nhà nước hiện hành
còn không ngần ngại vận dụng (và lạm dụng) mọi phương tiện truyền
thông để tráo đổi nạn nhân thành thủ phạm.
Với đề mục Thảm
Sát Huế Mậu Thân, Wikipedia (Hà Nội) đã ghi lại những lời phát
biểu trơ tráo như sau:
- Nhà
Huế học Nguyễn
Đắc Xuân: “Cuộc thảm sát Mậu thân là sản phẩm tưởng tượng của một cuộc
tâm lý chiến.”
- Nhà
văn Hoàng
Phủ Ngọc Phan : “Biết bao nạn nhân mà sau này bị rêu rao là
nạn nhân của Việt Cộng”!
- Đạo
diễn Lê
Phong Lan: “Tôi đã gặp những nhà báo Mỹ, những người lính bên kia chiến
tuyến, họ đã nói, tất cả những thông tin về vụ thảm sát năm 1968 tại Huế
chỉ là sự vu cáo của Mỹ và chính quyền Việt Nam cộng hòa đổ lên đầu Quân
Giải phóng miền Nam.”
Miệng lưỡi của bà Lan khiến tôi chợt nhớ một câu
thành ngữ Việt (“gái đĩ già mồm”) và một vụ “vu cáo” khác, cũng
tráo trở không kém, xẩy ra hồi đầu Thế Chiến Thứ II.
Ngày 3 tháng 9 năm 1940, con tầu Anthem của Anh – chở
1,103 người đi từ Glasgow đến Montreal – bị tầu ngầm U 30 Đức bắn
chìm. Hơn trăm hành khách và thủy thủ đoàn thiệt mạng, trong số
nạn nhân có 28 công dân Mỹ.
Bá Linh không chỉ chối phắt mà còn phát động một
chiến dịch tuyên truyền đổ vấy tội cho Hải Quân Hoàng Gia là đã cố
ý đánh chìm con Tầu Athenia với âm mưu làm Đức mất mặt và lôi kéo Hoa Kỳ
vào vòng chiến: “Berlin accused London of intentionally sinking the
Athenia in a plot to discredit Germany and to curry favour with the United
States to join the war.” (Donald Fullarton. “Burgh
Cook Never Recovered From Sinking”. Helensburgh – Heritage 13 June 2015).
Mãi cho đến khi có những phiên xử tội phạm chiến
tranh – diễn ra ở Nuremberg, Đức Quốc – cùng với bằng chứng vô phương
chối cãi, sự kiện Athenia mới hoàn toàn sáng tỏ vào năm 1946. Mai
hậu, Việt Nam rồi cũng sẽ có những phiên toà tương tự vì đã có quá
nhiều cái chết oan khốc gây ra bởi chế độ hiện hành:
- 1945:
Thảm sát 3000 tín đồ Tin Lành tại Quảng Ngãi
- 1956:
Thảm sát 1000 tín đồ Công Giáo tại Quỳnh Lưu
- 1965:
Đặt chất nổ giết chết 43 thường dân tại nhà hàng Mỹ Cảnh
- 1967:
Thảm sát 256 dân làng Dak Son
- 1968:
Trên 5000 người bị giết hoặc chôn sống tại Huế
- 1971:
Thảm sát 183 thường dân tại Tân Lập
- 1971:
Thảm sát tại Dục Đức 100 dân làng bị giết, 150 bị thương
- 1972:
Pháo kích Đại Lộ Kinh Hoàng – Quảng Trị 3000 người thiệt mạng
- 1972:
Pháo kích vào trường học tại Cai Lậy 42 học sinh chết, 50 bị
thương.
(Vietnam Film Club. Những
Vụ Thảm Sát Đẫm Máu Của CSVN Trong Lịch Sử. 2021)
Vấn đề không phải là truy thù hay báo oán nhưng quá
khứ cần phải được thanh thoả để chúng ta yên tâm sống với hiện tại,
và tránh bớt tội ác cho những thế hệ đến sau.
Tưởng Năng Tiến