Ông anh họ, là nhân viên ngân hàng ở Việt Nam, gật gù:
– Vậy ra, Thi làm ở phòng Tham Mưu Tín Dụng Quốc Tế.
Tôi giật bắn cả người:
– Úi trời trời, nghe sao mà dao to búa lớn quá vậy. Việc của
em đơn giản lắm, săm soi mấy con số trong báo cáo tài chánh của con nợ, vạch lá
tìm sâu. Rồi viết lời đề nghị, nên cho vay bao nhiêu. Hội đồng quản trị của
ngân hàng quyết định, chớ em đâu có quyền hạn gì.
Ông anh nghiêm giọng:
– Mấy lời bàn ra, bàn vô đó, tiền không! Chẳng biết ở Tây
thì sao, chứ ở ta, mấy ghế này, phúc lợi từ cửa sau nhiều lắm, xây cửa, xây nhà
mấy hồi.
Tôi ngồi ở “ghế” này mấy năm. Bổng lộc đến bằng cửa trước
đàng hoàng, ghi tên tôi là người nhận ngay ngắn. Có lịch các loại, hoặc dao rọc
thư, hoặc khối thủy tinh, thẻ kim loại để chận giấy. Cứ đà này, tôi bám trụ ở
đây mãn kiếp, vẫn chưa đủ vật liệu xây nhà. Thật ra, tôi chẳng hề mơ màng đến
những đặc quyền, đặc lợi của công việc. Nhưng đôi lúc, giữa những tám tiếng ở
văn phòng, tôi hay có những ý nghĩ rất... khoa học giả tưởng. Chẳng hạn như
Diedrich không phải từ Hamburg, tít tận bắc Đức, mà là Đình, dân Hà Nội. Chẳng
hạn như Viktor, chẳng phải là dân Franfurt ở trung Đức mà là Vinh, chàng trai xứ
Huế. Ngồi đối diện tôi là Ralph, người Bavarian duy nhất trong
nhóm. Khi ông trưởng phòng xếp chỗ ngồi, tôi than thầm, xúi quảy thiệt, boss đặt
đâu phải ngồi đó. Chớ nghe nói, dân miền nam Đức khó chịu, kỳ thị chủng tộc lắm.
Ban đầu, tôi kính nhi viễn chi. Dần dà, tôi thấy thiên hạ dường như gieo tiếng
ác cho người dân Bavarian. Ralph rất dễ thương, đã nhiều lần “quạt”
thẳng tay những ai dám xách mé hình thức và nội dung da vàng, mũi tẹt của tôi.
Trong văn phòng, Ralph nói tiếng Đức tiêu chuẩn... quốc tế. Nhưng khi nói chuyện
với người nhà, Ralph chuyển “tông” qua tiếng địa phương. Tôi nghe, tiếng được,
tiếng mất. Tưởng tượng như nghe một người Việt miền Tây nói, “bắt con cá gô bỏ
trong cái gổ nó kêu gột gột”. Tôi chớp vội vài ba chữ hiểu lõm bõm, láo lếu nhại
giọng Ralph. Ralph không chấp nê tôi, chửi cha không bằng pha tiếng, mà còn chỉ
cho tôi dăm ba câu thổ ngữ thứ thiệt của nhà quê Bavaria. Lâu lâu,
tôi trả bài, cả đám có dịp cười rân. Tôi nghĩ, nếu nói tiếng Việt với Ralph, sẽ
xưng hô ông tui, chớ không lẽ mày tao sao. Có lần Ralph kể về một chuyến nghỉ hè
ở Úc và Tân Tây Lan. Ấn tượng sâu sắc nhất đối với Ralph là Tân Tây Lan không
có thú dữ. Tôi trề môi, tỏ vẻ nghi ngờ:
– Thiệt không? Tui chưa đi Tân Tây Lan lần nào. Nhưng tui chắc
chắn bên đó có thú dữ.
Ralph giọng chắc nịch:
– Đã không biết mà còn bày đặt hỏi vặn vẹo. Đánh cá một cây
kem nhe. Tôi sẽ đưa sách nói về thú vật xứ đó cho Thi coi.
Tôi nhún vai rất “lạnh”.
– Khỏi cần, ông đưa cho tui coi lại xấp hình ông chụp bên đó
đi.
Ralph đẩy xấp hình qua:
– Đây, người đẹp cứ tự nhiên. Trưa nay đi mua kem, nộp cho
tôi.
– Đừng có mơ với mộng!
Tôi chùn mũi, rút tấm hình Ralph chụp giữa phố, thảy ra trước
mặt Ralph. Tôi chỉ mấy cô gái trong hình, nhướng mày hỏi:
– Đây là gì hả? Không phải thú dữ sao! Quê nhà tui, quý ông
khơi khơi gọi tụi tui là cọp, là sư tử.
Ralph không nín cười được:
– Okay, chịu thua. Vậy chớ Thi là cọp hay sư tử?
– Vừa cọp, vừa sư tử mà còn hơn nữa...
Tôi bỏ dở câu nói, nhớ đến bài hát Ta Yêu Em Lầm Lỡ của
nhạc sĩ Phạm Duy thuở nào. Ai đời, đường đường một đấng nam nhi, hậu duệ của Lạc
Long Quân, mà tự xưng là loài cỏ cây man rợ, loài ma quái ngu si. Rồi
rền rĩ ta yêu em lầm lỡ, bây giờ đường nào đi. Ta hỏi
lẩm cẩm xong, ta dài giọng chì chiết em yêu ma quỷ dữ
đã đến gieo sầu đau. Vừa phải thôi chớ, em nghe mà sôi cả
ruột gan, ta rặt một tuồng đem than gắp bỏ tay người.
– Sao, là beo, báo hay gấu?
Tiếng Ralph kéo tôi khỏi cơn nóng mặt giùm cho bao nhiêu con
cháu Âu Cơ. Tôi rùn vai:
– Là gì nữa hả? Chắc tui cần cả nửa ngày để cắt nghĩa. Mà
thôi! Tui còn cả đống việc. Lúc khác nghen.
Nói vậy, chớ tôi nghĩ, Ralph chẳng bao giờ có thể hiểu được.
Tiếng Đức của tôi, dù được rèn luyện qua nhiều năm trung học và đại học với người
bản xứ, cộng thêm dạn dày kinh nghiệm thông ngôn. Nhưng tôi làm sao cắt
nghĩa Ta yêu em vất vả, ôi! lần cuối lần đầu, em là cành gai sắc cho thịt
nát xương đau... Tôi có đanh đá với Ralph rằng, người khôn nói với người…
kia bực mình. Chắc Ralph cũng chẳng thấm, để mắng tôi điêu ngoa, chua chanh,
chát khế.
Ralph kể, khi ông trưởng phòng dẫn tôi đến nhận việc, Ralph
nghĩ, tôi là người Hoa, tức sẽ gặp vấn đề với chữ R. Tôi cười lục khục:
– Ông yên tâm. Tui không gọi ông là Lalph đâu. Nhưng cái chữ
L cắc cớ ở giữa lại làm tui tréo cả lưỡi. Nếu ông cho phép tui gọi ông là Raph,
chắc tui sẽ tăng tuổi thọ thêm vài năm.
– Ừ, gọi sao cũng được. Hy vọng Thi thông cảm. Trong con mắt
Âu châu của chúng tôi, người Á châu nào cũng giống nhau.
Tôi đâu thèm để bụng chuyện lặt vặt này. Tại, nhầm lẫn như vậy
đã xảy ra nhiều lần. Mà tôi rầu nhất, là lần người đồng hương nhầm. Trong hội Tết,
khi mấy cô bé Bắc kỳ đang quây quanh chồng tôi hỏi chuyện, chồng tôi chỉ tôi:
– Bà xã anh tới rồi đây. Mấy em thắc mắc gì, thì cứ hỏi chị
đi nhe.
Một cô bé láu táu:
– Chị chắc là người Trung?
Tôi lật đật mừng rỡ. Thường thì, trời có tối như đêm ba
mươi, nghe giọng tôi cũng biết tôi từ nơi quê hương em nghèo lắm ai ơi.
Nhưng đằng này, tôi đã mở miệng đâu. Mà cô bé nhận ra, chắc trông tôi ngoan hiền
như mấy o Huế chính hiệu chớ gì. Chao ơi, sao hồi giờ, bao người nhận ra điều
này, mà chẳng nghe ai “thành thật” góp ý cho tôi vui. Tôi chưa kịp lên tiếng để
xác nhận cho cô bé, là cô có nhận xét rất chi chính xác, thì cô khác phản đối:
– Này, đằng ấy nói thế nào đấy chứ. Mắt chị ấy không xếch,
mà lại to nữa.
Nếu hơi “chậm tiêu” như thường lệ, chắc tôi vội lên tiếng
đính chính rằng, cô bé ơi, có lẽ tại cô bé chưa đặt chân lên đất Thần Kinh, nên
cô có suy nghĩ sai lạc về đôi cửa sổ linh hồn của người xứ đó. May quá, bỗng
nhiên, trong đầu óc rù rờ của tôi sáng lên ánh chớp. Trung đây là Trung Quốc nằm
phía bắc của Cao Bằng. Chứ không phải là Trung Việt, nằm ở phía nam Hải Phòng.
Tôi nào trách chi lời con trẻ nói thiệt, tưởng nhầm tôi là thím xẩm. Cho chừa
cái tật xí xọn, mặc áo chẽn nút vải. Chỉ ngậm mà nghe thôi, đã đau nhoi nhói ở
tâm thất trái hết mấy chục phút.
Vào hãng, như thường lệ, Ralph chào “Hi”. Tôi muốn ghẹo, giả
đò hỏi:
– Ông nói Hai với ai đó?
– Với Thi. Tại sao?
– Tại tui không phải Hai mà là Năm. Biết chưa! Tui là con thứ
năm trong gia đình, hai là Zweite, mà tui là Fünfte, là
Năm.
– Trời đất, tôi có biết nói tiếng Việt hồi nào đâu. Tôi là
người Đức mà.
– A, vậy ý ông nói tui là cá mập. (Hai: tiếng Đức
có nghĩa là cá mập)
– Aha, tôi đâu chào bằng tiếng Đức. Tôi không nghĩ đến điều
này. Nhưng bây giờ tôi thấy Thi đúng là cá mập. Ralph cười cười.
Từ đó, Ralph hay gọi tôi là Hai hoặc Sharky.
Giữa hai bàn chúng tôi, gần hai màn ảnh computer to tướng, tôi
trưng mấy chậu cây hết đất sống ở nhà tôi, một chậu long tu, một chậu thủy trúc
và cây lan hồ điệp chỉ toàn lá. Có lần, tôi đang chăm chú truy cập thông tin trên
liên mạng, tay điều khiển con chuột, tay kia cầm hột xí muội nhâm nhi. Bất chợt,
tôi có cảm tưởng bị “theo dõi”. Ngước lên, nhìn qua mấy chậu cây, Ralph đang
quan sát tôi. Bị bắt gặp, Ralph lúng túng:
– Thấy Thi đang ăn say sưa món gì đó. Tôi nhìn nãy giờ vẫn
chưa nhận ra.
Tôi phịa:
– Đây là một món trân châu. Vừa ngon, vừa bổ.
Tôi lạng ghế qua hộc tủ, lấy hộp kẹo ho đựng xí muội. Mở nắp
hộp, tôi chồm qua bàn:
– Mời ông ăn thử miếng ngon quê tui.
– Cám ơn Thi.
Ralph nhón một hột xí muội, cho vào miệng. Tôi không kịp hướng
dẫn cách ăn, chưa kịp tưởng tượng phản ứng của Ralph. Mặt Ralph nhăn quéo,
quýnh quíu lấy khăn giấy, nhả hột xí muội vào khăn. Ralph như chưa hoàn hồn, lắp
bắp:
– Xin lỗi, xin lỗi Thi nhe. Vị của món này lạ quá. Tôi, tôi
không vứt đâu. Lát nữa tôi sẽ ăn, và ăn hết.
– Ông biết không, ăn chầm chậm thưởng thức. Chứ ông thảy cả
hột vào miệng như ăn sô– cô – la là hỏng.
Tôi nói từng chữ, cố giữ cho mình đừng cười rú lên. Chớ
Ralph vừa hoảng sợ, lại vừa cảm thấy bị quê mà ngã lăn ra, tôi mang tội ngộ
sát, hay cố sát chứ chẳng chơi.
Ôi, bây giờ lên lớp cho Ralph về nghệ thuật ẩm thực của lứa
tuổi thích ô mai, chắc như đàn gảy tai trâu. Tôi biết tỏng Ralph chờ tôi quay
đi, lén vứt hột xí muội vô thùng rác. Tôi tội nghiệp cho số phận hẩm hiu của hột
xí muội... trao thân nhằm tướng cướp.
Ralph xúi... khôn tôi nhiều chuyện. Tôi nhận được thư báo tặng
cổ phiếu của ngân hàng, phần thưởng đồng đều cho nhân viên còn trong mức lương
cố định. Tôi nói, sẽ bán để đãi gia đình tôi vài bữa đại tiệc. Hỏi Ralph sẽ làm
gì với mớ cổ phiếu đó. Ralph sửa sửa gọng kính:
– Tôi lãnh lương ngoài mức. Nên chờ đến tháng ba, khi có kết
quả tổng kết tài chánh của ngân hàng, mới có tiền thưởng.
Buổi trưa khi đi ăn chung, Ralph rành rẽ chỉ dẫn cho tôi nhiều
lập luận để nói chuyện với xếp, đòi lên lương. Tôi rất ngại nói chuyện tiền bạc:
– Ralph à, tui cảm thấy hài lòng với lương bổng hiện tại. So
với đồng nghiệp cùng phòng, tôi là người đến sau rất lâu.
– Thi nghĩ như vậy là sai. Thi cũng nhận công việc tương tự
như những người khác. Những đòi hỏi trong việc làm buộc phải có thù lao tương xứng.
Nếu Thi không chu toàn trách nhiệm, thì xếp đã “bứng” Thi đi rồi.
Tôi hoãn binh:
– Ờ, ờ, thong thả tui lựa lời nói với xếp.
– Thong thả là bao giờ. Chắc Thi không đủ tự tin để nói chuyện
chớ gì?
Tôi sửng cồ:
– Còn lâu à. Ông chống mắt coi nhe. Nội trong tuần tui sẽ lo
xong chuyện này.
Có lẽ do câu nói khích của Ralph, tôi đùng đùng gặp boss,
dõng dạc, “Thưa xếp, tôi có thể nói thẳng với ông...” Khi nhận được thư báo
tăng lương từ phòng nhân sự, tôi vui, vì có thêm xu hào mỗi tháng trong trương
mục. Nhưng có lẽ vui hơn, vì thấy mình đã biết… mở miệng. Tôi kể cho Ralph
nghe, rồi đùa:
– Vậy là từ nay gia đình tui sẽ ăn tôm gỗ.
Ralph ngây thơ, tưởng đó là loại tôm, như tôm sú, tôm thẻ,
tôm hùm...
– Tôi không rành về hải sản, nhưng đoán tôm gỗ ngon lắm.
Tôi rõ ràng từng chữ:
– Không phải hải sản, mà là mộc sản. Tôm bằng gỗ mà.
Ralph nói như reo:
– Tôi đoán, sắp được nghe một câu chuyện lý thú.
Tôi đều đều giọng văn tả cảnh:
– Ừ, hồi giờ tụi tui thích ăn đồ biển lắm, mà không có tiền
mua. Cho nên tui sắm con cá gỗ. Mỗi bữa dọn lên bàn, ngày nào cũng có cảm tưởng
thưởng thức hải vị. Bây giờ lên lương, ăn món sang hơn, ăn tôm gỗ đó.
Ralph xuýt xoa:
– Chúa ôi! Tôi thấy người Việt có óc khôi hài dễ thương ghê.
Tôi ngoe ngoảy:
– Ông đừng có vơ đũa cả nắm nghe. Có tới mấy chục triệu người
Việt. Ông mới nghe một mình tui nói, đã vội vàng nhận xét này kia.
– Thi làm tôi tò mò muốn biết về quê hương của Thi lắm. Kỳ
nghỉ tới, có lẽ tôi sẽ đến Việt Nam, để coi thú dữ ở đó... dữ chừng nào.
Tôi thấy vui vui. Ralph đâu đến nỗi “u mê” như tôi vẫn thỉnh
thoảng hồ đồ tuyên bố.
Ralph đi ngang, gõ gõ nhẹ bàn tôi:
– Thi à! Ngồi thẳng lưng lên. Khòm như vậy hại cột sống đó.
Tôi sửa thế ngồi, ậm ừ, mắt vẫn không rời màn ảnh, tay vẫn
nhấn bàn phím rào rào. Hồi xưa, tôi đã có thời hài lòng với cái tật khòm của
mình. Tại có người “chôm” đâu đó câu thơ Dáng đứng lưng còm, dễ thương
dữ dội! Cho tôi lô... độc đắc. Bây giờ, lô độc đắc xài hết rồi, tôi
đôi lúc muốn “sửa lưng” mình, mà coi bộ tật thành mãn tính. Tôi đành tự trao giải
an ủi, mình có tật, chắc có tài. Tật thì rành rành đó, mà tài nằm đâu kỹ quá,
tìm hoài chẳng thấy. Ờ, ờ, nếu bây giờ người ta có hỏi Vẫn tóc ngang
vai, vẫn dáng đứng lưng còm? Thì tôi sẽ trả lời rằng...
– Thi à, Thi nói bà Krone thủ kho bút chỉ văn phòng đặt mua
loại nệm ghế đặc biệt để ngồi cho đúng.
Vừa nói, Ralph vừa đưa cuốn Hướng Dẫn Chăm Sóc Sức
Khỏe Cho Những Người Làm Việc Văn Phòng. Khỉ thiệt, Ralph lại “phá đám”.
– Ừ, ừ...
Tôi đang tiếc phút mơ màng, để tâm hồn treo ngược ở cành
cây, nên không thấy Ralph đang nhìn tôi chờ đợi lời cám ơn.
Thứ Hai vào, tôi còn mệt đừ vì cuối tuần khách khứa. Lâu lắm
rồi, rủ rê được bạn bè đến chơi tán nhảm. Vui quá trời, nhớ lại, tôi cười tủm tỉm.
Ralph gởi email cho tôi, “Trưa nay đi ăn với tôi nghe”. Tôi trả
lời trong email. “Hẹn hôm khác. Cuối tuần tui đã ăn đủ cho cả
tháng rồi”. Buồn cười, ngồi đối diện nhau, mà thỉnh thoảng, tụi tôi vẫn thư qua
lại vèo vèo. Ralph lại gởi email, “Tôi cần nghe ý kiến của
Thi. Ăn trưa nhe”. Chà, hấp dẫn đây, được làm quân sư quạt mo. Tôi đứng dậy, chỉ
vào đồng hồ, hẹn giờ. Chẳng biết chuyện gì, mà mặt Ralph giống đưa đám suốt bữa
ăn. Lúc qua bên cafeteria, tôi nhắc, nói giọng Bavarian:
– Ông làm ơn dẹp cái bản mặt bảy ngày trời mưa của ông đi.
Giọng Ralph rầu rĩ:
– Ừ, tôi cố gắng lắm, mà vui không nổi. Tôi tìm được đúng
người của đời tôi. Nhưng sai thời điểm. Tôi đang buồn muốn chết.
Tôi ráng nín cười. Chu choa ơi, người Đức mà bày đặt tương–
tư– thổn– thức– thất– tình– toan– tự – tử... Chuyện lạ
bốn phương đó chứ. Tôi dịch đại khái câu thơ cà... muối cho Ralph nghe. Chung
vui anh gởi lời mừng,/ Mai kia ly dị xin đừng quên anh.
Giọng Ralph ráo hoảnh:
– Tôi đâu có phải chờ. Bettina ly dị rồi.
Tôi tỏ vẻ hiểu chuyện:
– À, vậy, cô ấy không yêu ông?
– Có, có chứ!
– Ủa, vấn đề ở đâu? Thôi, tui không biết sao nữa. Hay là bây
giờ ông lây cái “văn hóa” của tui.
Lâu lâu nghệch mặt buồn một bữa, mà chẳng có lý do gì rõ
ràng.
Ralph chẳng thèm để ý đến cái giọng xóc óc của tôi:
– Tôi rủ Bettina dọn về ở chung. Nhưng nàng không chịu. Ban
đầu nói, cần thời gian suy nghĩ...
Tôi sốt ruột, không chờ Ralph dứt lời:
– Thì cũng phải. Chuyện sống chung, phải cân nhắc kỹ càng.
Ông thương người ta, phải tập kiên nhẫn chứ.
– Tại Thi không biết đó. Cả năm nay rồi, cuối tuần nào tôi
cũng chạy mấy trăm cây số thăm nàng.
Trời, trời, tưởng gì. Tự thuở khai thiên lập địa, con Rồng
cháu Tiên chúng tôi, khi yêu nhau, bất kể mấy núi, mấy sông, mấy đèo cách trở,
có ai nề hà gì đâu.
– Thì ông chạy thêm một năm nữa, hay miết cho đến bao giờ cô
ấy xiêu lòng thì thôi.
Đang ủ rũ, Ralph bật cười:
– Bộ Thi tính trù cho tôi như vậy cho đến khi về hưu hay
sao? Mà đến lúc đó cũng chẳng có gì thay đổi. Mới đây nàng nói với tôi, nàng rất
thương tôi, nhưng không muốn bước vào một quan hệ nào nữa. Có lẽ, những sóng
gió trong hôn nhân vừa qua đã làm nàng ngại.
– Ông còn muốn gì nữa. Ông yêu và được yêu, hạnh phúc quá trời
rồi.
– Nhưng đâu có sống chung với nhau đâu.
Tôi nghiêm chỉnh:
– Thì ông hẹn với cô ấy kiếp sau.
Ralph quay qua hẳn nhìn tôi:
– Thi không giỡn đó chứ. Thể nào Thi sẽ hét toáng rằng, người
Âu châu chúng tôi hời hợt, cạn cợt. Nhưng tôi nói thật, tôi thực tế lắm. Những
gì đang hiện hữu trước mắt, mới đáng kể. Kiếp trước, kiếp sau gì đối với tôi chỉ
đơn thuần là những từ, những ngữ mà thôi.
*
Tôi nhìn bâng quơ qua cửa kiếng. Mùa thu đã đến tự hồi nào.
Rừng cây trước cafeteria đổi sang màu vàng, cam, đỏ. Thấy gió
lùa từng đám lá rơi lả tả, tôi tự nhủ, mùa này đi đứng, phải cẩn thận từng bước
chân. Không phải tìm chiếc lá vàng để làm bằng chứng
yêu ai. Mà lo đạp nhằm lá ướt, trơn trợt, dơ tay với thử trời cao thấp,
có nước đi đo giường bệnh viện. Chao ơi, thời gian, không gian. Sao mà trật lất
vầy trời. Nếu đứng đối diện tôi, bên tách cà phê thoang thoảng hương, không phải
là Ralph, mà là một Tuấn, Tú, Tài, Toàn nào đó, một chàng trai nước Việt, chắc
tôi sẽ ân cần khuyên nhủ Kiếp nào có yêu nhau thì xin tìm đến mai sau.
Cứ ấp ủ, nâng niu niềm mơ ước như vậy, cũng đủ hạnh phúc cả kiếp này. Mà không
chừng, vậy lại đẹp hơn, chứ lỡ... có thành đôi lứa chắc gì ta đã thoát
ra đời khổ đau...
– Chiều nay họp tổng kết quý ba đó. Thôi, trở về văn phòng kẻo
trễ.
Tiếng Ralph kéo tôi về thực tại. Còn mười lăm phút nữa là phải
nhọc lòng, mệt óc với những bận rộn của... kiếp này. Tôi không còn đủ thì giờ để
tâm sự với đồng nghiệp đồng chủng trong tưởng tượng rằng, tôi thương lắm câu
ru, Tóc mai sợi vắn sợi dài, Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm.
Hoàng Quân
Trích lời ca trong các nhạc phẩm:
Ta Yêu Em Lầm Lỡ của nhạc sĩ Phạm Duy
Tiếng Sông Hương của nhạc sĩ Phạm Đình Chương
Kiếp Nào Có Yêu Nhau của nhạc sĩ Phạm Duy
Bài Không Tên Trở Lại Cuối Cùng của nhạc sĩ Vũ
Thành An
Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài nhạc sĩ Phạm Duy